Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 1 - Chương 2-5: Đàn tỳ bà và ốc anh vũ (5)




TelaZeni đương nhiên sẽ không thỏa mãn khi chỉ giới thiệu thiếu nữ mà hắn yêu trong giới bạn bè, người cùng sở thích hay bạn của bằng hữu hắn. Tuy rằng những người bạn này không có chuyên môn chuyên nghiệp cao có thể tinh tế nhìn ra từng chỗ ưu mỹ của bình sứ này như người sưu tầm hay nhà bình luận, nhưng cũng thẳng thắn chân thành cảm thán vẻ đẹp của nàng.

Một tác phẩm nghệ thuật đẹp chính là được dân chúng bình thường vừa liếc mắt đã cảm thấy đẹp.

Các bằng hữu của huân tước tiên sinh có một bài bình luận dài trên trang xã hội nổi tiếng, đăng tải ảnh chụp liên tục. Cùng với bình sứ, tên của Từ Cửu Chiếu từ trong một vòng tròn nho nhỏ giống như làn sóng dần dần lan rộng ra khắp nơi.

Tương Hãn cũng không biết lúc này TelaZeni đang không ngừng liên tiếp mời người tham gia tụ hội của hắn, hiện tại toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt ở chuyện bày bố để đối đầu với Trịnh Khải Long.

Tương Hãn phát hiện Trịnh Khải Long, đồng thời cũng bại lộ ở trước mắt của hắn, tranh đấu gay gắt một trận là không thể tránh khỏi.

Nhưng mà, lĩnh vực công ty của Tương Hãn và công ty bất động sản của Trịnh Khải Long hoàn toàn không liên quan tới nhau. Thế nhưng, cái này cũng không gây trở ngại suy nghĩ chiến đấu của hai bên.

Công ty Tương Hãn tên là công ty TNHH đầu tư Duệ Phong, thành lập lúc Tương Hãn đang học đại học.

Lúc cao trung bị giới hạn bởi điều kiện, Tương Hãn chỉ có thể sử dụng được chút tài nguyên có hạn là tiền tiết kiệm và thời gian rảnh rỗi của mình. Đến khi lên đại học làm vài vụ lớn hơn, Tương Hãn liền bắt đầu không thỏa mãn làm nhỏ như vậy.

Làm một sinh viên đại học năm thứ hai hệ tài chính, hắn liền đăng kí thành lập công ty đầu tư.

Ánh mắt Tương Hãn sắc bén, là một người đầu cơ và là gian thương trời sinh. Vài lần lấy nhỏ biến lớn, sau khi đầu tư thành công, danh tiếng Tương Hãn từ từ càng lúc càng lớn, rất nhiều kẻ có tiền liền đầu tư vào các hạng mục của hắn.

Tương Hãn nhanh chóng bắt được loại hình đầu tư vừa có thể giảm bớt được mạo hiểm vừa có thể tạo ra cơ hội phát triển công ty này, liền từ một công ty đầu tư nhỏ bộc lộ tài năng, nhanh chóng phát triển lên cao.

Đến lúc hắn tốt nghiệp đại học, lợi nhuận của Duệ Phong nhiều đến mức khiến cho người khác đỏ mắt, mà vào lúc đó Tương Hãn lại lui về phía sau. Hắn trở về tiếp nhận Bác Cổ Hiên, ở Thượng Hải điều khiển Duệ Phong từ xa.

Trong mấy năm qua lại giữa Bắc Kinh và Thượng Hải, lúc đầu hạng mục đầu tư Duệ Phong chỉ nằm ở trong phạm vi nhỏ, sau đó Tương Hãn thành lập thêm chi nhánh ở nước ngoài và Thượng Hải, tìm kiếm thêm các hạng mục đầu tư khác.

Tương Hãn dùng thực lực của mình thành lập một công ty tài chính hiện nay đã phát triển trở thành một quái vật khổng lồ, mà Trịnh Khải Long thừa kế gia nghiệp trước đó cũng từng bước phát triển thành tập đoàn Hoành Loan. Công ty bất động sản tuy tốn nhiều vốn, thế nhưng lợi nhuận so với công ty đầu tư cũng không kém chút nào.

