Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 1 - Chương 3-5: Thuốc, lời nói dối, trò đùa tai quái (5)




Ngoại trừ tiểu nhạc đệm Lý Tùng Nham không biết cư xử ra, yến hội lần này rất thành công, chủ nhân, khách mời, khách quý tất cả đều vui vẻ, đều có được thu hoạch.

Trở lại khách sạn, Ngô Diểu cảm thấy thái độ Lý Tùng Nham rất kỳ quái, liền cùng hai người hỏi thăm một chút. Sau khi nghe hắn nhíu nhíu mày: “Lý Tùng Nham cũng không phải là người có tính khí tốt.”

Tương Hãn nhướng lông mày, cười nhạt: “Tôi cũng không phải là một người có tính khí tốt. Hắn tốt nhất đừng có tâm tư gì không đứng đắn, bằng không tôi sẽ khiến hắn sống không nổi.”

Ngô Diểu vẫn có điểm lo lắng: “Có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự phụ thì không cần. Dù sao cũng không phải ở trong nước, tuy rằng anh ở Châu Âu kinh doanh rất nhiều năm, nhưng dù sao cũng chỉ là một người đại diện độc lập, còn phía sau đối phương lại là một phòng trưng bày rất có thực lực và bối cảnh. Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Ngô Diểu và Tương Hãn đều rất coi trọng việc phát triển của Từ Cửu Chiếu ở Châu Âu, ngay cả Từ Cửu Chiếu cũng lưu tâm. Cậu nói: “Phòng trưng bày phía sau đối phương là dạng gì ạ?”

Ngô Diểu nói rằng: “Anh biết người đại diện bên kia. Hắn gọi là Hàn Hạo, là một người có tiếng trong giới phòng trưng bày ở I-ta-li-a. Gần đây chủ phòng trưng bày đang phát triển nhóm nghệ thuật gia Phương Đông, Lý Tùng Nham chính là trung tâm của dự án.”

Tương Hãn ngồi ở trên ghế sa lon, hắn nhấc chân lên, một tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm Từ Cửu Chiếu: “Đừng lo lắng, Cửu Chiếu, một phòng trưng bày như thế lại có một nghệ thuật gia tính tình chẳng ra sao cả, cũng biết là không có mắt nhìn rồi.”

Ngô Diểu bất đắc dĩ nói với Tương Hãn: “Cậu nghìn vạn lần đừng dùng tiêu chuẩn trong nước mà đánh giá nước ngoài, Tương Hãn.”

Tương Hãn lúc này mới di chuyển ánh mắt đang dính trên người Từ Cửu Chiếu, nhìn về Ngô Diểu.

Ngô Diểu nói: “Bên này đối với nghệ thuật gia vô cùng thoải mái, cũng không yêu cầu đức nghệ song hinh (đạo đức và tài nghệ đều phải tốt). Sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, không có giới hạn, hít ma túy, cuồng vọng, tự phụ… Mấy loại này ở quốc nội sẽ bị phong sát, nhưng ở bên này đều không coi vào đâu. Có chút thành tựu nghệ thuật là sẽ nổi lên thành đại sư, dù cho bị người khác chỉ vào mũi chửi ầm lên, những người này cũng không so đo gì.”

Tương Hãn nhướng nhướng mày: “Bên này địa vị xã hội của nghệ thuật gia rất cao a.”

Ngô Diểu nói: “Không cao đến thế, chỉ khá cao thôi.”

Từ Cửu Chiếu ở một bên nghe cũng ngẩn tò te, chưa từng nghĩ tới chỉ là thay đổi lãnh thổ quốc gia thôi, mà một diêu sư từ tầng dưới chót xã hội nhanh chóng biến hóa trở thành thiên chi kiêu tử, được mọi người truy phủng sủng nhi.

Lần này cậu cũng có chút lo lắng: “Phòng trưng bày kia sẽ ngáng chân em sao?”

Ngô Diểu dừng một chút nói rằng: “Hiện nay sẽ không, bởi vì hai bên không có xung đột lợi ích. Ông chủ phòng trưng bày cũng không đến mức bởi vì ân oán cá nhân của Lý Tùng Nham mà phí công chạy đến bên này làm khó dễ em.”

Tương Hãn híp mắt một cái: “Lý Tùng Nham có thành tựu nghệ thuật gì nổi bật không?”

Ngô Diểu cầm máy tính bảng lên, tìm một lát rồi nói: “Giải vàng của hội nghệ thuật ở Lyon, giải tác phẩm xuất sắc của triển lãm Châu Âu, chỉ có hai cái này là của triển lãm có danh tiếng, những cái khác cũng bình thường. Nhưng mà chỉ cần hai giải này cũng làm cho rất nhiều phú thương Hoa kiều xúm lại mua, nếu lăng xê tốt, về nước còn kiếm thêm được một khoản lớn.”

