Muốn Trốn Đâu Có Dễ

Chương 27




Katey đã không có kế hoạch đưa Grace đi cùng nàng đến sản nghiệp nhà Millard.Người hầu của nàng theo một cách khác đang cố gắng củng cố thêm sự can đảm cho Katey với những lời nhận xét châm biếm của cô, điều có thể kích thích Katey thể hiện cho cô hầu của nàng thấy rằng cô ấy sai, hoặc là thêm vào bất cứ sự bồn chồn nào đang bao quanh lấy nàng.Nhưng sự xuất hiện của Boyd ở Haverston đã làm thay đổi suy nghĩ của Katey về việc bỏ Grace lại phía sau. Trở về sản nghiệp của ngài hầu tước sau chuyến thăm viếng của nàng đến Millard chỉ để đón cô hầu gái của nàng là điều tồi tệ nhất trong hai điều - với việc Boyd vẫn ở đó.

Nhưng Grace làm nàng bất ngờ.Cô ấy rõ ràng chỉ nói một câu trong chuyến đi ngắn đến nhà Millard, và đó thực sự là một chuyến đi ngắn.Haverston ở vùng nông thôn nằm ở một phía thị trấn nhỏ Havers, và nhà Millard sống bên ngoài vùng quê ở phía bên kia.Chuyến đi giữa hai sản nghiệp mất ít hơn 20 phút.Điều đó dường như là kì cục đối với Katey rằng hai gia đình ở gần nhau như thế mà không biết rõ hơn về nhau, nhưng khi Jason nói, phần này của Gloucestershire không biết nhiều về xã hội.

“Tôi sẽ chờ trong xe ngựa,”Grace nói khi họ ghìm ngựa lại trước trang viên miền quê sừng sững .”Chỉ đừng quên là tôi ở bên ngoài nếu cô có kế hoạch cho một cuộc thăm viếng dài.”

Sự trầm lặng của Grace giờ gần như là rõ ràng.Cô gần như thọc chuyến viếng thăm này vào cổ họng Katey, nhưng giờ cô ấy rõ ràng là lo lắng về kết quả của chuyến đi như Katey.Nếu điều đó không ổn, Grace sẽ tự trách mắng mình.

Nhưng điều đó chỉ quay trở lại tâm trí của Katey khi nàng đứng trước cửa của trang viên vùng quê rộng lớn. Sản nghiệp không lớn như Haverston, nhưng nó vẫn hùng vĩ , và điều đứng đầu tiên trong tâm trí nàng là một nỗi sợ hãi mà nàng chưa bao giờ biết.Không, điều đó không phải như vậy.Nàng đã cảm thấy sợ hãi giống như vậy lần đầu tiên nàng đến thị trấn Havers.Nàng đã không chịu nổi nó sau đó và không nhiều thế này, ngay ở cửa nhà người nhà của nàng.Nàng lại làm điều giống như vậy, quay đi và phòng nhanh đi theo bất cứ hướng nào khác hơn là ở đây…

“Tôi có thể giúp gì được cho cô, tiểu thư?”

Cánh cửa đã mở ra.Một người đàn ông lớn tuổi đứng đó trong một bộ vét đen chỉnh tề mà người hầu thường mặc.Quản gia nhà Millard sao? Không, quản gia gia đình nàng.Chết tiệt, gia đình nàng là người sống ở đây.Họ có thể không thừa nhận mẹ nàng, nhưng điều đó không phủ nhận nàng là một phần của họ.Và việc không thừa nhận đó đã xảy ra quá lâu rồi.Adeline có lẽ không bao giờ tha thứ cho họ bởi vì điều đó, nhưng có lẽ gia đình nàng giờ ân hận về những việc làm của họ.Và Katey sẽ không bao giờ biết được nếu nàng không nói chuyện với họ.

“Tôi là Katey Tyler.”

Người đàn ông lớn tuổi nhìn hoàn toàn bối rối.Ông ấy không nhận ra cái tên Tyler chút nào cả.Well, có lẽ ông ấy mới làm ở đây, hoặc đúng hơn, có lẽ là gia đình không thảo luận những vấn đề riêng tư với những người hầu của họ.Hoặc có lẽ một cái tên như Tyler đơn giản sẽ không được nhớ đến sau 23 năm.

“Tôi muốn nói chuyện với bà chủ nhà, nếu bà ấy sẵn lòng?”

“Mời vào trong, tiểu thư.” Ông đưa một cánh tay ra.”Cơn gió đó có chút lạnh lẽo.”

Nàng đã không chú ý đến cơn gió cho đến khi ông ấy đề cập đến nó.Cơn mưa đã ngừng lại tại lúc nào đó trong đêm, nhưng những đám mây vẫn giữ cho mặt trời không chiếu những ánh nắng vào sáng nay.

