Muốn Nói Yêu Em

Chương 44: Còn có thể cứu được




“Á!”. Dịch Tử Xá đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, hai mắt trố to, trên vầng trán rộng mướt một tầng mồ hôi lạnh, trái tim trong lồng ngực vẫn còn sợ hãi kinh hoàng sau khi mơ thấy ác mộng.

Trời ạ, thiếu chút nữa anh bị hù chết!

Anh nằm mơ thấy buổi chiều mình và Nhâm Duẫn Dực thân mật với cô nàng ngu ngốc A Hoa – không phải, là Quan đại tiểu thư đáng sợ mới đúng, cô ta ôm chặt lấy anh, làm anh hoàn toàn không giãy giụa được, lại không thể la lên cứu mạng, đáng sợ nhất là da cô ta bắt đầu sần lên, mồm há to ra đỏ lòm như máu, cái lưỡi rắn thò ra trước mặt anh, phun độc phì phì….

Trời ơi, chỉ nhớ lại thôi cũng khiến anh nhịn không được rùng mình một cái.

Giờ phút này mà nói, anh phải thừa nhận có thể chơi oẳn tù tì thắng Nhâm Duẫn Dực là sự kiện đáng vui mừng khôn xiết, ít nhất có thời gian chuẩn bị tâm lý, nếu không nói thật, nếu đổi thành anh là người đi hẹn hò đầu tiên, nhất định sẽ sùi bọt mép dọa đối phương chết ngất, thực là đáng sợ!

Nhưng điểm quan trọng là, vì sao anh lại mơ thấy cơn ác mộng đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ giấc mơ này linh ứng lời tiên đoán anh sẽ bị cô gái ghê gớm đó cuốn lấy?

Không, không, không, quá kinh khủng! Anh thề cả đời này anh chưa từng làm chuyện gì xấu – ờm, tuy rằng cũng chưa từng làm chuyện gì tốt, nhưng cũng không đến nỗi rơi xuống kết cục thảm thương phải kết hôn với yêu quái chứ?

Càng nghĩ càng cảm thấy mình không còn thời gian dư dả mà lãng phí nằm ngủ, Dịch Tử Xá vội vàng xoay người xuống giường, quyết định anh sẽ cưới cô gái đầu tiên mình gặp từ lúc này trở đi, còn tốn hơn là kết hôn với Quan tiểu thư đáng sợ kia.

Đúng, chính là như vậy. Nếu không muốn chết, cách duy nhất giúp anh may mắn thoát khỏi kiếp nạn chỉ có thể là đã kết hôn, nếu vậy anh sẽ kết hôn, trong thời gian ngắn nhất.

Vấn đề duy nhất hiện tại là anh nên chọn đối tượng kết hôn là ai? Trong đám bạn gái của anh có ai thích hợp để đảm đương vai trò ‘bà xã’ của anh?

Hừm… Tạm thời không nghĩ ra được, nhưng mà mặc kệ thế nào, khẳng định chắc chắn một điều là, dù là ai đi chăng nữa cũng ăn đứt yêu xà đáng sợ kia đúng không?

Trời giá rét lạnh lẽo.

Kỳ quái, rõ ràng mùa đông còn chưa đến, vì sao cô lại có cảm giác lạnh như băng, lạnh đến rùng mình?

Mạnh Thiên Bình đứng bên mép đường cái, nhìn đèn neon nhấp nháy trên cửa vào quán bar, cảm giác thật lạnh lẽo.

Cô thề cả đời chưa từng làm chuyện gì xấu, vì sao ông trời lại muốn phạt cô thế này?

Làm việc bảy năm, công ty tự nhiên đóng cửa, ông chủ gian lận ôm tiền bỏ trốn, hại cô mất đi công việc, mất đi tiền lương làm việc vất vả một tháng còn chưa nhận, còn làm cô thân là kế toán của công ty bị triệu đến viện Pháp lý điều tra, rồi mấy tên đầu gấu bị ông chủ giật tiền truy mắng.

Rốt cuộc cô đã chọc trúng ai, vì sao lại gặp chuyện xui xẻo thế này? Cô rõ ràng cũng là bên bị hại mà? Vì sao lại đối xử với cô như thế?

Hai tháng vừa rồi, cô không ngừng tự hỏi chính mình, nhưng thủy chung không tìm ra đáp án. Cho nên cô chỉ có thể nhủ thầm với bản thân, an ủi mình là ông trời có mắt, một ngày nào đó sẽ trả lại sự trong sạch cho cô, làm cho mọi thứ đến với cô thật thuận lợi.

