Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 24: Liếm ngón tay của anh




Khai Hoàng năm thứ tư, rạng sáng mười sáu tháng giêng, nhất định có rất nhiều người phải vượt qua một đêm không ngủ.

Vốn là náo nhiệt suốt đêm suốt sáng, lại hóa thành hư không bởi vì sự cố bất ngờ ở phủ Tần vương.  

Cấm quân đang không làm nhiệm vụ bị đánh thức từ trong chăn ấm áp, tỉnh tỉnh mê mê mặc áp giáp, cùng nhau giới nghiêm cả thành Đại Hưng.

Lúc du khách ở bên ngoài ngắm đèn trở về, bất ngờ phát hiện không khí trong ngoài kinh thành đã hoàn toàn khác với lúc đi ra.

Nghiêm túc, chặt chẽ, khẩn trương.

Giá rét ngưng kết giữa không trung, ngay cả gió cũng ngừng thổi.

Đặc biệt là ở phủ Tần vương.

Cả khu chỗ đó đã bị phong tỏa.

May mắn là người có thể cùng ở một con đường với phủ Tần vương ở đều là vương công quốc thích có thân phận không chênh lệch nhiều lắm, ngược lại dân chúng bình thường không bị ảnh hưởng quá lớn.

Cửa cung vốn đã bị khóa lại được tạm thời mở ra, đám người Thái tử nhanh chóng được đưa vào trong cung cứu chữa.

Không được Hoàng đế ra lệnh, tân khách lúc ấy vẫn còn phủ Tần vương vẫn không thể rời đi.

Hình bộ thượng thư và Đại Lý tự khanh phụng mệnh đích thân tới tra án.

Ai nấy đều có sắc mặt trắng bệch, không để ý tới việc than phiền mình bị giam lỏng, tựa như vẫn còn chưa tỉnh lại trước cảnh chém giết cách đây không lâu.

Bọn họ châu đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi, nhưng gần như không một ai có thể nói tại sao lại xảy ra biến cố này.

Phủ Tần vương đang ca múa tưng bừng, biến cố lại như xảy ra trong nháy mắt.

Tân khách cách khách sảnh xa một chút, thậm chí căn bản không hay biết nơi đó xảy ra chuyện, cho đến khi tiếng thét chói tai, tiếng kêu khóc truyền tới.

Mà tân khách ở bên trong phòng khách thì…

Tất cả những nhân vật quan trọng như Thái tử, Tấn vương, Tần vương đều được đưa vào cung chữa trị, cho dù bây giờ còn thanh tỉnh, chỉ sợ Hoàng đế cũng sẽ không cho phép thẩm vấn bọn họ.

Về phần mấy nữ quyến thị tỳ may mắn còn sống sót, đã sớm bị sợ đến mức hồn bay phách lạc, nói không ra lời.

Có người nói nhìn thấy Phượng Tiêu xông tới, đại khai sát giới với mọi người tại đây.

Có người nói mình đang nói chuyện cùng người bên cạnh, bỗng nhiên bị một kiếm chém lên vai, sau đó cái gì cũng không biết nữa.

Còn có người nói là hai tên thị vệ đột nhiên nổi điên, chém giết người bên trên, cuối cùng lại giơ kiếm tự vẫn.

Nhiều cách nói rối ren, có những điểm khác nhau.

Hình bộ thượng thư và Đại Lý tự khanh rất nhức đầu.

Tả Nguyệt sứ vốn nên đến cùng bọn họ lại không có ở đây, để phó sứ Trưởng Tôn Bồ Đề thay thế.

Trưởng Tôn vẫn duy trì vẻ ít nói trước sau như một, mặc kệ Hình bộ thượng thư và Đại Lý tự khanh bể đầu sứt trán tra hỏi, bằng lòng đi theo phía sau.

Hắn tựa như cái chày gỗ, người ngoài nói gì, hắn liền nghe cái đấy, cũng không phát biểu ý kiến của mình.

Đại Lý tự khanh âm thầm rì rầm, hoài nghi Trưởng Tôn tới để làm biếng.

Nếu để Thôi Bất Khứ tới, dù sao sẽ còn nói đôi câu.

Cho đến khi tỳ nữ vương phủ nói nhìn thấy thị vệ nổi điên giết người, thư lại(*) ở bên cạnh ghi xuống, hai tên quan viên chủ thẩm phất tay một cái, để cho người dẫn đi, thay người kế tiếp.