Tương Hãn nghiêng đầu, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ lưu tâm Lý Tùng Nham và phòng trưng bày sau lưng của hắn.”

Ngô Diểu còn muốn nói gì, chợt nghe Tương Hãn không khách khí nói: “Ngô sư huynh, anh xem thời gian cũng đã trễ thế này, có phải anh cần nên trở về không?”

Ngô Diểu giương mắt nhìn Tương Hãn, tuy bên ngoài là khuyên bảo, nhưng trong ánh mắt tất cả đều là ý tứ đuổi người, trong lòng oán thầm: Ai là sư huynh của cậu hả!

Hắn bất đắc dĩ đứng lên thu thập máy tính bảng: “Anh đi về trước, vài ngày sau tiểu sư đệ có thời gian thì cùng đi với anh ăn cơm với người sưu tầm có hứng thú với tác phẩm của em.”

Tương Hãn vẻ mặt khinh bỉ nhìn Ngô Diểu: “Loại việc này anh còn cần Cửu Chiếu đi chung sao? Nếu như mỗi người đầu tư đều muốn gặp thì tất cả thời gian của nghệ thuật gia đều dùng cho việc xã giao hết, không cần phải sáng tác sao? Khi Picasso còn sống, ông ấy chỉ quan tâm đến những người mà ông thấy hứng thú, chưa bao giờ thấy ông ấy dành thời gian gặp mặt các nhà sưu tập cả.”

Ngô Diểu nhất thời nghẹn lời, sau đó hắn bực bội nở nụ cười: “Cậu cũng biết đó là Picasso sao? Người ta là đại nghệ thuật gia cấp bậc gì? Tiểu sư đệ bây giờ là cảnh giới gì? Sao có thể so chứ? Chờ sau này em ấy thực sự thành siêu sao, cho dù trực tiếp không nhìn sắc mặt của người khác cũng không ai dám nói một chữ đâu.”

Tương Hãn trừng mắt: “Vai trò người đại diện của anh không phải là lúc người còn chưa thành danh thành gia mới có tác dụng sao, không phải là đại diện Cửu Chiếu xã giao nói chuyện sao? Nếu như cái gì cũng cần chính em ấy tự mình đi làm, vậy thuê người đại diện làm gì?!”

Hắn nói rất có lý, Ngô Diểu dĩ nhiên phản không bác được!

Ngô Diểu không cam lòng giãy dụa: “Anh cũng không phải chiếm dụng thời gian của tiểu sư đệ dùng trên xã giao, giai đoạn đầu tự mình ra mặt dễ khiến người ta có thiện cảm, xây dựng mối quan hệ càng hài hòa hơn a.”

“Người sưu tầm cùng nghệ thuật gia vốn chỉ có quan hệ mua bán, xây dựng quan hệ hòa hợp là cái p* gì.” Nét mặt Tương Hãn trực tiếp lạnh xuống, “Người sưu tầm có mấy người là đối xử thật tâm với nghệ thuật gia? Bất quá là đem tác phẩm nghệ thuật coi như là một sản phẩm đầu tư có bảo đảm mà thôi, mà mỗi một người trong đó đều mong chờ nghệ thuật gia sớm chết một chút ấy chứ.”

Tương Hãn nói lời này mang dáng vẻ phẫn uất vơ đũa cả nắm, thế nhưng những nhân vật nổi tiếng quyền quý mà thật sự thành tâm yêu thích giống như TelaZeni cũng không nhiều, đại đa số cũng là vì tiền mà thôi.

Ngô Diểu đương nhiên cũng biết, thế nhưng cái này giống như trong giới giải trí, những người mới không ở trước mặt thổ hào phú thương cà cà hảo cảm, ở đâu ra người tới truy phủng chứ?

Ngô Diểu nhất thời trầm mặc, Tương Hãn hòa hoãn sắc mặt nói: “Cửu Chiếu có thực lực, có thiên phú, em ấy không cần những loạn thất bát tao này. Ngô sư huynh, anh cũng biết tính cách Cửu Chiếu tương đối đơn thuần, lại rất thẳng thắn. Em ấy chưa chắc sẽ thích cùng người đầu tư sưu tầm gặp mặt ăn cơm đâu.”

Ngô Diểu nghe vậy hướng về Từ Cửu Chiếu đang nhìn hai người bọn họ nói chuyện, hắn hỏi: “Tiểu sư đệ, em thực sự không thích sao?”

Từ Cửu Chiếu không phải không thích loại xã giao này, cậu chỉ là sợ phiền phức, muốn đem thời gian dùng cho việc mình thích hơn. Đối với kết giao cũng không bài xích, bằng không sao kiếp trước cậu có thể lăn lộn được chứ?

