Mưu Đồ Dụ Dỗ

Chương 11: Huynh đệ tình thâm




Giữa ánh sáng rực rỡ, trong căn nhà kính tinh khôi, trên chiếc giường pha lê thuần khiết, thân hình trắng trẻo, mảnh khảnh với những đường nét tuyệt mỹ, làn da căng mọng không chút tỳ vết, hiện lên tựa như kiệt tác trứ danh, khiến ai nấy đều kinh tâm động phách

Cảnh quan thiên nhiên dù có đẹp, giờ đây, cũng chẳng thể sánh bằng người đang nhắm nghiền mắt ngủ say

Cả đời này, từ lúc sinh ra cho tới tận bây giờ, ước mơ duy nhất của ta, chính là mãi mãi xinh đẹp, mãi mãi tươi trẻ, mãi mãi dừng lại ở độ tuổi đỉnh cao của cả một kiếp nhân sinh

Ta chưa bao giờ thèm khát bất tử. Bất tử thì có gì là hạnh phúc, bất tử có gì đáng ngưỡng mộ? Khi thân nhân xung quanh lần lượt ra đi, mình vẫn ở đó, sống mãi về sau? Đó không gọi là hạnh phúc, mà đó là bất hạnh. Sự bất hạnh thống khổ nhất trong tất cả sự bất hạnh

Thứ ta khao khát nhất, chính là bất lão. Chính là khi giã từ cõi đời này, ta vẫn xinh đẹp, môi vẫn đỏ, tóc vẫn xanh, da vẫn trơn láng, trắng mịn

Và cuối cùng, ta cũng đã có được điều ấy

Cuộc đời này ta đã chẳng còn gì hối tiếc

Hồng Phụng Nhan vừa nghĩ vừa nhoẻn miệng cười mãn nguyện…

Khoác trên mình phục y nhẹ nhàng, nữ tính, với mái tóc dài xổ tung trong gió, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng tình lang tựa chú mèo con, hít hà mùi hương thoang thoảng đầy nam tính của chàng, Đán Tử Y cảm thấy mình là nữ tử may mắn nhất trên đời

Có được một vị trượng phu mạnh mẽ, luôn đứng trước đầu sóng ngọn gió để chăm lo, bảo vệ mình, cuộc đời người nữ tử còn cần gì nữa?

Nữ nhân, không phải, chỉ hơn nhau tấm chồng hay sao?

Thông minh, xinh đẹp, chẳng bằng may mắn…

“Y Y, nàng đang nghĩ gì mà vui vậy?”

Giọng nói trầm ấm, điềm tĩnh vang lên khiến gò má Đán Tử Y thoảng ửng hồng

“Chỉ là… thiếp nghĩ… không biết bản thân đã làm gì mà kiếp này được ở bên người như Phụng Nhan chàng”

“Người may mắn phải là ta mới đúng. Nàng xem, Đán Tử Y, nàng vừa dịu dàng, lại xinh đẹp, biết lo toan vun vén hậu phương, khiến ta yên tâm xông pha bên ngoài. Nếu không có người vợ hiền nàng là, sao có thể có một Phụng Nhan công danh hiển hách là ta”

Đán Tử Y rời lòng Hồng Phụng Nhan, đưa mắt quan sát dung mạo tuấn tú, cương trực, dung mạo của một người nam tử trong số nam tử, với khuôn ngực rộng, thân hình rắn rỏi, cơ bắp cuồn cuộn, trong lòng không khỏi cảm thấy hãnh diện

Nhìn xem, đây là nam nhân của Đán Tử Y ta, một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất đúng nghĩa

Một nam nhân khiến cho mọi người vừa ghen tỵ, vừa thèm muốn

Nam nhân đó… là trượng phu ta!!!

“Phụng Nhan, đời này, được làm phu nhân chàng, Tử Y ta không còn gì hối tiếc”

Dứt lời, Đán Tử Y tựa vào lồng ngực Phụng Nhan, an yên say giấc…

“Có ta ở đây, nàng đừng lo. Nàng chỉ cần yêu ta thôi, mọi việc thế gian đã có ta lo…”

Đứng giữa không gian rộng lớn, trắng xóa một màu, Khuynh Đình gắng sức chạy, chạy mãi, hòng thoát khỏi nơi quái quỷ này, nhưng đều không được

Dẫu chàng chạy bao xa, bao lâu, xung quanh chàng vẫn chỉ là một màu trắng, trắng đến tột cùng, trắng đến ám ảnh

“Chết tiệt”

Bất chợt, không gian xảy ra dị biến. Tứ phía quanh chàng xoay nhanh từng vòng, khiến thân thể chao đảo, thần trí hỗn loạn. Ngã gục dưới đất, Khuynh Kỳ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì sau lưng vang lên từng tiếng thê lương, nức nở

“Tại sao… tại sao… tại sao… ngươi lại làm vậy??? Tại sao ngươi… ngươi lại lừa ta… bức ta... giết ngươi??? Tại saoooo???”

