Muốn Nói Yêu Em

Chương 46: Cái hiểu cái không




Trát Phi không đợi quân y băng bó xong, không để ý tới những vết thương xét rách trên cơ thể, điên cuồng cầm súng ống chạy thẳng về phía quân địch. Lúc này hắn đã đối với cái chết không hề quan tâm, trong đầu chỉ còn ý niệm trả thù. Hai bên kịch liệt giao chiến cả đêm, đến sáng quân phản chính phủ đã chiếm lĩnh được biên giới giao tranh, chuẩn bị tiến vào nội thành. Quân Pháp còn lại đều nhụt ý chí chiến đấu nên dần rút lui về phía sau. Trát Phi ương ngạnh kéo quân tinh nhuệ truy kích nhưng hai ngày chiến đấu liên tục khiến quân lính mệt mỏi, Trát Phi đành phải hạ lệnh nghỉ ngơi chờ tiếp viện. 

Quân y lúc này mới tranh thủ chữa thương cho hắn, vết thương rất nặng, quá trình xử lý tuy đau đớn nhưng Trát Phi mặt không đổi sắc, ánh mắt đau đáu nhìn về tiền phương, không che giấu được sự đau đớn tột cùng. Trong tâm hắn lúc này không ngừng kêu gào hai chữ: Bố quả, Bố Quả…. 

Lâm Khả Hoan tỉnh dậy trời đã sáng bạch. Đêm qua cô ngủ muộn , lăn lộn mãi mới đi vào giấc ngủ. Tạp Trát Nhân không hề có tin tức mà cô không được phép bước ra khỏi phòng dù chỉ một bước chân, điều đó khiến cô cảm giác mình như một phạm nhân đang cực kỳ thèm muốn không gian tự do bên ngoài. Cô ngó nghiêng xung quanh không thấy hình ảnh quen thuộc của A Mạn Đạt đâu, bình thường giờ này bà đã phải có mặt để phục vụ cô rồi chứ. 

Tiếng cửa bật mở, A Mạn Đạt bước vào với vẻ mặt lo lắng: “Tiểu thiếu gia Bối Tư bị ốm, Ba Lạp đã đi tìm thấy thuốc ở thôn nhưng không gặp, liệu cô có thể … qua nhìn một chút được không? Tôi nhớ thiếu gia đã từng nói cô là một thầy thuốc, phải không?” 

Khả Hoan lập tức đáp ứng, ngoan ngoãn mặt áo dài vào rồi đi theo bà. Bối Tư là con trai lớn của Trát Phi, là trưởng tôn của gia tộc, nếu có việc gì xảy ra thì thật là….cũng vì thế bà và Ba Lạp mới liều lĩnh cho phép một nữ nhân bước vào phòng của tiểu thiếu gia xem bệnh. 

Thấy Khả Hoan bước vào phòng mọi người đều ngẩng mặt nhìn cô chăm chú, Khả Hoan chẳng thèm để ý tới thái độ của bọn họ mà đi đến thằng chỗ cậu bé. Ba Lạp tuy rằng rất sốt ruột bệnh trạng của tiểu thiếu gia nhưng vì lần trước lão chủ trì vụ hành hình cô nên lão không khỏi e ngại cô có thể ghi hận mà nhân cơ hội này ra tay với cậu chủ. 

A Mạn Đạt lo lắng nhìn về phía mẹ cậu bé, cũng chính là vợ đầu tiên của Trát Phi. Cô ta cũng nhìn lại bà, hai người cứ nhìn nhau như ngầm hỏi ý kiến đối phương nhưng không ai mở miệng nói trước vì thực chất trong lòng cả hai đều có chút bất an. Nhất là khi cô ta nhìn thấy Khả Hoan, cô gái này còn quá trẻ, bao nhiêu đại phu dày dặn kinh nghiệm còn bó tay nữa là cô gái trẻ mảnh mai yếu ớt này.. 

Cuối cùng A Mạn Đạt phải mở miệng trước: “Phu nhân à, những chuyện tôi kể cho ngài về chuyện xảy ra ở nông trường là thật, ngay cả thiếu gia Tạp Trát Nhân cũng chính miệng nói với tôi rằng cô ấy là thầy thuốc. Còn dặn dò tôi phải học hỏi thêm kinh nghiệm của cô ấy nữa. Chẳng lẽ thiếu gia lại lừa chúng ta sao? Ngài xem kìa, tiểu thiếu gia đang run lẩy bẩy lên rồi, hay cứ cho cô ấy khám cho cậu ấy xem thế nào. Cô ấy cho cậu uống thuốc gì thì chúng ta mang thuốc đó đến hỏi lại đại phu trong vùng là được” 

Vợ Trát Phi nghĩ ngời một lát rồi nói: “Được rồi, vậy để cho cô ấy khám xem thế nào”. 

Khả Hoan nhanh chóng cúi xuống khám cho cậu bé, sờ nắn một lúc cô phát hiện ra xương đốt sống cổ của cậu bé hơi lệch, cậu bé bị cô nắn đúng chỗ đau khóc ré lên khiến Ba Lạp l sợ kêu to: “Dừng tay” 

A Mạn Đạt cũng rất sợ hãi, ngần ngại hỏi: “Hay là thôi, nếu cô không chữa được thì….chúng ta về đi.” 

Khả Hoan khuơ tay chân ý nhờ A Mạn Đạt hỏi bọn họ xem gần đây cậu bé có bị ngã không, đại phu nhân vội gật đầu kể lại là 10 ngày trước cậu bé bị ngã từ cầu thang xuống nhưng lúc đó không bị làm sao cả. 

Nghe xong Khả Hoan chẩn đoán ngay là cậu bé bị gãy xương đốt sống cổ, cô liền dùng phương pháp truyền thống xoa nắn cho xương cậu bé vào khớp rồi bó bột lại cho cậu bé. Khoàng 20 phút sau cậu bé đỡ đau hơn, ngước mắt lên nhìn mẹ cười. Đại phu nhân vui quá rơm rớm nước mắt, không ngừng hôn hít đứa trẻ và nói nhỏ: “Cảm tạ thánh Ala, Cảm tạ Người” 

Mọi người đều nhìn về phía Khả Hoan với ánh mắt ngạc nhiên cùng kính nể, Ba Lạp có chút ngượng ngùng vì những hành động trước kia, từ thâm tâm lão cũng cảm thấy áy náy. Lão quay lại phía A Mạn Đạt ôn hòa nói: “Thương thế của cô ấy đã đỡ chưa? Nếu cần thuốc bổ gì bà cứ nói, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo”. 

A Mạn Đạt cười cười gật đầu, đi đến bên cạnh Khả Hoan ôm cô nhè nhẹ nói: “Cô giỏi quá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.