Trong ba người, chân chính không muốn cậu đi làm loại chuyện như vậy chỉ có Tương Hãn. Từ Cửu Chiếu biết Tương Hãn vì lần xuất hành này đã lên kế hoạch cặn kẽ một phen, nếu để Từ Cửu Chiếu cùng đi với Ngô Diểu, kế hoạch của Tương Hãn liền triệt để mắc cạn.

Mục đích Tương Hãn rất rõ ràng, chính là cực lực cản trở phá hư sắp đặt của Ngô Diểu, để cho bọn họ có thể thuận lợi du lịch Châu Âu.

Đối với tùy hứng khó có được của hắn, Từ Cửu Chiếu tâm tính chủ nghĩa đại nam tử âm thầm hưởng thụ không ngớt, muốn thỏa mãn cưng chìu hắn.

A Hãn quả thật là đối với lần du lịch này vô cùng mong đợi, vì để cùng một chỗ với cậu, ngay cả thủ thuật nho nhỏ này đều không luyến tiếc sử dụng ra. Cậu nghĩ thế.

Trong lòng hướng về phía Ngô Diểu nói một tiếng xin lỗi, Từ Cửu Chiếu mở miệng nói: “Ngô sư huynh, dù sao em quanh năm chỉ ở quốc nội, xuất ngoại không thường xuyên. Thay vì chỉ gặp một hai lần, chẳng bằng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Huống hồ tương giao qua lại cần phải tốn nhiều thời gian, chỉ gặp mặt một lần như thế cũng không có ý nghĩa gì cả.”

Kỳ thực Từ Cửu Chiếu cho rằng đi lấy lòng phú thương là việc không cần thiết, kiếp trước cậu lén truyền tác phẩm ra, người nào cũng tranh nhau mua, chưa từng dùng loại thủ đoạn mượn hơi người mua này.

Hai người đều nói như vậy, Ngô Diểu không thể làm gì khác hơn là bỏ qua: “Vậy được rồi, dù sao em cũng là người quyết định, anh thay mặt cho em cũng giống như vậy.” Chẳng qua là mệt thành cún mà thôi, hắn…. hắn mới không sợ đâu! Bạn đang �

Nét mặt Ngô Diểu bình tĩnh, trong lòng thì ríu rít rời đi, bóng dáng không khỏi mang theo vài phần rầu rĩ.

Nội tâm Từ Cửu Chiếu càng áy náy, nhưng mà cậu sẽ không thay đổi chủ ý cùng Ngô Diểu đi xã giao đâu. So với việc công, khó thấy được Tương Hãn biểu hiện bốc đồng như vậy, hiển nhiên hấp dẫn sự chú ý của cậu hơn.

Từ Cửu Chiếu đóng cửa phòng, một thân ảnh cao lớn phía sau liền trực tiếp áp sát lại, hơi thở ấm áp tới gần, một đôi môi mềm mại ướt át dán lên lỗ tai cậu, cọ sát về phía trước. Môi ngậm vành tai, hàm răng khẽ cắn, da đầu Từ Cửu Chiếu tê dại, bị kích thích run rẩy một chút.

Tương Hãn buông ra, hỏi: “Thế nào? Lạnh sao?”

Bên này khí trời chỉ hơn mười độ, bọn họ mặc lễ phục dạ hội đi ra đi vào, nói không chừng liền bị cảm lạnh. Tương Hãn lo lắng sờ sờ cái trán của Từ Cửu Chiếu.

Từ Cửu Chiếu bỏ tay hắn xuống: “Em không lạnh.”

Tương Hãn ồ một tiếng, liền dời đi lực chú ý. Hắn không nháy mắt nhìn chằm chằm cái nơ đeo trên cổ Từ Cửu Chiếu. Đó là cái nơ màu đỏ sậm bên trên có sọc vằn thắt kiểu Windsor, là Tương Hãn tự tay đeo cho cậu trước khi dự tiệc.

Lễ phục dạ hội của Từ Cửu Chiếu toàn thân đều là màu đen, cắt sửa vừa người, trang nhã khéo léo. Mặc dù giúp cho Từ Cửu Chiếu anh tuấn mê người, thế nhưng khí chất trên người cậu nghiêm cẩn như vậy thoạt nhìn quá mức nghiêm túc, vì vậy Tương Hãn liền chọn lựa cho cậu một cái nơ sọc.

Đeo nơ cũng không tăng thêm vẻ trang nghiêm, trái lại có vẻ tao nhã và phong độ. Nhưng lúc Từ Cửu Chiếu ngước đầu lên, lộ ra cái cổ để hắn đeo nơ vào ám ảnh Tương Hãn không thôi, liền ở bên trên lưu lại một vết hôn.