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Khuynh Đình thân thể đẫm máu, dọc ngang xước xát, ôm trong lòng nam nhân ngoại hình giống mình như đúc, người giờ phút đang ở trên bờ vực của cái chết

Đó… đó… không phải là ta ư???

Khuynh Đình toan lớn tiếng hét lên thì chợt phát hiện, cổ họng mình như bị ai đó bóp chặt, không sao có thể cất tiếng

Kẻ giống chàng nặn từng chữ, khó nhọc mở lời. Máu lại trào qua khóe miệng, làm ướt thêm lớp áo đã chẳng thể ướt thêm được nữa

“Đó chẳng phải vì ta… là… là…”

Quang mang chợt lóe, đến khi Khuynh Kỳ mở mắt ra thì đã thấy bản thân đứng giữa Đoạn phủ, cạnh Khuynh Đình, trên tay là hai viên trân châu đang không ngừng phát ra ánh sáng nhàn nhạt

“Đây là… Đó là… Ca ca… là huynh … đó ư?”

Khuynh Đình gục đầu vào vai Khuynh Kỳ, vòng tay ôm chặt lấy chàng, “Cuối cùng đệ cũng về bên ta rồi…”

Nhớ lại ngày đó bản thân bị lửa của Cerberus vây lấy, Khuynh Kỳ tin rằng Cerberus không có ý muốn hại chàng, vậy chẳng nhẽ… chuyện chàng vừa thấy… là…là…

“Đó là thử thách dành cho đệ. Và đệ đã vượt qua rồi”

Giọng Khuynh Đình thoảng bên tai khiến Khuynh Kỳ có chút bối rối

“Đệ đã vượt qua? Nhưng đệ… có làm gì đâu…”

“Đó chẳng qua là đệ không nhận ra đó thôi”

“Ca ca… vậy… Phụng Nhan và Tử Y… hai người họ…”

Khuynh Đình chìa hai viên trân châu trong tay cho Khuynh Kỳ nhìn, “Đệ yên tâm, rồi họ sẽ giống như đệ, vượt qua được thử thách của mình thôi”

Một nguồn năng lượng dồi dào tuôn chảy trong người, như dòng nước mát sau những ngày khô hạn liên miên, thấm nhanh xuống từng tấc từng tấc cơ thể Khuynh Đình khiến chàng cảm thấy khoan khoái, căng tràn nhựa sống

Đây… đây… chính là… kết quả của việc vượt qua… thử thách của Cerberus đó ư???

- --------------------------------

Ngọc lâu

Dạo bước vô định, Khuynh Vũ không ngừng suy nghĩ về chuyện ngày đó, khi chàng cùng Vệ Khúc Tịnh Di, Giang Luân Khánh Tước và Đoạn Khởi Tân không hẹn mà cùng nghe thấy một giọng nói tuy xa lạ nhưng lại vô cùng gần gũi, thân thuộc

Rốt cuộc giọng nói đó là của ai? Có liên quan gì tới 4 người chàng? Có liên quan gì tới Thánh chủ?

4 người chàng, đều là cô nhi, ký ức về thưở thiếu thời đều không rõ ràng, trong đó 2 người đều có dị năng khác thường

Khuynh Vũ chàng có thể đọc được suy nghĩ của người khác

Giang Luân Khánh Tước có thể hấp thụ bất kỳ dạng năng lượng nào

Còn về Đoạn Khởi Tân, đã không dưới một lần chàng ta xông vào kết giới không thể xâm phạm. Còn nữa, ngày ấy, tại hôn lễ của Đoạn Tuấn Khởi và Lãnh Tình, khi sức mạnh Manticore Arachne bị phong ấn trong người Tử Vân bộc phát, nếu ta nhớ không nhầm, nguyên do muội ấy biến thành kén, là do bị chàng ta chạm vào người

Phong ấn cũng là một dạng kết giới…

Có khi nào… sức mạnh của Đoạn Khởi Tân là… là…

“Khuynh Vũ, chàng đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”

Xoay người lại nhìn, trước mắt Khuynh Vũ hiện lên dáng vẻ yêu kiều của Vệ Khúc Tịnh Di

“Tịnh Di, đã bao giờ nàng tự hỏi, bản thân mình là ai chưa?”