Nhưng ngay hôm kia, cô bắt đầu hoài nghi liệu ông trời có mắt thật không? Nếu thật sự có, vì sao lại làm cho em trai đang cùng làm việc kiếm tiền chia sẻ gia kế với cô bị tai nạn xe cộ, bên kia sai rành rành ra đấy mà vì mình bị thương nên người nhà bắt đền cô bồi thường số tiền thật lớn, nếu không thì kéo nhau ra tòa giải quyết.

Không có nhân chứng, bên kia lại làm to chuyện lên, cảnh sát trực tiếp nói cho cô, nếu không muốn lãng phí thời gian và tiền bạc không phân rõ thắng bại trên tòa, đơn giản nhất là giải quyết mọi thứ bằng tiền.

Giải quyết mọi thứ bằng tiền?

Nói nghe thật là dễ, nếu cô có tiền, cô đã dùng tiền để giải quyết hết, vấn đề là ngay cả phí sinh hoạt cô còn chưa trang trải nổi, lấy đâu ra một trăm vạn trả cho đối phương.

Ba cô mất vì bệnh, mẹ vì công việc mà mất đi tay phải, công ty cô đang làm việc bị đóng cửa đột ngột, liên lụy đến cô phải làm nhân chứng, rồi cộng thêm tai nạn xe cộ của em trai này làm cô thấy tuyệt vọng quá.

Sĩ Ngạn là hy vọng của mẹ và cô, không chỉ vì em ấy hiếu thuận, lúc còn nhỏ, vừa thông minh lại vừa tình cảm, mà còn vì hai năm nữa thôi em ấy sẽ tốt nghiệp học viện Y Khoa, là người có thể khiến những kẻ coi thường gia đình cô phải xấu hổ, chứng minh nhà họ Mạnh cũng là kẻ có chí!

Nhưng một khi Sĩ Ngạn bị người ta khởi tố, thậm chí thua kiện phải ngồi tù thì hết thảy sẽ tan tành.

Không được, cô tuyệt đối không được để chuyện này xảy ra, cô nhất định phải kiếm được một trăm vạn, cho dù phải bán mình đi nữa, cô cũng phải kiếm đủ.

Quay về chính mình đang đứng ở đường cái nhìn ánh đèn neon lóe ra từ quán bar, cô nhắm mắt lại, hít sâu hạ quyết tâm, dứt khoát kiên quyết dợm chân bước đi –

“Ping – ”.

“Két!”.

Tiếng còi ô tô vang lên, còn có tiếng lốp xe trượt dài trên mặt đường nhựa rít vào tai cào xé màn đêm Đài Bắc, lưu lại cảm giác đáng sợ làm tim người ta đập thùm thụp.

Dịch Tử Xá ngồi trong xe nắm chặt tay lái, sắp thở không nổi, anh quả thật không tin được số mình xui xẻo như vậy, vấn đề hạnh phúc cả đời còn chưa giải quyết xong, thiếu chút nữa đã cuốn vào tai nạn xe cộ mất mạng.

Hừ, tháng này có phải tháng đại hung của anh không vậy? Sao lại suy đến mức này? Cô gái đứng chắn trước xe anh mới là bà điên đó, hoặc là mù rồi, chứ không sao lại đột nhiên lao ra, thật là đáng giận!

Nổi giận đùng đùng đẩy cửa xe bước xuống, anh dùng hết sức đóng rầm cánh cửa lại, thể hiện chính mình giờ phút này đang cáu đến mức nào.

“Ê, có muốn chết thì nhảy từ mái nhà xuống đi nha, chạy đến chắn trước xe người khác, tự sát thì cũng đừng hại người ta chứ?”.

Anh đi ra đằng trước xe, trừng mắt rít gào với cô gái đang ngã quỵ dưới mặt đất. Nếu vừa rồi không nhanh chân, không đủ minh mẫn, anh đã trở thành tội phạm ngộ sát, hừ hừ!

Cô gái ngồi dưới đất, cúi đầu, không nhúc nhích không phản ứng, giống như bị dọa ngây người ra.

Dịch Tử Xá nhăn mặt nhăn mày trừng cô, đồng thời xem xét khoảng cách giữa cô và xe anh, đoán vừa rồi chắc mình không đụng trúng cô ta, vì anh không cảm giác thấy mình đụng vào cái gì cả, cũng không nghe tiếng va chạm.

Vậy cô ta làm sao thế nhỉ?

“Ê, không cần giả chết!”.

…….

“Ê, cô điếc hay câm hả, không nghe tôi nói với cô sao?”. Anh lại gào lên.

Đối phương vẫn không có phản ứng, nhưng bả vai bắt đầu run lên, như đang khóc.

“Này, cô khóc sao?”. Anh nghi hoặc.

Không thể nào?

“Cô khóc cái gì hả? Người khóc phải là tôi mới đúng! Tự nhiên bị bà điên vọt ra ngoài đường chắn trước xe thiếu chút nữa phát bệnh thần kinh mà chết, rốt cuộc là ai chọc ai chứ? Cô…”.