(*) “Lại” là một chức vụ không có phẩm cấp, có thể hiểu đây như thư kí.

Trưởng Tôn chợt lên tiếng.

“Khoan.”

Mọi người tại đây đồng loạt nhìn hắn.

Trưởng Tôn Bồ Đề hỏi tỳ nữ: “Lúc ấy ngươi đứng ở đâu?”

Tỳ nữ cho là mình sẽ giống như những người khác được thông qua, hỏi xong chỉ việc đợi tiếp, không nghĩ tới sẽ bị vặn hỏi một câu nữa, sợ đến mức nói lắp bắp.

“Nô tỳ vốn đang phục vụ ở bên ngoài, nghe nói khách sảnh thiếu người, Mộc Lan tỷ tỷ tạm thời điều ta qua, nhưng ta vừa vào cửa đã nhìn thấy, nhìn thấy chuyện như vậy, lúc ấy thì trực tiếp ngất tại cửa!”

Trưởng Tôn Bồ Đề lại hỏi: “Trừ ngươi ra, lúc ấy còn có người khác đi vào cùng ngươi không?”

Tỳ nữ khiếp sợ lắc đầu.

Trưởng Tôn Bồ Đề bảo thư lại ghi lời khai.

Bao gồm cả tỷ nữ này, tổng cộng có mười lăm người sống sót.

Hai người xui xẻo, trước mắt còn trọng thương chưa tỉnh.

Một người bị chém sau đó đau đến ngất đi, cái gì cũng không biết.

Hai người bị sợ đến mức thần chí không rõ, nói chuyện lộn xộn, không cách nào làm chứng.

Còn lại chín người đều thề thốt rằng thấy Phượng Tiêu xông vào ra tay.

Chỉ có tỳ nữ này nói là thị vệ nổi điên giết người.

Trừ những người không thể hỏi hoặc nói chuyện không chính xác, chín người và một người giải thích, thấy thế nào cũng nên tin chín người kia hơn.

Nhưng chín người kia, lúc ấy đều ở trong khách sảnh, duy chỉ có tỳ nữ lúc ấy đang ở bên ngoài, chuyện xảy ra mới vừa đi vào.

Trưởng Tôn Bồ Đề còn nhớ Thôi Bất Khứ từng nói về Nhạn Đãng sơn trang, ngoại ô Lạc Dương cũng đã xuất hiện mùi thơm gỗ lim như thế này.

Loại mùi thơm này cộng thêm tiếng nhạc rất dễ dồn người vào huyễn ảo, không có cách nào tự kềm chế.

Nhất là người bình thường tâm chí yếu, không có sức đề kháng còn càng dễ hơn.

Nếu thế thì lúc ấy những người ở trong sảnh, trên thực tế đã vào ảo cảnh mà không hay biết, đương nhiên thứ nhìn thấy không giống như tỳ nữ kia.

Trưởng Tôn Bồ Đề không nói rõ những nguyên nhân này với Hình bộ thượng thư và Đại Lý tự khanh, bởi vì bọn họ chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, cũng rất khó hiểu được ảo cảnh là thứ gì.

Thay vì tốn nhiều miệng lưỡi, không bằng tra ra một ít chân tướng.

Trưởng Tôn Bồ Đề không hỏi tỳ nữ kia thêm nữa, hắn nói một tiếng với hai vị quan viên chủ thẩm, liền đứng dậy đi sân đi.

Tả Nguyệt cục phá án khác với nha môn triều đình, Hình bộ thượng thư trên danh nghĩa còn kiêm chức Đại phủ chủ Giải Kiếm phủ, đã có hiểu biết nên cũng không hỏi nhiều.

Chuyện này huyên náo quá lớn, cuối cùng do ai phá án, công lao rơi vào trên đầu người nào, ý nghĩa đã không còn lớn nữa, nếu không thể sớm tra ra chân tướng, sợ rằng tất cả mọi người đều gặp xui xẻo.

Nữ quyến bên trong Vương phủ đều bị tập trung lại chờ sắp xếp.

Trưởng Tôn gọi mấy người hầu hạ Tần vương cùng tần Vương phi, tra hỏi tung tích bát máu hươu kia.

Tỳ nữ hầu hạ Tần vương đã chết trong biến cố trước đây không lâu, không thể lấy được câu trả lời từ chỗ các nàng.

Đám người còn lại thì hỏi một không biết ba, mờ mịt lắc đầu.

Chỉ có nữ đầu bếp đứng ra.