Vệ Khúc Tịnh Di mỉm cười, “Khuynh Vũ, chàng đang nghĩ về chuyện ngày đó khi cả 4 chúng ta đều nghe thấy tiếng nói bí ẩn kia ư?”

Khuynh Vũ gật đầu, “Tịnh Di, nếu ta đoán không nhầm, nàng cũng có năng lực nào đó khác với người thường đúng không?”

Vệ Khúc Tịnh Di im lặng giây lát rồi nói, “Khuynh Vũ, chàng có biết vì sao bao năm qua ta lại có thể sống tại Thiên Hàn San, nơi ngay cả những yêu quái hùng mạnh nhất cũng khó sinh tồn không? Đó là vì ta có thể chịu được cái rét không phải ai cũng chịu được, chịu được cái đói không phải ai cũng chịu được, chịu được cái khắc nghiệt không phải ai cũng chịu được. Là vì ta có thể nâng cao khả năng chịu đựng của bản thân. Ta cứ nghĩ khả năng đó vốn chỉ có tác dụng với chính ta cho tới khi Nhật Vy xuất hiện… Lúc đó, do không kiềm chế được cảm xúc, ta vô tình khiến cho Nhật Vy hoàn đồng, đánh thức chân thân Succubus của Uyển Sa…Sau này, dẫu có muốn, ta cũng không thể làm lại điều tương tự… cho tới khi…”

Khuynh Vũ nhíu mày, “Tới khi…?”

Vệ Khúc Tịnh Di tiếp, “Cho tới khi 4 chúng ta gặp nhau tại Vạn Yêu lâm”

“Ý nàng nói… là… dị năng… của nàng… đã mạnh lên?”

“Đúng vậy. Khuynh Vũ, chẳng nhẽ chàng không để ý tới điểm này?”

Giữ lời hứa năm xưa, Khuynh Vũ đã không còn sử dụng khả năng đọc tâm của mình với toàn bộ người ngọc lâu. Xong rồi chuyện đám cưới kéo tới, sau đó là hằng hà sa số việc khác, khiến cho chàng không còn thời gian kiểm nghiệm lại sức mạnh của bản thân

Vệ Khúc Tịnh Di tiếp, “Khuynh Vũ, ta nghe mọi người nói, Tuyết Lăng đã từng nhận nhầm chàng với một ai khác? Chàng và chàng ta, giống nhau lắm ư?”

Khuynh Vũ gật đầu, “Ngày đó, chủ nhân thu nhận ta, cũng bởi 1 phần dung mạo ta giống hệt vị bằng hữu chí cốt ngày nào của người. Tịnh Di, nàng không phải cũng như vậy ư?”

“Khuynh Vũ, chàng nói xem, rốt cuộc chúng ta là ai? Có lai lịch, nguồn gốc thế nào? Ta không tin, việc ta và chàng có ngoại hình giống hệt cố nhân của Tuyết Lăng lại là trùng hợp!”

Bất chợt, ngọc lâu, không, toàn bộ nhẫn giới rung chuyển dữ dội

“Có chuyện gì thế này?”, Vệ Khúc Tịnh Di nắm chặt lấy thành xe lăn, hoảng hốt nói

Khuynh Vũ đứng sát Vệ Khúc Tịnh Di, bất lực lắc đầu, “Ta không rõ…”

Quang mang chợt lóe, nuốt trọn lấy thân thể hai người

- --------------------------------

Đoạn Khởi Tân nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, chân muốn bước nhưng không sao có thể cử động. Dường như, mặt đất mới mọc tay, túm chặt lấy chân, cố định chàng giữa màn đêm đen kịt

Ta cứ nghĩ, chỉ cần im lặng, bình yên sống bên cạnh đại ca, chuyện có danh phận hay không, với ta mà nói, không hề quan trọng

