Muốn Trốn Đâu Có Dễ

Chương 17




Katey ngồi trên chiếc giường nhỏ với 2 chân để lên trên, cằm nàng tì vào đầu gối,đôi môi nàng vặn vẹo khó chịu.Nàng đang tạo ra một câu chuyện hư cấu trong tâm trí mình,về việc Boyd Anderson đang đến gần một cái giá treo cổ.Tay anh ta không bị trói, nhưng miệng anh ta bị bịt kín.Anh ta đang được hỏi xem liệu anh ta có lời cuối cùng gì để nói không , nhưng anh ta không thể trả lời được bởi vì đã bị nhét giẻ.

Nhưng anh ta có thể tháo nó ra đủ dễ dàng, phải không?Rất tốt, nàng sẽ trói tay anh ta lại, bởi vì nàng không thích nghe những điều mà anh ta có thể nói.

Nàng từ từ mở cái cửa sập bên dưới anh.Nàng đang thưởng thức khoảnh khắc này.Mặc dù,anh ta trông không hoảng sợ.Thực sự là trông hết sức ngoan cố, như anh ta đã như vậy khi nàng nhìn thấy anh ta lần cuối.Có lẽ bởi vì anh ta tin chắc rằng anh ta sẽ không bị treo cổ bởi vì sự ngu ngốc, đó là điều mà anh ta đã bị kết án.Nên nếu nàng đặt mình trong hoàn cảnh đó, để anh ta nhìn thấy nàng, sau đó anh ta sẽ biết là anh ta có vài thứ phải lo lắng về…

“Ah, vậy ra cô ở đây,”Grace nói một cách lạnh nhạt.”Tôi nên biết vậy.Tôi đã tìm kiếm ở khắp mọi nơi.Tại sao tôi không nghĩ đến là tìm trong nhà –giam chứ?”Katey liếc nhìn lên từ phía khung cửa đã đóng phía sau cô hầu gái của nàng.Grace tỏ ra hài hước hết mức với sự châm biếm của mình.

“Tôi vui vì cô thấy vài điều hài hước với việc này,”Katey nói với một tiếng thở dài.

“Tôi nghe thích thú ư?Thật sao?Tôi đảm báo với cô là tôi không có.Tôi đảm bảo với cô là tôi khá tức giận.Một việc làm tốt không phải để dẫn đến việc kết thúc theo cách này.”

Và đó chính xác là thứ cảm giác mà Katey đã cảm thấy, cho đến khi nàng bắt đầu treo cổ Boyd Anderson trong tâm trí mình.Bỏ qua một vài sự trừng phạt với anh ta, dù là nó chỉ trong tưởng tượng của nàng, tống khứ đi, hay ít nhất là bình tĩnh,với vài sự tức giận của nàng.Nàng biết rất rõ là nàng và Grace giờ đã ở London nếu không phải do sự ngoan cố của anh.Nàng chắc chắn đã không còn ở Northampton và tình cờ gặp Maisie Cameron và kết thúc trong nhà giam bởi vì điều đó.

Nhưng giờ Grace ở đây, và rõ rằng những việc mà cô ấy kể lại đã thuyết phục được cảnh sát rằng nàng vô tội.”Giờ thì cô đã đến, chúng ta có thể đi, nên hãy để chuyện này-“

“Thế nào mà cô lại nghĩ thế?”Grace cộc lốc cắt ngang.”Không, tôi tham gia cùng với cô.Hình như, tôi là một trong những thành viên của băng bắt cóc trẻ em của cô.”

Điều đó chắc chắn không phải là điều mà Katey hi vọng được nghe.”Điều này thật ngớ ngẩn.Cô có nghĩ là với chuyện cả 2 chúng ta đều kể giống nhau-“

“Chúng ta ư?”Grace cắt ngang ngờ vực.”Hay điều mà cô đang sáng tạo ra?”

“Tôi không có!”Katey phẫn nộ nói.

“Well, cảnh sát không hỏi tôi nhiều, nhưng tại sao cô không nói bằng cách nào mà cô lại ở đây?”

“Tôi đã,”Katey đáp với một chút vui mứng.”Ông Calderson, cai ngục của chúng ta,cũng tin tôi.”

“Tôi nên đoán được,”Grace nói , và đi qua cánh cửa đang ngăn họ không trốn đi.

Katey quắc mắt.Đấy là một cái nhìn trừng trừng gây ấn tượng sâu sắc về một thay đổi.Grace trông hối hận bởi lời chế nhạo cuối cùng- nhưng chỉ một lúc thôi.