Vốn lưu động của Duệ Phong và Hoành Loan có thể xem là ngang nhau, thậm chí Duệ Phong còn nhiều hơn, nhưng so với danh tiếng ba mươi năm của Hoành Loan, khiếm khuyết của Duệ Phong chính là nền móng vững chắc và nhân mạch.

Vậy một công ty đầu tư và một công ty bất động sản sẽ đấu với nhau như thế nào? Khi hai bên không có chung ngành nghề với nhau, thậm chí song phương cũng không hề cùng xuất hiện cùng nhau.

Tương Hãn cũng không nóng nảy, hiện tại cấp bách chính là đối phương. Hắn sẽ chờ Trịnh Khải Long tìm không được phương pháp, tùy tiện bước vào lĩnh vực của hắn, sau đó từ từ…. bẫy chết hắn!

Làm việc này, Tương Hãn không giấu diếm Từ Cửu Chiếu. Thuật nghiệp hữu chuyên công (ngành nào thì biết chuyên môn của ngành đó), ngoại trừ nung gốm và biết chút đấu tranh ra thì Từ Cửu Chiếu một chút cũng không giúp được gì, chỉ có thể cổ vũ và hỗ trợ.

Vào đầu xuân, nơi nơi công việc lu bù cả lên, mọi người đều vùi đầu vào công việc đầu năm. Cơ sở hạ tầng ở trấn Phong Diêu đã được xây dựng tốt, Vương Triều Thần tự mình cũng có thể chống được, nên Tương Hãn thoải mái cùng Từ Cửu Chiếu nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống trong một khoảng thời gian.

Đơn đặt hàng của Bỉ có số lượng rất lớn, Từ Cửu Chiếu đang tính toán thời gian hoàn thành sau đó mới hẹn ngày bàn giao thành phẩm.

Gần đây gió lạnh tràn về, khí trời không tốt không thể khai diêu, Từ Cửu Chiếu vẫn ở xóm “nghệ thuật” vẽ một chút thiết kế chuẩn bị tham gia triển lãm quốc tế năm nay ở Pháp.

Khi cậu chăm chỉ làm việc, Tương Hãn cũng không quấy rầy, hắn sẽ tự mình giết thời gian. Đôi khi ôm laptop xử lý một ít công vụ, đôi khi đọc sách, xem ti vi, ngắm Từ Cửu Chiếu.

Một khi tiến vào trạng thái làm việc, Từ Cửu Chiếu tập trung lạ thường, rất nhiều lần Tương Hãn chống cằm ở một bên nhìn cậu cả buổi, cậu cũng không phát hiện ra.

Mỗi khi như vậy, Tương Hãn cảm giác mình đúng là hết thuốc chữa rồi, càng ngày càng say mê ánh mắt chuyên chú khi làm việc của Từ Cửu Chiếu, đều nói nam nhân nghiêm túc là mê người nhất, quả nhiên là như vậy.

Hoàn thành xong một bản vẽ, Từ Cửu Chiếu vươn người một cái, đứng lên hoạt động thân thể một chút.

“Vẽ xong rồi sao?” Tương Hãn hỏi.

Từ Cửu Chiếu đã quen với việc hắn ở một bên im lặng nhìn cậu, cậu quay đầu nhìn Tương Hãn đang ngồi ở trên ghế sa lon, trên đầu gối đặt một quyển sách.

“Ừ, rốt cuộc cũng xong bản thảo. Anh muốn xem không?” Từ Cửu Chiếu hướng Tương Hãn cười.

Tương Hãn đứng lên, đem sách đặt vào trên cái bàn tròn, đi tới cầm lấy bản vẽ nhìn một chút. Bên trên là một cái bình cắm hoa hiện đại, rất có phong cách đặc trưng của Từ Cửu Chiếu: ưu nhã, tinh xảo, rất đẹp.

“Rất tốt a.” Tương Hãn khích lệ.

Từ Cửu Chiếu lắc đầu nói rằng: “Hoàn toàn không được –”

Tương Hãn không hiểu đem bản vẽ để lên bàn, đi qua ôm lấy Từ Cửu Chiếu: “Sao lại không được?”

Vẻ mặt Từ Cửu Chiếu ưu buồn: “Em chưa từng tham gia loại triển lãm chỉ định chủ đề như thế này, chủ đề cũng quá mức trừu tượng đi.”