Nhưng, ta thật sự đã quá ích kỷ

Ta không nghĩ đến suy nghĩ, cảm nhận và nhất là mong chờ của mẫu thân

Người ngày ngày đêm đêm khắc khoải đợi chờ một đứa cháu, hài nhi của hài nhi người

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt người nhìn trẻ con, ta biết, người thật mong, thật thật mong sớm ngày lên chức

Ta không thể… thật sự không thể…nhìn người như vậy…

Thật sự… không thể… thêm nữa…

Hít sâu một hơi, Đoạn Khởi Tân lấy hết can đảm đi về phía cửa, chỉ có điều, còn chưa kịp gõ, sau lưng đã vang lên tiếng nói

“Khởi Tân, đêm đã khuya, con tới phòng của ta và Nhạn nhi có chuyện gì ư?”

Đoạn Khởi Tân quay người, chỉ thấy giữa bóng đêm, dáng hình to lớn của Đoạn Trung với ánh mắt vô định, sâu không thấy đáy

“Phụ thân, con…”

Đoạn Trung tiến lại gần, đặt tay lên vai Đoạn Tuấn Khởi

“Tuấn Khởi, con là một đứa trẻ thông minh, tư chất hơn người. Chỉ có điều, con lại quá cố chấp, không biết khi nào là nên dừng lại”

“Phụ thân… người… nói vậy… là ý gì?”

“Con nghĩ, chuyện giữa con và Tuấn Khởi, ta không biết gì ư?”

Toàn thân Đoạn Khởi Tân run rẩy từng hồi, “Phụ thân… người… quả thực… người đã biết rồi ư?”

Đoạn Trung gật đầu, “Ta đã biết… nhưng Nhạn nhi thì chưa… Khởi Tân… ta không phải có ý ghét bỏ hay chán ghét gì con và Tuấn Khởi… Chính mắt ta nhìn thấy hai con trưởng thành, ta sao có thể? Chỉ là, ta không muốn Nhạn nhi biết chuyện này… Nàng ấy vốn rất mong chờ… ngày Lãnh Tình hoài thai… Nếu để nàng ấy biết đó là điều không thể… ta e…”

Đoạn Khởi Tân quỳ rạp xuống đất, “Phụ thân, là hài nhi… Trăm sai nghìn sai đều là do hài nhi… Phụ thân… xin người…”

Đoạn Trung đỡ Đoạn Khởi Tân đứng dậy, trong lòng nén không nổi tiếng thở dài, “Đấy nếu đã là số phận thì ta sao có thể trách con?”

“Nhưng phụ thân… sao người lại biết… chuyện giữa con và đại ca… Bọn con… không hề… có cử chỉ nào khác thường bên ngoài…” ngoại trừ những lúc ở bên nhau

“Ánh mắt của con nhìn Tuấn Khởi và ánh mắt của Tuấn Khởi nhìn con… đó nào đơn thuần chỉ là ánh mắt của huynh đệ với nhau…”

Gương mặt Đoạn Tuấn Khởi hiện vài tia bối rối, “Phụ thân…con…”

Đột nhiên, quang mang chói mắt hiện lên bao trùm không gian. Phụ tử họ Đoạn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe một tiếng “Ầm”, cả hậu viện rộng lớn phút chốc đầy người

Hồng Tuyết, Dạ Cơ, Khuynh Vũ, Tú Sinh, Vệ Khúc Nhật Vy, Vệ Khúc Uyển Sa, Vệ Khúc Tịnh Di, Hạc Hầu Tiêu Trân, Kinh Hoa Lạc Thuyết, Giang Luân Khánh Tước và Thế Thành/Ngọc Giai bất tỉnh nhân sự, cùng toàn bộ số pet trong ngọc lâu, bao gồm cả Thâm Tình và Uyên Ương của Tuyết Lăng để lại, đều lũ lượt hiện lên trước mặt Đoạn Trung

Giang Luân Khánh Tước hoa nhan thất sắc, “Chuyện gì… Chuyện gì…thế này… Phút trước ta vẫn còn trong ngọc lâu mà… giờ… sao… sao…”

Khuynh Đình, Khuynh Kỳ cảm thấy không gian bị rung chuyển mạnh lập tức phi thân tới. Vương Nhạn cũng vì vậy mà thức giấc, lao từ trong phòng ra ngoài

Nhìn khung cảnh đồ sộ trước mặt, ai nấy đều có chút kinh hãi

“Rốt cuộc là… sao?”