Trong lúc cô hầu gái im lặng, Katey giải thích,”Tôi vẫn chưa được phóng thích bởi vì gia đình Judith.Họ hình như rất nổi tiếng ở đất nước này.Ông Carderson nhận ra tên của họ ngay lập tức và nói ông ấy không dám để tôi đi cho đến khi ông ấy nghe được một người đại diện từ gia đình đó.”

“Vậy nên cô ở đây cả chiều nay?”Grace hỏi đầy hoài nghi khi cô ngồi xuống chiếc giường bên cạnh Katey.”Tôi đã tìm cô ở mọi nơi- 2 lần!Tôi chắc chắn rằng tôi đã chỉ bỏ cô đi một lúc,điều đó-“

“Cô không hỏi chủ quán trọ à?”

“Dĩ nhiên là tôi đã làm vậy.”

“Vậy thì cô nên nghĩ đến việc tìm ở nơi này sớm hơn.Ông ta đã nhìn thấy tôi bị kéo lê ra ngoài.Ông ta không nói với cô à?”

“Ông ta có lẽ là có nói, nhưng ông ấy không cơ hội.Khi tôi phát hiện ra cô không có ở trong phòng.Vợ ông ấy đã ngồi ở bàn tiếp tân và bà ấy nói rằng bà ấy không nhìn thấy cô.”

“Well, tôi đã không còn ở Northampton.Đó là tại tên người Mỹ đáng nguyền rủa, người đã đến để cứu Judith và đã quyết định là mang tôi trở lại London để chịu trách nhiệm với những người nhà Malory, và anh ta đã bỏ qua chiếc xe ngựa chỉ vì điều đó!Nếu tôi không trèo ra ngoài một cái cửa sổ để trốn thoát khỏi anh ta-“

Grace nhảy bật ra khỏi giường và kiên quyết nói,”Giờ tôi biết cô đang kể một câu chuyện hoang đường nữa của cô.Sau khi đã cân nhắc mọi điều, sự thật sẽ được đánh giá cao- vào ngay lúc này!”

Katey không thấy mếch lòng.Sự khó chịu của Grace có thể hiểu được.Họ đã không làm điều gì sai cả, giờ thì cả 2 bọn họ đang ngồi trong nhà giam.Và Katey đã kể quá nhiều những câu chuyện hoang đường trong cuộc đời nàng, khiến cho Grace có lý do hợp lý để nghi ngờ cô.

Katey thở dài.”Đó là sự thật.Người đàn ông đó đã nghĩ rằng tôi có tội, nên không quan trọng dù điều tôi kể cho anh ta là điều trái ngược lại.Nhưng ít nhất tôi đã trốn thoát khỏi anh ta.Và Ông Calderson đảm bảo với tôi rằng tôi sẽ không phải chờ ở ngoài kia.Ông ta đang hỏi chị ông ta xem liệu bà ấy có thể cho tôi trọ lại được không.Ông ấy nghe có vẻ chắc chắn rằng bà ấy sẽ vậy.”

“Đằng sau một ổ khóa và bị khóa lại, tôi nghĩ vậy?”

“Well- có thể.Nhưng ít nhất chúng ta sẽ có một căn phòng thoải mái hơn một xà lim.”

Thực sự đây không phải là một cái xà lim kinh khủng.Với không khí trong lành đang thổi vào từ những chấn song cửa sổ, nó không có mùi hôi thối.Thậm chí còn có một tấm lót sàn.Những con côn trùng di chuyển trên những vết nứt, đó là lý do vì sao mà Katey lại giữ chân trên giường, nhưng vẫn tốt hơn là một cái sàn nhà bẩn thỉu.

“Vậy tên người Mỹ nào đã dính líu vào thế?”Grace hỏi khi cô lại ngồi xuống bên cạnh Katey.”Tôi đã được nghe kể rằng cô bé đã quay trở về London với một thành viên trong gia đình cô bé và là gia đình người Anh của cô bé.”

“Không, tôi nghĩ là cô đã ngủ trong xe ngựa khi Judith kể rằng cô bé cũng có những người bà con người Mỹ, và đây là một trong số họ.Cô cũng biết anh ta đấy.Cô là người đã cảnh báo tôi trên Oceanus là hãy thận trọng khi ở quanh anh ta khi cô thấy rằng anh ta đã quá say mê tôi.”

“Anderson ư?”Grace nói một cách ngờ vực.”Chủ của con tàu đó ư?Nhưng anh ta say mê cô mà.Tôi chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào quá thích một người phụ nữ cả, thật quá rõ ràng là anh ta đang có những suy nghĩ nhục dục về cô.Anh ta phải là người đàn ông cuối cùng nghi ngờ cô chứ, vậy tại sao anh ta lại vậy?”

“Tôi cho rằng đó là do điều mà anh ta nhìn thấy, tôi đang giữ một cô bé trong một căn phòng bị khóa trái trong cùng một thị trấn nơi mà những kẻ bắt cóc cô bé giữ cô bé.”