Tương Hãn đồng tình sờ sờ đầu của cậu, thương mà không giúp được gì nói: “Từ từ sẽ được, triển lãm đến tháng 10 mới khai mạc, cách thời điểm giao tác phẩm tham gia còn sớm mà.”

Triển lãm quốc tế cỡ lớn cũng không phải muốn trưng bày gì thì trưng bày, mà phải phù hợp với chủ đề mà ban tổ chức đưa ra. Lần này chủ đề triển lãm là “Cảm nhận: Cuộc sống bây giờ của tôi.”

Đối với loại chủ đề trừu tượng hoàn toàn không cách nào hiểu được này, Từ Cửu Chiếu trầm mặc chừng mấy ngày.

Mặc dù có thể đoạt giải kỹ thuật, nhưng khi nhìn vào lại không hiểu ý nghĩa của tác phẩm thì có ích gì chứ?!

Các bản vẽ tràn đầy trong ngăn kéo, thế nhưng cậu cảm thấy không có cái nào phù hợp với chủ đề này cả.

“Nếu không thì, xin Trâu lão giúp em phân tích một chút?” Tương Hãn đề nghị.

Từ Cửu Chiếu lắc đầu nói rằng: “Ngô Diểu đã nói với em, để tự em tận lực biểu đạt sự hiểu biết và cảm thụ đối với cuộc sống hiện tại thì tốt hơn.”

Chủ đề duy tâm kiểu này có lẽ đối với nghệ thuật gia có cảm tính tràn ngập mà nói rất là đơn giản, thế nhưng đối với Từ Cửu Chiếu thì cậu hoàn toàn không biết nên biểu đạt thế nào.

Trước kia cậu cũng không phải là không có làm chủ đề theo yêu cầu, thế nhưng đồ sứ theo yêu cầu chỉ là hình ảnh vui tươi của gia đình, hoa màu được mùa, long phượng trình tường… Kiểu này thì yêu cầu rất cụ thể.

Cậu đối với cuộc sống hiện tại cảm tưởng cũng không phải là không có, thế nhưng khiếp sợ, kinh ngạc, thuận tiện, nhanh chóng,….các loại tâm tình phức tạp này thì phải chế tạo đồ sứ như thế nào mới diễn tả ra chứ?

“Quên đi, tạm thời đừng nghĩ nữa.” Tương Hãn ôn nhu nói, “Nghỉ ngơi một lát đã, chúng ta phải biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi chứ.”

Từ Cửu Chiếu biết Tương Hãn lo lắng cho cậu, vì vậy thuận theo ngồi ở một bên trên ghế sa lon.

Từ Cửu Chiếu duỗi thẳng hai chân thon dài, ngước mắt nhìn Tương Hãn đang cần mẫn sửa sang lại bàn làm việc đã bị cậu làm cho lộn xộn. Bạn đang �

Mấy ngày này mặc dù tiến triển không thuận lợi, nhưng Từ Cửu Chiếu cũng không có đem toàn bộ tâm tư suy nghĩ về chủ đề, đạo lý hay quá hoá dở cậu vẫn hiểu được.

Trên bàn ngoại trừ giấy bút, các loại dụng cụ ra. Còn bày vài cái phôi gốm đã phơi khô, mấy cái này được làm từ phối phương mới mà cậu đang thí nghiệm.

Tương Hãn cầm lấy một ống đựng bút xinh xắn, ống đựng bút mô phỏng theo tạo hình rễ cây, nhưng cũng hoàn toàn không giống thật. Trên rễ cây có cửa ra vào và cửa sổ, còn có một sợi dây phơi quần áo, bên dưới có một cô bé quấn khăn trên đầu, mặc váy ngắn.

Tương Hãn biết Từ Cửu Chiếu là dùng truyện《Cô Bé Tí Hon》 sáng tác ra ống đựng bút. Từ khi làm 《 Thất huynh đệ 》, Từ Cửu Chiếu đối với truyện thiếu nhi vô cùng hứng thú, mua không ít sách trở về xem. Đồng thời thỉnh thoảng làm chút chủ đề đồng thoại trên vật trang trí bằng sứ, làm cho Tương Hãn cảm thấy hứng thú này của cậu vô cùng đáng yêu.

“Anh thích cái kia?”

Thấy hắn yêu thích không buông tay cầm ống đựng bút xem, Từ Cửu Chiếu đứng lên đi tới.