Ai nấy không ai bảo ai thử quay về nhẫn giới nhưng đều không được. Vòng ngọc trên tay họ giờ đây đã không còn tác dụng gì hết

“Chẳng nhẽ… Tuyết Lăng… gặp sự… chẳng lành? Không được… ta nhất định phải đi… đi tìm nàng!!!”

Giang Luân Khánh Tước lo lắng, leo lên Huyết Lang, toan rời đi thì bị Khuynh Vũ cản lại

“Khánh Tước, công tử phải bình tĩnh. Người phải tin vào chủ nhân, tin vào năng lực của người! Hơn nữa, không phải Tiết Tà Mạc Ảnh đã nói rồi sao, ngoại trừ chủ nhân, bất cứ nhân loại nào khác tới Yêu giới đều sẽ bất đắc kỳ tử. Chưa kể, người làm thế nào tới được Yêu giới???”

“Ta…”

Khuynh Vũ thở dài, “Ta hiểu công tử đang nghĩ gì. Bản thân ta cũng rất lo lắng cho chủ nhân. Nhưng cả ta, công tử cũng như tất cả mọi người ở đây đều không thể làm được gì. Chủ nhân để chúng ta ở lại để giữ an toàn cho chúng ta cũng như cho Đoạn phủ. Điều chúng ta chúng ta có thể làm và nên làm, chính là đợi. Đợi người quay về!”

Những lời nói thấu đáo của Khuynh Vũ khiến Giang Luân Khánh Tước không thể không nghe theo. Chàng leo xuống khỏi Huyết Lang rồi quay sang nói với phu thê Đoạn Trung, “Thời gian tới, xem ra ta cùng mọi người phải quấy quả quý phủ rồi”

Vương Nhạn cười nói, “Không sao. Khánh Tước, với ta và Đoạn Trung, con giờ cũng đã xem là người trong nhà, có gì gọi là quấy với quả chứ?”

Hồng Tuyết, Đán Thần lúc này mới để ý thấy Khuynh Kỳ, liền nhìn quanh xem có thấy Phụng Nhan, Tử Y hay không nhưng chẳng có

Xem ra hài nhi của ta vẫn chưa vượt qua đợt rèn luyện của Cerberus…

Không biết hiện tại nó đang đối diện với thử thách nào? Có nguy hiểm hay không?

Và đến bao giờ, ta mới lại có thể nhìn thấy nó?

Đoàn người ngọc lâu toan tiến về hậu viện Đoạn gia để sắp xếp nơi ăn chốn nghỉ thì đột nhiên, Băng Linh và Linh Lan đổ ầm trên mặt đất, thân thể mờ nhạt như thể sắp tan biến vào hư vô

Vệ Khúc Nhật Vy thoảng thốt nói, “Có chuyện… có chuyện gì thế này?”

Vệ Khúc Uyển Sa đáp, “Spirit và Fairy trước nay chỉ có thể sống ở nơi thanh khiết, không thể bị vẩn đục dù chỉ một chút. Nay ngọc lâu đã không còn, hai bọn chúng e là…”

Dạ Cơ nước mắt lưng tròng chực rơi, “Ngày xưa, khi chủ nhân mất tích, ngọc lâu cũng bị vô hiệu, may mà có Dạ Nguyệt huynh, người mang trên mình đôi mắt được làm từ ngọc bích núi Thiên Hỏa, nơi nổi danh tinh khí trong lành. Tam huynh dùng sức mạnh đó duy trì sự sống cho Băng Linh và Linh Lan. Nhưng nay, tam huynh… Cứ cái đà này… ta… chúng ta làm sao có thể nhìn mặt nhị tỷ, nhìn mặt chủ nhân khi họ quay về”

Vệ Khúc Tịnh Di quay sang nhìn Khuynh Vũ, “Chàng có nhớ điều lúc nãy ta nói về sức mạnh của mình không? Bây giờ, ta đã có thể hoàn toàn kiểm soát nó, sử dụng nó theo cách ta muốn, với bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Chiếc xe lăn này, bao năm qua Mạc Ảnh không ngừng săn yêu, dùng linh hồn chúng nuôi nó. Nhưng bây giờ thì không. Với dị năng của ta, giờ nó đã là một chiếc xe lăn tự hoạt động, có thể di chuyển trên mọi địa hình, thậm chí là có thể phi không mà không cần linh hồn yêu quái. Khuynh Vũ, sức mạnh của ta, chính là cường hóa đối phương”

“Cường hóa? Về mặt thể chất? Hay về mặt pháp lực?”