Tự tay vì cậu đeo nơ, lại muốn đích thân tháo xuống. Cái ý niệm này từ khi ra cửa cho đến lúc về vẫn một mực trong đầu của hắn vòng tới vòng lui, hắn làm sao còn có thể bình tĩnh cùng Ngô Diểu bàn bạc chuyện gì chứ.

Phải nói là Ngô Diểu bị ngược khóc cũng là do xui xẻo, một chút cũng không được người xem vào mắt.

Tương Hãn ôm vai Từ Cửu Chiếu, một bên vẫn ngậm tai cậu, một bên thay đổi vị trí đến bên giường. Sau khi ngồi xuống, Từ Cửu Chiếu thở phì phò đẩy Tương Hãn ra: “Anh cũng không cần bắt nạt Ngô sư huynh, kỳ thực anh ấy rất cực khổ.”

Tương Hãn vẫn còn ủy khuất: “Cái gì anh bắt nạt anh ấy, rõ ràng chính là anh ấy làm sai, cái gì cũng đẩy cho em, còn ảnh thì một thân ung dung a.” Anh ta khổ cực, em mới không bị khổ cực đó! Hắn cũng đã chia sẻ phân nửa công việc của người đại diện rồi. Hiện tại để một mình anh ta làm việc này, trái lại còn kêu khổ, cái này sao có thể được?!

Nếu như để Ngô Diểu nghe được lời này của Tương Hãn, thực sự là muốn phun máu ra ngoài, rõ ràng không phải là do tên đầu sỏ này cướp công việc của hắn gây nên sao?! Là hắn không muốn làm sao!

“Không nói nữa, em chuyên tâm đi.” Tương Hãn liền đem Ngô Diểu ném tới sau đầu.

Từ Cửu Chiếu nửa nằm trên giường lớn, cậu bất đắc dĩ dùng hai tay vịn gương mặt của Tương Hãn, Tương Hãn hơi khép mí mắt, chuyên chú tập trung tinh thần hôn môi Từ Cửu Chiếu. Từ Cửu Chiếu thấy vẻ mặt Tương Hãn say mê như vậy thì trong lòng càng nóng lên. Từ từ bị hắn kéo vào trạng thái, Từ Cửu Chiếu liền ôm đầu vai hắn.

Vị trí của Từ Cửu Chiếu có chút ngửa ra sau, Tương Hãn phải chống thân truy đuổi, chờ Từ Cửu Chiếu tựa ở đầu giường, lúc này Tương Hãn mới có thể đem cậu vây khốn, cảm thấy mỹ mãn đè lại con mồi của mình, thoả thích hưởng thụ môi lưỡi ẩm ướt.

Ánh mắt Từ Cửu Chiếu ướt át, lễ phục dạ hội trên thân trực tiếp bị mở ra, vạt áo phía trước lộ một khoảng lớn. Tương Hãn có điểm hưng phấn quá mức, hiển nhiên là do trang phục của Từ Cửu Chiếu kích thích hứng thú của hắn.

Hắn đưa tay kéo cái nơ, từ từ tháo nút buộc ra. Hắn phảng phất là đang hưởng thụ cái gì đó, thế nhưng Từ Cửu Chiếu hoàn toàn bị hắn khơi mào lửa chịu không nổi tiết tấu chậm rì rì như vậy, trực tiếp đem áo cởi ra.

“….. Không nên gấp gáp.” Tương Hãn vỗ về hôn môi cậu, ngón tay vòng quanh cái nơ.

….

“Anh đây là.. yêu thích đặc biệt gì vậy?” Từ Cửu Chiếu ngửa đầu thở dốc, toàn thân cậu không mảnh vải, duy chỉ trên cổ đeo một cái nơ.

Từ Cửu Chiếu không có cách nào lý giải được, bất quá chỉ là một cái nơ, thế nào lại có thể khiến Tương Hãn hưng phấn thành như vậy chứ. Vừa không ngừng trên người cậu dùng sức, còn muốn dò xét cái nơ này, cắn mãi không buông. Điều này làm cho cả người cậu bị áp lực, đầu gối cậu cũng bị đè tới vai, động tác có độ khó này khiến hô hấp Từ Cửu Chiếu càng không ổn.

Cậu làm sao có thể biết trên cái thế giới này có một loại gọi là tình thú chứ, Tương Hãn bất quá là triệt để tận dụng thôi.

Trong lúc động tác biến hóa, mắt của Từ Cửu Chiếu đảo qua bộ lễ phục bị nhiễm dịch thể trăng trắng, lại bị giày vò không ra hình dạng gì, chợt lóe lên một ý niệm trong đầu.

Bộ đồ này còn có thể dùng được sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.