Tương Hãn giơ ống đựng bút trong tay lên: “Vừa lúc anh còn thiếu một ống đựng bút.”

Từ Cửu Chiếu khẽ cười một tiếng, ở bên này cậu tiện tay chế luyện đồ vật, rất nhiều thứ được Tương Hãn coi trọng, đã bị hắn cầm đi đặt ở trong phòng làm việc mà khoe khoang.

“Sau khi nung ra sẽ tặng cho anh.” Từ Cửu Chiếu đem vài thứ bày trên bàn lấy tới, “Anh còn thích cái nào nữa?”

Trong một nhóm đồ vật Tương Hãn thích nhất cái này: “Mấy các khác có thể dùng lại được sao?”

Từ Cửu Chiếu: “Ừ, miễn là không đốt, những thứ này đem ngâm trong nước còn có thể sử dụng nhiều lần.”

Tương Hãn giúp cậu đem mấy phôi gốm bỏ vào trong bồn. Sau đó Từ Cửu Chiếu cầm một khối bùn đã lọc tốt, nói với hắn: “Anh có muốn thử một chút không?”

“Muốn chứ.” Tương Hãn lập tức đáp ứng, hắn đã sớm cảm thấy hứng thú đối với cái này, chỉ bất quá bình thường Từ Cửu Chiếu luôn bận rộn, Tương Hãn cũng không muốn làm cái loại chuyện tương đương với quấy rối này.

Từ Cửu Chiếu để Tương Hãn ngồi trên ghế, bản thân thì kéo một cái ghế ngồi ở bên cạnh hắn.

Máy kéo phôi chuyển động, Từ Cửu Chiếu thấm nước trên bùn, Tương Hãn không kịp chờ đợi liền đem hai tay đặt trên phôi hình trụ.

Bình thường nhìn Từ Cửu Chiếu làm vô cùng dễ dàng, nhưng khi Tương Hãn tự mình bắt tay để lên, hình trụ lập tức thay đổi bảy phương tám hướng.

“Anh không nên dùng sức như vậy.” Từ Cửu Chiếu nín cười, lôi kéo tay của Tương Hãn, từ từ đem phôi biến dạng kéo lại thành hình trụ, “Chúng ta kéo một cái đĩa nhé?”

Tương Hãn tự nhiên là không có ý kiến, Từ Cửu Chiếu từng bước từng bước dạy cho Tương Hãn. Sau khi xác định được Tương Hãn đã học xong các bước cơ bản, liền buông lỏng tay ra .

Từ Cửu Chiếu tự mình nắm tay dạy, Tương Hãn lại thông minh, rất nhanh thì có thể tự mình tiến hành tạo hình.

Bùn gốm vô cùng mềm mại, động tác kéo phôi không thể quá nhẹ cũng không thể quá nặng. Động tác tay cũng rất trọng yếu, máy kéo phôi chuyển động vô cùng nhanh, nếu trên tay có một chút sai sót là có thể kéo ra từng đạo dấu vết trên mặt phôi.

Nhưng Tương Hãn thông minh như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là người mới học, kết quả cũng không có kéo ra một cái đĩa, mà là một cái chậu cạn có thai thể rất dày.

Da mặt Tương Hãn tuy không mỏng, nhưng nhìn cái chậu cạn của mình, sau lại nhìn cái đĩa của Từ Cửu Chiếu làm mẫu cho hắn, cũng có chút ngượng ngùng.

“Rất tốt, lần đầu tiên có thể làm thành như vậy đã rất giỏi rồi.” Từ Cửu Chiếu không có keo kiệt khích lệ hắn, cúi đầu hôn một cái trên trán Tương Hãn.

Cuối cùng vật có ý nghĩa kỷ niệm này được Từ Cửu Chiếu phủ men đặt ở trên bàn làm việc của mình, dùng để đựng các dụng cụ nho nhỏ.

Sang tháng ba, Tương Vệ Quốc đột nhiên gọi điện thoại cho Tương Hãn.

“A Hãn, một vị bằng hữu của ông ở Bắc Kinh vừa qua đời. Con cháu của ông ấy muốn bán vật sưu tầm của ông ta, cháu đi xem thử đi, có cái nào thích hợp thì thu về đặt ở Bác Cổ Hiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.