Hừ, sao cô ta không động đậy gì hết vậy, chẳng lẽ điếc thật? Nên mới không nghe còi xe anh nhấn?

Không đúng, không nghe thấy ít nhất cũng thấy đèn xe chứ, chẳng lẽ còn mù nữa? Không thảm như vậy chứ?

“Ê này, đứng lên đi, đừng tưởng giả chết là không có việc gì nữa”.

Cô vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất, bả vai lại càng run rẩy mạnh hơn.

“Đáng chết!”. Dịch Tử Xá nhịn không được nguyền rủa ra tiếng, chẳng lẽ anh đụng trúng cô ta rồi, làm cô ta bị thương, vết thương đang đau đến chết nên cô ta mới khóc?

Trừng mắt nhìn cô gái một lúc lâu, anh nổi giận đùng đùng mắng một tiếng. “Hứ, tôi đúng là xui xẻo!”.

Xoay đó anh xoay người, đưa tay, nháy mắt liền bế bổng cô lên, cô bị bất ngờ, sợ hãi kêu thành tiếng.

“A! Không cần! Buông tôi ra, tôi – ”.

“Cô im miệng cho tôi!”.

Anh rống lên, cô lập tức bị dọa câm như hến, hai mắt to tròn đẫm nước, kinh hoàng nhìn anh, không dám lộn xộn nữa.

Tốt lắm, ít nhất anh xác định cô ta không mù, ừm, cũng không điếc, anh trào phúng nghĩ.

Anh mở cửa xe ra, ném cô vào trong ghế phụ, đóng sầm cửa lại, lại lần qua ghế lái, khởi động, nhấn chân ga, nháy mắt xe đã phóng ra ngoài, hướng tới bệnh viện.



Mạnh Thiên Bình cứng đờ cả người ngồi ở ghế phụ không dám động đậy, sợ đến nỗi giọng cũng bị đông lạnh không dám kêu lên.

Người đàn ông này muốn đem cô đi đâu? Anh ta muốn làm gì cô đây? Có lẽ cô nên hỏi là, ông trời còn muốn tra tấn cô đến mức nào mới bằng lòng bỏ qua?

Cô thật sự không hiểu rốt cuộc mình đã làm chuyện xấu gì Thiên Lý không dung được, để ông trời phải trách phạt cô.

Cô đã chấp nhận thỏa hiệp đến quán bar bán thân không phải sao? Vì sao ông trời còn làm cô suýt chút nữa bị xe cán, còn bị chủ xe lưu manh bắt lên xe, không biết đi đến phương nào.

Cô không muốn oán trời trách đất, nhưng cô thật sự sắp không chống đỡ nổi nữa, sắp điên mất.

Nước mắt không tự chủ được nhanh chóng tràn ra vành mắt, sau đó chảy xuống hai má, từng giọt rơi trên mu bàn tay, một giọt, hai giọt, ba giọt –

“Sao, cô còn diễn kịch Quỳnh Dao đến bao giờ nữa? Không cần khóc!”. Dịch Tử Xá đột nhiên rống lớn, tâm tình siêu cấp khó chịu.

Rõ ràng anh mới là người vô tội, không chỉ bị cô ta dọa đến phát bệnh tim mà còn lãng phí thời gian của anh đưa cô ta đi bệnh viện, cô ta còn khóc cái gì nữa, làm như anh là tên khốn nạn hại cô ta không bằng, thật là đủ kỳ quái!

Mạnh Thiên Bình giật mình co rúm lại phía cửa xe, nhanh chóng đưa tay chùi nước mắt, nhưng dù cô có chùi thế nào, ba giây sau nước mắt lại chảy ra đầm đìa, hoàn toàn không khống chế được.

“Chết tiệt!”. Dịch Tử Xá lại mắng tiếp, tấp xe vào lề đường.

Anh giơ tay lên –

“Không cần!”. Cô hoảng hốt ôm đầu sợ hãi kêu lên, cả người co rúm lại. Cô nghĩ anh ta muốn đánh cô.

Anh tức giận trừng mắt liếc cô một cái, bật đèn trong xe lên, khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn cô.

“Đưa tay ra đây”. Anh ra lệnh, nghĩ cô khóc không ngừng chắc là do vừa rồi bị ngã, trong lòng bàn tay hoặc khuỷu tay bị trầy da?

Mạnh Thiên Bình vụng trộm mở mắt, phát hiện đèn trong xe đã sáng, tay anh ta giơ cao cũng đã hạ xuống, mới nhận ra anh ta vừa rồi không phải muốn đánh cô, chỉ là bật đèn thôi.

Nhưng ngay cả như vậy, trong lòng cô vẫn tràn ngập sợ hãi, không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì mình?