Nàng nói: “Buổi sáng hôm qua, có một tên thị vệ bê bát máu hươu ra sau bếp, tìm ta hâm nóng lại.”

Trưởng Tôn: “Ngươi xác định là máu hươu?”

Giọng nói của nữ đầu bếp vang vọng, hàng năm nàng hay giao tiếp với đủ loại người trong phố, lá gan cũng không nhỏ, tốc độ nói lưu loát, cũng không bị nói lắp.

“Đúng thế, ta nói uống máu hươu trực tiếp sẽ bị tanh, tốt nhất là làm thành cao máu hươu, nhưng người kia nói điện hạ phải uống lập tức, không kịp đợi.”

Trưởng Tôn bảo nữ đầu bếp đi ra nhận thi thể.

Không lâu lắm, nữ đầu bếp chỉ một người trong đó, khẳng định nói: “Chính là gã!”

Mà người này, chính là một tên thị vệ đột nhiên nổi điên mà tỳ nữ kia vừa nói.

Gã chết vì trúng kiếm sau lưng, hai mắt trợn tròn, trên trán nổi đầy gân xanh, tử trạng kinh khủng, khiến người ta không muốn nhìn lần thứ hai.

Nếu như bên trong bát máu hươu thật sự có cổ trùng, như vậy bát kia vốn nên để cho Tần vương uống, tại sao lại rơi vào bụng hai tên thị vệ này?

Thị vệ kia đột nhiên nổi điên, sau lưng trúng kiếm mà chết, lúc ấy ai ở sau lưng gã? Là ai giết gã?

Không người nào có thể trả lời câu hỏi này của hắn.

Cho dù là tỳ nữ vừa nói thị vệ nổi điên, lúc xảy ra chuyện thì nàng cũng đã bất tỉnh nhân sự.

Hình như manh mối lại bị cắt đứt lần nữa.

Trưởng Tôn Bồ Đề chậm rãi thở ra một luồng khí trắng.

Hắn không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía cung Đại Hưng.

Thôi Bất Khứ đang ở cung Đại Hưng.

Hắn cũng không đi gặp Độc Cô hoàng hậu, mà là Hoàng đế Dương Kiên.

Dương Kiên đầy vẻ mệt mỏi, trễ như vậy còn chưa ngủ, cho dù ai có tinh thần cũng sẽ không tốt hơn được chút nào.

Lúc trước Tần vương còn từng vào cung mời hắn đến phủ mình dự tiệc – cũng chỉ là lời mời bình thường theo đạo hiếu mà thôi, Tần vương biết Hoàng đế nhất định sẽ không đi.

Một Hoàng đế đầu óc bình thường không thể hơn nửa đêm chạy đến nhà bề tôi được.

Cho dù bề tôi đó là con trai mình.

Nhưng cũng thật may là hắn không đi, nếu không bây giờ người chết có thể sẽ thêm một vị Thiên tử rồi.

Ở trong điện cùng Thôi Bất Khứ, còn có thái y tới phục lệnh.

Thái y đang trần thuật thương thế của mấy vị quý nhân với Hoàng đế.

Nghiêm trọng nhất là Thái tử phi, chết tại chỗ, hết cách cứu vãn, thi thể vẫn còn đang ở phủ Tần vương mà không đưa vào cung.

Sau đó là Tần vương, gáy bị va vào cột, chảy không ít máu, đến nay còn chưa tỉnh lại.

Thái tử và Tấn vương khá hơn chút, một người cánh tay bị thương, một người gãy hai cái xương sườn, thần trí vẫn còn thanh tỉnh.

Nhưng bọn họ giải thích không khác những người sống sót trong phòng khách lúc đó, đều nói là Phượng Tiêu đột nhiên xông vào đại khai sát giới.

Được Hoàng đế đặc biệt cho phép, Thôi Bất Khứ hỏi một lần, lấy được sự giải thích không có gì khác với lời lúc trước hắn được nghe.

Hoàng đế thở dài, cho thái y lui xuống

Hắn nói với Thôi Bất Khứ: “Ngươi nghe cả rồi?”

Thôi Bất Khứ: “Thần đã nghe. Nhưng thần lấy tính mạng ra bảo đảm, Phượng Tiêu không thể nào làm loại chuyện này.”