Người quản gia dẫn nàng đến một căn phòng lớn đầy đủ đồ đạc như một phòng khách.Nàng được dẫn vào trong có nghĩ là bà ngoại nàng phải có ở nhà.Và cái dạ dày khó chịu của nàng còn tồi tệ hơn.Nhưng trộn lẫn với cảm giác không thoải mái làm cổ họng nàng nghẹn lại là sự xúc động.Đây là căn nhà mẹ nàng đã lớn lên! Bà đã ngồi ở đó trên chiếc ghế sofa màu nâu thêu hoa hồng? Bà đã sưởi ấm tay mình ở lò sưởi?Ảnh người đàn ông phía trên lò sưởi bằng gỗ anh đào là ai?Mái tóc nâu và nét mặt nổi bật, ông ấy không cao, nhưng khá đẹp trai.Cha của Adeline ư? Ông ngoại nàng? Một vị tổ tiên ?

Chúa tôi, lịch sử gia đình phải nhiều như thế nào trong căn nhà này!Và những câu chuyện.Họ sẽ kể chúng cho nàng chứ? Họ sẽ chia sẻ những kỉ niệm của họ chứ?

“Mẹ tôi đang ngủ.Bà cảm thấy không khỏe.Tôi có thể giúp gì được cho cô?”

Katey quay ngoắt lại.Người phụ nữ ở độ tuổi trung niên với mái tóc nâu phai màu và đôi mắt màu ngọc lục bảo.Mắt của Katey.Mắt của mẹ nàng.Nàng có thể cảm thấy một thứ hơi ấm nào đó đang tụ lại trong nàng.Người này là bác của nàng.Bà chỉ có một khuôn mặt không giống mấy với Adeline, nhưng đôi mắt…

“Letitia?”

Người phụ nữ cau mày.Dáng điệu của bà thay đổi đột ngột, thêm vào sự nghiêm nghị là sự đáng sợ thực sự.Ít ra là Katey thấy nó như vậy.Ai đó khác có thể không gây ấn tượng chút nào, nhưng đây là bác của Katey, một trong những người họ hàng còn lại của nàng, và người phụ nữ chưa biết điều đó.

“Quý cô Letitia,”người phụ nữ nói với một sự hạ cố khó khăn, như thể là bà ấy đang nói chuyện với ai đó mà bà ấy chắc chắn là ở xa bên dưới tầng lớp của chính bà.”Tôi biết cô à?”

“Còn chưa, nhưng – cháu là Katey Tyler.”

“Và?”

Không có vòng tay nào được mở ra.Không có những tiếng la hét vui mừng.Không có những giọt nước mắt hạnh phúc chào đón.Giống như người quản gia, bác nàng không nhận ra cái tên Tyler.

Katey đã chắc chắn rằng những người nhà Millard ít nhất là nhớ tên người đàn ông mà họ đã từ chối cho phép vào trong gia đình.Chắc chắn rằng hai chị em gái phải thảo luận chuyện gì đó về cha nàng.Họ không cách xa về tuổi tác, có lẽ 5 hay 6 tuổi.Nhưng Katey đang cho là như vậy dựa vào một ít thông tin.

Và cách tốt nhất để vượt xa hơn điều đó, trước khi dũng khí của nàng dời bỏ nàng, nàng nói,”Cháu là cháu gái bác.Adeline là mẹ cháu.”

Nét mắt của Letitia không thay đổi.Không thậm chí là một chút.Nhưng đã có sự quằn quại cay đắng, nhìn bề ngoài rõ ràng là bà đang đối xử với ai đó ở tầng lớp thấp hơn.

“Ra ngoài.”

Katey nghi ngờ điều nàng nghe thấy.Chắc chắn là nàng đã nhầm.Nhưng nếu nàng không, có lẽ sau cùng ý kiến của cô bé Judith có thể dùng được.Bất cứ điều gì đều đáng để thử vào lúc này, nếu không có gì sai với đôi tai của nàng.

“Cháu đã đi một quãng đường xa để đến gặp mặt bác, “ Katey nói, đang cố gắng phớt lờ đi sự tuyệt vọng ở trong chính giọng nói của nàng.”Nhà Malory ở Haverston khá tử tế để-“

“Tại sao cô dám đề cập đến những kẻ gièm pha!”Letitia cắt ngang, giọng của bà cao vút vì giận dữ.

“Tại sao cô dám tự tin là cô tìm thấy sự chào đón ở đây, cô, đứa con hoang ti tiện!Cút ngay đi!”

Katey cắn chặt môi để ngăn nó khỏi run lên.Mặc dù nàng không thể ngăn những giọt nước mắt , hoặc nỗi đau đang lớn dần lên làm nàng nghẹt thở.Nàng chạy ra khỏi căn phòng đó, và ra khỏi căn nhà đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.