“Nhưng chắc chắn cô bé sẽ chỉ ra rằng cô bé đã được giải cứu – bởi chúng ta.”

“Tôi chắc chắn là cô bé sẽ vậy, nhưng người họ hàng kia đã nhanh chóng mang cô bé đi mà không hỏi cô bé điều gì đã xảy ra.Boyd đã bị bỏ lại ở phía sau cùng với tôi và nhảy ngay vào kết luận sai lầm đó.”

“Cô không giải thích ư?”

“Dĩ nhiên là tôi đã, nhưng anh ta đã nghĩ rằng tôi là một tên tội phạm, nên anh ta từ chối nghe bất cứ điều gì tôi nói.”

“Nhưng anh ta thích cô!”

“Đó có lẽ đó là một phần của vấn đề.”

“Lý lẽ của anh ta đã bị đảo ngược à?”Grace bắn lại.”Dĩ nhiên!Ôm kẻ thù của cô, ném bạn của cô vào trong nhà giam.Khả năng phán đoán thật hoàn hảo!”

Lời chế nhạo của Grace trở lại.Katey thở dài và nói,”Không, tôi nghĩ đó chỉ là do anh ta cảm thấy anh ta đã quá nghiêng về phía quý mến tôi.Anh ta lẩm bẩm vài điều về đặt quyền lực ở bên ngòai ,ngụ ý rằng anh ta không thể tin vào bản năng của chính mình nơi nào mà tôi có liên quan.”

Anh đã nói vài điều khác, nhưng cô sẽ không lặp lại điều đó với cô hầu của mình, khi mà nó gây ra một sự run rẩy dễ chịu bên trong cô khi mà cô nhớ lại.Tôi không thể nghĩ rõ ràng khi mà cô trong khoảng cách có thể chạm vào, khi mà điều duy nhất trong tâm trí tôi đó là mang cô đến chiếc giường gần nhất, nên tôi không dám thách thức với những lời nói của cô,Katey Tyler.Tôi xin lỗi.

“Như thế là tốt cho anh ta,”Grace nói, “nhưng tôi không nhìn thấy anh ta ngồi ở đây trong nhà giam cùng với cô trong khi chúng ta chờ vài quý ngài người Anh, người, theo cách này, không có cái nhìn thiện chí với những người Mỹ và có thể sẽ không vội vàng để xóa bỏ việc bất công này.”

Grace đã có một cuộc cãi lộn với một quý tộc trong vài ngày đầu tiên họ ở London.Người đàn ông đó đã xô cô sang một bên khi cô đang đi thuê một cỗ xe ngựa rằng , sau đó nói vài điều một cách hạ mình về việc chờ sự hầu hạ tốt hơn của cô.Grace đã khỉnh bỉ tầng lớp quý tộc ngay từ khi đó, mặc dù đó chỉ là một việc tình cờ xảy ra khi cô gặp gỡ với tầng lớp cao hơn- cho đến lúc này.

Katey cảm thấy buộc phải chỉ ra,”Chúng ta đã gặp vài người thân thiện trên chuyến tàu cho đến lúc này, cả ở Anh và ở Scotland.”

“Chẳng ai là những quý ông cả.”

“Thực vậy , nhưng cô không thể trộn chung họ vào với nhau chỉ bởi vì một người đã thô lỗ với cô, đặc biệt là khi phần lớn những người khác đều tốt bụng và giúp đỡ mình.Ngay cả ông Calderson, cai ngục của chúng ta, đã xin lỗi tôi 3 lần bởi không có thẩm quyền để cho tôi đi.”

“Cô nói đúng,”Grace càu nhàu, sau đó thở dài.”Tôi hi vọng họ ít nhất cũng tìm thấy người đàn bà Scoltand điên loạn đó.Tôi ghét nghĩ rằng những người giải cứu thì ở trong nhà tù trong khi bà ta vẫn chạy tự do ở bên ngoài.”

“Oh, bà ta cũng ở đây với chúng ta.Không ai nói với cô à?Hoặc có lẽ tôi nên nói, bà ta chắc chắn đã khiến cho chúng ta ở đây với bà ta!”

Katey giải thích điều gì đã xảy ra khi cô quay trở lại thị trấn và gặp phải Maisie Cameron, kết thúc bằng”Tôi không thể nói sớm hơn cho ông Calderson về toàn bộ cuộc phiêu lưu khi mà Bà Cameron chỉ một ngón tay vào tôi, gọi tôi là kẻ nói dối, và nói đó tất cả là ý kiến của tôi.Bà ta muốn ở trong nhà giam để trốn người chồng của bà ta, nhưng bà ta vẫn đủ tức giận với tôi bởi đã làm hỏng kế hoạch của bà ta và cũng muốn trả thù một chút.”

