Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 62: Hạnh Phúc




Tề Chiếu tùy ý thoáng nhìn, ánh mắt miễn cưỡng rơi sau lưng dì Lục Bạch.

Cô gái nhỏ, đứng mông lung trong đêm tối,thân thể nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu, tất đến gối váy, hai tay xuôi ở bên người.

Đại khái cao một mét sáu, ngoan ngoãn khéo léo, kiểu tóc sạch sẽ đơn giản

. Gió biển ướt mặn, thổi qua nàng trán toái phát, lộ ra gương mặt thanh thuần vô tội, trong trắng hồng hồng

Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, ánh mắt lại khúm núm, dốc hết toàn lực che dấu cảm giác tồn tại, thậm chí không dám cùng người đối mặt. Tề Chiếu chợt nhớ tới mình đã từng xem qua một câu ——

"Bởi vì đẹp mà không biết, cho nên càng thêm xinh đẹp đến ngất đi."

Không đúng lúc văn nghệ tế bào kích động ra toàn thân nổi da gà. Tề Chiếu cố nén đối với mình khinh bỉ, chậm rãi đến gần:

"a, vị khách nhỏ đến rồi à."

Ôn Hoan ngại ngùng mỉm cười:

"anh . anh tốt..."

giọng điệu hơi hơi run rẩy, rụt rè, cắn chữ không rõ lắm.

giống như mèo con. Tề Chiếu cười khẽ một tiếng, nồng đậm ngang bướng, đề cao âm lượng:

"Chút lễ phép, gọi người.

" Ôn Hoan giật mình, ngoan ngoãn há mồm:

" anh...anh trai tề "

Dì Lục Bạch đẩy Tề Chiếu, trách cứ:

"Thằng ranh con ngươi thành thật chút đi, đừng hơi một tí liền dọa người."

Tề Chiếu cười nhún nhún vai, ánh mắt liếc qua lướt qua cô gái nhỏ tóc đen dài

Non nớt, đỏ tươi ướt át. Tai đỏ ửng

Gọi anh Tề mà thôi. Còn không có để gọi làm anh trai đâu đâu.

Phòng khách.

Ôn Hoan đứng ngồi không yên, tay để tại túi một bên, trong đầu tất cả đều là album ảnh bên trong điện thoại, cái ảnh chụp lén kia,. Hẳn không có bị phát giác.

Trên tàu điện ngầm cô đeo khẩu trang cùng kính mắt, hẳn không có khả năng chú ý tới cô.

Thiếu niên ngồi ghế sô pha, bắt chéo hai chân, vành môi căng cứng, trong tay một cái điều khiển trò chời cầm tay. Hắn rõ ràng chơi đến hết sức chăm chú, cô lặng lẽ dò, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Ôn Hoan ngồi thẳng tắp, chăm chú nắm lấy váy. Có tật giật mình, sợ muốn chết. Chỉ cần không bị phát hiện,việc hắn mặc nữ trang

Còn có tấm hình kia. Cô... cô đợi sẽ liền... thôi, vẫn là giữ lại tốt hơn.Người ngồi ghế sô pha bên cạnh nói chuyện phiếm cũng không tiếp tục quá lâu.

Dì Lục Bạch chơi bài, Ôn Hoan lập tức trốn về khách phòng. Nhìn qua thân ảnh nhỏ bé chạy trốn , Tề Chiếu ném đi điều khiển trò chời cầm tay,lâm vào trầm tư.

Cô bé này, lá gan là thật nhỏ. Nhỏ đến kém chút nữa anh cho là mình có thể có bao nhiêu dọa người, đến mức cô nhìn thấy liền phát run. Tề Chiếu liếc mắtvề cái bóng trong cửa sổ sát đất thủy tinh, buồn bực:

Gương mặt này, rất dữ?

Hốt hoảng trốn trở về phòng, Ôn Hoan một đêm này không ngủ được. nhớ đến hình ảnh chụp nén được trong điện thoại, đỏ mặt đến nóng lên.

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu hiển hiện tất cả đều là —— dáng vẻ Tề Chiếu mặc nữ trang. Tinh xảo. Xinh đẹp. Mạnh mẽ.hung bạo. Mấy ngày kế tiếp, Ôn Hoan tận lực phòng ngừa đối mặt cung Tề Chiếu.

Sợ bị nhìn ra mánh khóe, không cẩn thận bại lộ cơ mật.

Còn tốt, Dì Lục Bạch mỗi ngày lôi kéo cô đi dạo toàn thành phố, ở biệt thự ithời gian không dài, miễn đi rất nhiều xấu hổ.

trường trung học phụ thuộc Hoài Đại nghỉ hàng tháng kết thúc, thứ hai vừa lúc là đi học ngày, Ôn Hoan vô cùng cao hứng chuẩn cuộc sống mới của mình sau khi chuyển trường. học sinh chuyển trường cần tới trước phòng giáo vụ báo đến. Đến đây xử lý không phải giáo viên chủ nhiệm, mà là phó hiệu trưởng, mở miệng một tiếng

"Bạn học Ôn ".

Đơn giản quá trình đi đến về sau, trong văn phòng lập tức có lão sư hỏi: "Đậu Lục Bạch tự mình đề cử, sẽ không là cái đại phiền toái a?" Một cái khác lão sư buông tay:

" có phải hay không là phiền phức, Tề gia đưa học sinh tới, trường học dám không thu sao?"

Giáo viên chủ nhiệm Chu lão sư vừa xem hết hồ sơ Ôn Hoan, nắm giữ ấm chén cười nói:

"Thành tích của em ấy rất tốt, là học sinh xuất sắc, chính là tính cách có chút vấn đề.

" "Vấn đề gì?"

"Cụ thể vấn đề gì không rõ ràng, chỉ biết suýt chút náo ra đại sự."

Phó hiệu trưởng vỗ vỗ cửa:

"Không cần soạn bài sao?

" Văn phòng im lặng. Phó hiệu trưởng sau khi rời đi, vẫn có người muốn tiếp tục đề tài mới vừa rồi, hô thầy giáo chu, thầy giáo Chu nghĩ nghĩ, cười pha trò:

"Đầu năm nay, ai còn không có điểm tính cách thiếu hụt đâu."

"Cũng thế."

Ôn Hoan lúc này cùng chủ nhiệm lớp tham quan sân trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.