“Về tất cả mọi mặt!”

Hạc Hầu Tiêu Trân không tin nói, “Trên đời làm gì có việc dễ dàng, thần kỳ như vậy? Chắc chắn phải có điều kiện gì đó kèm theo!”

Vệ Khúc Tịnh Di gật đầu, “Cecaelia nói đúng. Phàm những vật, những người ta cường hóa đều bị bó buộc với một cá thể khác. Tỷ như, chiếc xe lăn này nếu không phải ta sử dụng, nó sẽ chỉ là một chiếc xe lăn bình thường. Cũng như, nếu ta cường hóa Băng Linh, Linh Lan, sức mạnh của chúng chỉ có tác dụng khi và chỉ khi cạnh bên chủ nhân của mình, cũng tức là Khuynh Vũ và Mị Điệp”

Tú Sinh nói, “Nhưng Mị Điệp không có ở đây… Nếu vậy…”

“Nếu vậy thì tạm thời sức mạnh được cường hóa của Linh Lan bị vô hiệu hóa, không sao cả”

Dứt lời, xe lăn bánh, Vệ Khúc Tịnh Di giơ tay về phía Băng Linh, Linh Lan. Một nguồn sáng dịu nhẹ, ấm áp bao phủ lấy chúng. Vài giây sau, cả hai mở mắt, thân thể trở lại bình thường, như thể chưa hề có việc gì xảy ra

Khuynh Vũ mừng rỡ ôm Băng Linh vào lòng thì chợt, nó hóa thành một bộ giáp mỏng, nhẹ, kết bằng băng phủ lên thân chàng

“Đây… đây là…”, chàng ngạc nhiên nói

“Đây chính là năng lực được cường hóa của Băng Linh!”, Vệ Khúc Tịnh Di mỉm cười

- --------------------------------

Vạn Yêu lâm

“Điện hạ… điện hạ… chờ chúng tiểu nhân… chờ chúng tiểu nhân vớiiii!!!”

Bỏ ngoài tai tiếng van nài sau lưng, nam thanh niên giữ nguyên tốc độ, đi nhanh về phía trước

Thật là, muốn được yên một ngày cũng không xong. Khó khăn lắm, ta mới xin phụ hoàng, mẫu hậu cho ta ra ngoài thăm thú một phen. Những tưởng ta sẽ được tự do tự tại, ai dè, người phái một đoàn pháp sư cổ hủ, cứng nhắc theo ta…

Làm cái này không được, làm cái kia không nên, đi đây không phải, đi kia không thể…

Thế này gọi gì là thăm thú… đây gọi là giám sátttt!!!!

Ta điên…

Ta phát điên mấttttt!!!

Phụ hoàng, mẫu hậu chẳng nhẽ không tin năng lực, không tin pháp lực ta

Dù gì ta cũng là Nguyên tố nhân, không phải ư?

Nhún chân phi thân lên trời cao, chàng hét lớn một tiếng, xả bớt cáu giận trong người

Đột nhiên, một nguồn yêu khí kinh người xuất hiện, lao thẳng về phía chàng

Tốt! Đúng lúc ta cần một thứ tiêu khiển

Đến! Đến đây!!!

Lửa từ tay, từ toàn thân chàng phát ra, tụ lại thành quái thú 4 chân hung dữ, với sức nóng đủ để thiêu rụi cả Vạn Yêu lâm rộng lớn. Cảm nhận thấy yêu khí ngày một lại gần, tới khi chỉ còn cách chàng một khoảng ngắn, nam nhân liền ra lệnh cho hỏa thú tấn công

Chưa đầy một giây sau, trước mắt chàng là nữ nhân với mái tóc bạch kim, ánh vàng, hoa dung kiều diễm, nửa thân trên là nhân loại, nửa thân dưới là những chiếc đuôi bạch tuội xanh lá nhạt đang không ngừng cử động

Hỏa thú theo lệnh chàng lao thẳng về phía nữ yêu, dẫu cho giờ đây vẻ ngoài của nàng ta đã khiến cho chàng choáng ngợp

Không!!! Không!!! Ta không muốn làm hại nàng…

Không muốn làm…

Chàng toan dùng tâm lực hủy đi hỏa thú thì bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng ngợp. Nữ yêu liếc mắt chàng, khẽ lắc đầu, rồi dùng vòi bạch tuộc bóp chết hỏa thú, khiến nó tan biến nhẹ như không

Cái… gì…

Hỏa thú… của ta…

Hỏa thú… được tạo từ… sức mạnh nguyên tố… của ta…

“Ngươi không phải hắn! Tránh đường!”