Grace nhướn một bên lông mày màu hung hung lên”Tại sao tôi lại không ngạc nhiên nhỉ?Tôi đã biết rằng người đàn bà đó không bình thường”

Katey gật đầu.”Một bệnh nhân tâm thần, ông Calderson cho là như vậy.Nhưng tôi không trách bà ta bởi tình trạng khó khăn của chúng ta.Đó là lỗi của Boyd Anderson khiến chúng ta đã không được ngủ trong một khách sạn dễ thương ở London tối nay.Anh ta có lẽ cũng sẽ để tôi ở đây bằng chính sức của anh ta.Anh ta đã phá hỏng một chuyến phiêu lưu hoàn toàn tốt đẹp với sự kiêu căng lố bịch của mình.”

“Tôi ghét phải đề cập đến nó, nhưng cái này không phải là một cuộc phiêu lưu nữa.Cái này là một tấn bi kịch.”

“Nó không phải kiểu đó.Nó chỉ trở thành một sự phiền phức và một trở ngại nhỏ, đó là tất cả.”

“Hiển nhiên là một vụ thất bại,”Grace khăng khăng.

Đó là điều khó khăn hơn để mà không đồng ý, nhưng Katey đáp,”Nó khá khó chịu, và tôi cũng giận như cô –“

“Cô có thể đánh lừa tôi.”

“- nhưng ông Calderson đã quả quyết với tôi là sẽ không mất quá lâu để cưỡi ngựa đến London, và ông ta đã ngay lập tức gửi một người đàn ông đến nhà Malory để làm sáng tỏ chuyện này.Chúng ta có lẽ sẽ được thả ra muộn nhất vào tối nay.”

Cả 2 bọn họ biết rằng điều đó đã không xảy ra.Trời đã tối.Dù là người đàn ông đó đến được London vào tối nay hay không, thì cũng không chắc lắm là anh ta sẽ quay lại Northampton ngay.Xét cho cùng không là gì với anh ta cả, nếu 2 người Mỹ chết mòn đi trong ngục đêm nay.

Ông Calderson đã chuyển họ đến nhà chị gái của ông ta, nhưng điều đó không ngăn Grace khỏi ca thán,đặc biệt là khi căn phòng của họ hóa ra còn nhỏ hơn cả phòng giam!

Một trong số những tiếng càu nhàu và ồn ào đó đã hơn cả là đủ, nên Katey đã cố kiểm soát cơn giận của chính nàng.Nàng không thường cảm thấy tức giận.Nàng thường vui vẻ nhiều hơn những người khác và mua vui cho họ, nên nàng đã chia sẻ rất nhiều câu chuyện của nàng về việc”Treo cổ Boyd Anderson” với Grace tối đó để giết thời gian.Và nghe có vẻ như nó chắc chắn đã làm cho Grace vui vẻ.Cô còn cười trước cả khi Katey kết thúc.Nhưng khi cuối cùng họ cũng từ bỏ việc chờ đợi để phóng thích vào tối đó và đành đi ngủ, tất cả những cảm xúc khác lạ đã quấy rối Katey lúc sớm đã ùa lấy nàng và giữ cho mắt nàng mở to, nhìn chằm chằm vào trần nhà tối tăm.

Tức giận, đau đớn…làm sao Boyd Anderson có thể đối xử với nàng như với một tội phạm thông thường được?Anh biết nàng mà!Họ không phải là những người xa lạ.Nàng đã đi qua cả một đại dương cùng với anh.Anh nghĩ rằng nàng là một phụ nữ đã kết hôn với 2 con-well, không, giờ anh cũng đã quyết định rằng nàng chắc hẳn là một kẻ bắt cóc trẻ con.Nhưng đó là suy đoán của anh, dựa trên luận điểm của anh là nàng đã bắt cóc Judith!

Nàng hình dung ra anh sẽ cảm thấy kinh khủng ra sao khi anh biết được sự thật, nhưng điều đó sẽ không giúp xoa dịu đi nỗi đau mà nàng cảm thấy.Vấn đề là, nàng ghét anh bởi cái cách độc đoán mà anh đã đối xử với nàng hôm nay, nhưng nàng không muốn ghét anh, và những cảm xúc trái ngược nhau đã gây ra một sự đau đớn bên trong lồng ngực nàng và những giọt lệ ngập đầy đôi mắt nàng.Và nàng ghét anh đã khiến cho nàng cảm thấy quá bối rối.

Nàng quay trở lại với việc treo cổ anh trong tâm trí mình và lúc này cái cửa sập mở ra…sau đó nàng hét lên trong giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.