Mưu Đồ Dụ Dỗ

Chương 40: Ghen tỵ




Thấy hộ vệ nhảy ra nhiều như thế, trong mắt đám người áo đen xuất hiện vẻ hoảng hốt, mặt đất dưới chân bọn họ vẫn còn đang rung động. Bọn họ có cảm giác như chỉ chớp mắt nữa thôi ngã tư đường này sẽ nứt thành một cái khe, hút bọn họ rơi vào vực sâu vạn trượng! Ngay lúc bọn họ đang cảm thấy kinh sợ, một tiếng hừ lạnh tựa như sấm sét nổ vang giữa bầu trời đêm, khiến trái tim bọn họ co rút lại: “Một đám kiến cũng dám làm cản trước mặt cô?” Vừa dứt lời, đôi mắt ma mị của hắn lóe lên vẻ khát máu rét lạnh, ánh vàng sáng rực xẹt qua, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy càng thêm khiếp sợ! Nội tức vô hình bắt đầu khuếch tán, nhanh chóng2thắt chặt.

Đám người áo đen liếc nhau, ngay cả đạo cũng bắt đầu cầm không nổi! Tên cầm đầu càng cau mày! Khi biết được Doanh Tần đánh nhau với Phượng Vô Trù ở phủ Thái tử nhưng không chết, hắn ta liền ngầm hiểu võ công của Doanh Tân không thể khinh thường. Vậy nên hắn ta quyết định đích thân ra tay, đế trách cho đám thuộc hạ làm hỏng việc.

Nhưng giữa đường chạy đến phủ Thái tử, trong lúc vô ý hắn ta thấy Phượng Vô Trù. Là một người am hiểu nội công, từ khí tức mà đoán thì không khó nhận ra trung khí(*) của người này thiếu hụt, là biểu hiện của việc đang bị trọng thương! Vì thế hắn ta liền phái một nửa thủ hạ đi đến phủ Thái tử ra tay với Doanh Tần, còn mình8thì dẫn theo số còn lại ở đây để chặn giết Phượng Vô Trù! (*) Trung khí: theo Đông y là khí trong dạ dày.

Dù sao hắn cũng không biết Doanh Tần có thân phận như thế nào, không biết có bao nhiêu uy hiếp. So với hắn ta thì Phượng Vô Trù mới là người nguy hiểm hơn cần diệt trừ ngay!

Nếu có thể diệt trừ được Phượng Vô Trù, thì quả là một tin tức đáng mừng cho tất cả mọi người! Dù cho việc này có thể ảnh hưởng đến thể cục chính trị trước mắt, gây ra xáo trộn trong thiên hạ, nhưng đối với những người đang ấp ủ dã tâm mà nói thì nó là điều đáng mong mỏi nhất.

Nhưng mà, tình huống trước mắt...

Đội hộ vệ Vương Kỳ là đội quân thể nào chứ, những kẻ có6thể đứng bên cạnh Phượng Vô Trù tất nhiên đều là cao thủ! Hơn nữa, giờ phút này Phượng Vô Trù đã bị chọc giận, không định để cho thủ hạ của mình ra tay! Tên cầm đầu nhìn ngã tư đường vẫn đang không ngừng rung lên và dáng vẻ hiện tại của Phượng Vô Trù liền hiểu được rằng kẻ trước mắt này không dễ đối phó. Trong lúc đang suy tư, tên áo đen cầm đầu nhìn thẳng về phía trước.

Cũng vì vậy nên hắn ta nhìn thấy được, lúc Phượng Vô Trù nhìn mình, vẻ khinh thường trong mắt ánh lên rất rõ! Hắn ta tức nghẹn, cảm thấy như đang có một ngọn lửa bùng lên từ trong lòng mình. Phượng Vô Trù có xuất thân quý tộc, nhưng hắn ta cũng là người thuộc vương tộc, tên kia có3tư cách gì dùng ánh mắt đó nhìn hắn ta kia chứ? Hơn nữa, lúc này Phượng Vô Trù còn là người đang bị trọng thương!

Còn cả câu nói kia nữa, một đám kiển?

Nghĩ như vậy, hắn ta đột nhiên trở nên giận dữ, dựng thẳng ngự kiếm, mang theo từng trận gió nổi lên bến người mình xông tới, bắt đầu công kích Phượng Vô Trù! Phượng Vô Trù áp chế nội tức đang hỗn loạn trong cơ thể, dùng ánh mắt cảnh cáo Diêm Liệt không được xen vào! Hắn nâng tay lên, cây sáo ngọc đen trong tay như có sinh mạng, tránh né trận gió của đối phương, tiến về phía trước, mạnh mẽ đánh về phía trường kiếm trong tay đối thủ! Diêm Liệt không thể làm gì. Hắn ta biết tính tình của Vương vốn là như vậy, nên5chỉ có thể im lặng đứng bên cạnh, tức giận quan sát trận chiến này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.