Sự tự tin bị chấn động, những lời nữ yêu nói không lọt vào tai chàng. Nữ yêu không hề biết chuyện này, lại nghĩ chàng ta đang cản trở mình, liền dùng vòi hất mạnh chàng xuống đất

“Rầm” một tiếng, nam thanh niên ngã sóng soài, hồi lâu chưa dậy

Đám thủ hạ của chàng lúc này mới chạy tới, hốt hoảng đỡ chàng, “Điện hạ… điện hạ… người … người có làm… làm sao không? Chúng ta … chúng ta quay về đi… Nơi đây… nơi đây xem ra không an toàn… Nếu người có mệnh hệ nào, Thiên Lang quốc biết phải làm sao??? Người đừng quên, bản thân là thái tử của vương triều ta!!!”

Hoàng Lam đứng dậy, trong lòng không khỏi bị tổn thương

Sức mạnh ta… ngày đêm tự hào… lại có thể bị… hóa giải dễ dàng đến thế sao???

Rốt cuộc… nữ yêu đó là ai??? Có xuất xứ như nào???

Thất thần rời khỏi Vạn Yêu lâm theo lời thủ hạ, Hoàng Lam không hề biết, bản thân thực sự may mắn tới cỡ nào. Bởi, chỉ một lúc nữa thôi, nơi này sẽ diễn ra một trận huyết chiến thiên kinh địa hãi, với sự thức tỉnh của Titan – Thượng cổ thần yêu đắm mình trong máu tanh

- --------------------------------

Nguyệt Dạ quốc

Đứng giữa cung cấm vàng son, Lãnh Tình không sao nén nổi tiếng thở dài. Những tưởng tình hình mẫu hậu đã khá hơn, ai ngờ, người nay lại chìm vào hôn mê sâu. Tuy tính mạng không có gì đáng ngại nhưng không một ai dám chắc bao giờ người mới có thể tỉnh lại

Hoàng huynh thời gian gần đây vì thế công vụ lại càng chồng chất, thân thể do vậy cũng suy nhược, gầy rọp đi trông thấy. Lại nói về công vụ, ta cũng có tin, Vỹ Đồ quốc đang tập trung quân lực, tuyển chọn trai tráng khắp nơi để đối chọi với tổ chức chữ Vô

Nếu như ta kể cho huynh ấy chuyện Tuyết Lăng đã không còn ở Nhân giới, không khéo người cũng lo lắng mà đổ bệnh

Thật là… vì sao mọi chuyện không chuyện gì ra chuyện gì thế này…

Thật là… thật là…

“Công chúa, đã lâu không gặp”

Lãnh Tình quay người, chỉ thấy giữa đêm đen, dáng hình thanh mảnh của nam nhân với gương mặt phần lớn được giấu sau lớp mặt nạ hiện diện

“Đằng Thiên, đêm khuya, ngươi tới hoàng cung là có việc gì?”, khẽ nhíu mày, Lãnh Tình nói

Đằng Thiên hành lễ, cẩn trọng đáp, “Bẩm công chúa, hạ thần vì lo cho sức khỏe của Thái hậu nên mới nhập cung. Nếu có gì không phải, mong người niệm tình bỏ qua”

Lãnh Tình nhớ lại khi xưa, lúc nàng chưa thành gia lập thất, mẫu hậu đi đâu cũng có Đằng Thiên bên cạnh. Hắn ta là cánh tay phải của người, được người hết mực tin cậy. Nay mẫu hậu lâm trọng bệnh, hắn ta lại lo lắng, đêm hôm vào cung. Xem ra, mẫu hậu không trọng dụng lầm người

“Ngươi đứng dậy đi. Nếu đã không có việc gì nữa, ngươi cũng lui về phủ đi”

Chỉ thấy Đằng Thiên yên lặng đứng đó, không cử động

“Còn có chuyện gì nữa sao?”

Đằng Thiên nhoẻn miệng cười, tiến lại gần Lãnh Tình, “Công chúa điện hạ, hạ thần có chuyện muốn nói, chẳng biết người có thể bỏ chút thời gian lắng nghe được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.