Hoàng đế vốn không muốn nhiều lời, nhưng đối mặt với Thôi Bất Khứ, hắn lại không thể không nói đôi câu: “Trẫm cũng không cho là Phượng Tiêu. Nhưng sau khi trời sáng, nhất định sẽ mưa gió cả thành, mọi người chỉ trích, ngay cả Thái tử và Tấn vương đều nói là y, nếu ngươi là trẫm, ngươi sẽ xử trí như thế nào? Tần vương đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, tính mạng nguy hiểm, nếu hắn có gì bất trắc, ngươi cho là Phượng Tiêu có thể phủi sạch hiềm nghi sao?”

Thôi Bất Khứ yên lặng chốc lát: “Xin bệ hạ cho ta một ít thời gian, để ta tra rõ chân tướng.”

Hoàng đế nói: “Trễ nhất là sau hội Phật.”

Hắn có thể lấy lý do hội Phật không thích hợp thấy máu để tạm hoãn thẩm tra xử lý án này, nhưng trễ nữa thì không thể, liên lụy nhiều người như vậy, cho dù là Hoàng đế cũng không có cách nào tuỳ hứng được.

Thôi Bất Khứ là người thông minh, không cần nhiều lời đã biết.

“Còn có một chuyện, mong Bệ hạ đồng ý.”



Lúc Thôi Bất Khứ rời cung, sắc trời đã sáng trưng.

Đã rất lâu hắn chưa bôn ba không ngừng như đêm qua rồi.

Cho dù ngày thường ít ngủ, đến ban đêm nên chợp mắt nghỉ ngơi, hắn vẫn sẽ không bạc đãi thân thể của mình.

Nhưng lần này lại khác.

Không chỉ vì Phượng Tiêu.

Chuyện ở phủ Tần vương cũng không phải là kết thúc, mà là bắt đầu.

Một đợt chưa dẹp, phía sau ắt còn có vài ba đợt khác.

Bọn họ chỉ có thể bị động chờ đối phương ra chiêu, nhưng không biết rốt cuộc đối phương sẽ đi bước cờ nào.

Nếu kẻ địch chỉ có một mình Tiêu Lý thì thôi, nhưng bây giờ còn cộng thêm người Đột Quyết nữa.

Thôi Bất Khứ híp mắt.

Hắn chỉ cảm thấy ánh sáng đỉnh đầu chiếu lên tường cung màu đỏ có chút chói mắt.

Bên cạnh có một cái tay đưa ra đỡ lấy tay hắn.

“Tôn sứ?”

Bên tay Thôi Bất Khứ, vẻ mặt có chút ân cần của Quan Sơn Hải đập vào mi mắt.

“Thương thế của ngươi như thế nào rồi?” Thôi Bất Khứ hỏi.

Giọng nói của hắn ổn định lại nhẹ nhàng, khiến Quan Sơn Hải cảm thấy an tâm khó hiểu.

Ngày đầu bị Hoàng hậu phái đến Tả Nguyệt cục, Quan Sơn Hải rất bất mãn, nhưng dần dần loại bất mãn này liền biến mất.

Quan Sơn Hải đi theo sau lưng Thôi Bất Khứ, nhìn hắn chuyển bại thành thắng, lấy ít thắng nhiều như thế nào, mặc dù không có võ công, nhưng mưu lược hô mưa gọi gió lại làm cục diện xoay ngược lại.

Hình như chỗ nào có hắn, rất nhiều vấn đề khó khăn đã không phải là vấn đề khó khăn nữa.

Cũng như trước mắt, sương mù nồng nặc, quỷ quyệt không rõ, bước một bước về trước đều có thể rớt xuống vực sâu.

Nhưng đi theo Thôi Bất Khứ, Quan Sơn Hải liền dám bước ra bước này.

“Tốt hết rồi, đã tập hợp cấm quân xong, chỉ chờ ngài ra lệnh một tiếng.” Hắn nói.

Thôi Bất Khứ phóng người lên ngựa: “Đi!”

Tùy đế ban thưởng phủ đệ cho Thất vương tử, tất cả quy cách đều đối chiếu theo phủ Hoàng tử.

Lúc Thôi Bất Khứ đến đó, cửa phủ Thất vương tử rộng mở, tựa như đã sớm biết khách quý đến nhà.

Thất vương tử thản nhiên đi từ trong ra, nhìn thấy Thôi Bất Khứ thì có vẻ kinh ngạc, sau đó lộ ra một nụ cười.

“Vị này chắc hẳn chính là Tả Nguyệt sứ đại danh đỉnh đỉnh, Thôi Bất Khứ – Thôi lang quân?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.