“Tôi nói cô đưa tay ra đây không nghe sao?”. Anh hung ác trừng mắt với cô.

“Tôi…”. Cô nuốt nuốt nước bọt, lại ôm đầu, lấy hết dũng khí mở miệng nói. “Nếu anh muốn chặt ngón tay tôi gửi về gia đình để tống tiền thì không cần uổng phí khí lực, nhà tôi không có tiền đâu”.

Dịch Tử Xá ngây như phỗng nhìn cô, lần đầu tiên trong đời anh nói không nên lời.

Chặt ngón tay cô ta gửi về nhà tống tiền?

Cô gái này chắc không phải điên rồi chứ, nhìn anh tàn bạo vô đạo vậy sao?

“Tôi nói thật đấy, nếu anh muốn tiền từ tôi, thì đem bán quách tôi đi”. Cô lại nuốt nước bọt, thẳng thắn bất chấp mọi thứ nhìn vào anh.

“Cô bị chứng vọng tưởng, hay căn bản là bị điên?”. Anh rốt cuộc tìm ra giọng mình, rít lên.

Cô ta dám nói anh bán quách cô ta đi? Có lầm không đó!

Mạnh Thiên Bình nhịn không được nao núng một chút, sau đó mới dùng sức lắc đầu.

“Anh có bán tôi đi hay không cũng không quan hệ, nhưng anh… Có thể cho tôi một trăm vạn không?”. Cô lấy vẻ mặt mơ ước ngóng nhìn, thỉnh cầu anh.

Dịch Tử Xá nghẹn họng trân trối trừng cô. “Cô đúng là đồ điên”. Anh không xui vậy chứ trời à?

“Không, tôi không có điên”. Cô lại nhanh chóng lắc đầu, đồng thời bắt lấy tay anh, trái ngược với bộ dạng rúm ró sợ hãi vừa rồi, nắm chặt cứ như nắm được khúc gỗ khi lênh đênh sắp chìm trên biển, làm người ta giãy không ra.

“Tôi thật sự rất cần số tiền này, van xin anh đó, làm ơn đi, mặc kệ anh muốn tôi làm cái gì, hoặc làm gì với tôi cũng được, chỉ cần anh cho tôi tiền. Nếu anh cảm thấy một trăm vạn quá nhiều, vậy bảy mươi vạn cũng được, hay năm mươi vạn? Ba mươi vạn? Làm ơn đi anh, van cầu anh, tôi phải có được số tiền đó, tôi cần dùng gấp, van anh…”. Cô gập người xuống tay anh, khàn khàn khóc cầu xin tha thiết.

Nhất thời, trong xe ngoại trừ tiếng khóc nức nở ẩn nhẫn của cô ra, không có tiếng gì khác.

Chưa từng gặp người hay việc nào vớ vẩn thế này, Dịch Tử Xá không biết nên nói cái gì, trừng mắt nhìn cô một lúc lâu sau mới thong thả mở miệng. “Đây là chiêu mới nhất của tập đoàn lừa đảo sao?”. Sao báo đài không đưa tin?

Mạnh Thiên Bình nghe vậy cứng đờ cả người, giống như bị lửa đốt trúng lập tức buông tay anh ra, rút tay về nắm chặt đặt lên đùi.

Cô đúng là ngu ngốc, ngốc tử, đại dốt, sao có thể tuyệt vọng đến nỗi nghĩ bọn cướp cũng có lòng thương hại, thật sự là ngu ngốc mà.

“Cô cần dùng gấp việc gì?”. Im lặng trong chốc lát, Dịch Tử Xá đột nhiên mở miệng hỏi.

Cô mím môi, không trả lời, không muốn tiếp tục làm đại ngốc, đại ngu ngốc. Dù sao có nói ra, anh ta cũng không có khả năng thương hại mà cho cô tiền, ngược lại có khi cô còn bị khinh thường, chế nhạo.

Chiêu của tập đoàn lừa đảo? Cô hy vọng anh nói đúng, vì cô tình nguyện làm tội phạm lừa đảo, đã đến đường cùng rồi, đã hết hy vọng rồi.

Rốt cuộc cô nên làm thế nào mới dẹp được tai ương cho Sĩ Ngạn đây, để mẹ không phải đau lòng tiều tụy, không phải quỳ gối trước mặt người ta, mà trên mặt người ta lại châm chọc khiêu khích mình?

Nghĩ đến việc mẹ phải quỳ gối cầu xin người khác, Mạnh Thiên Bình lại không ngăn được nước mắt trào ra, lăn tròn xuống má.

“Thôi mà, cô đừng khóc nữa, khóc có thể giải quyết được việc gì đây? Có sức khóc sao không trả lời vấn đề của tôi!”. Dịch Tử Xá phiền chán phát hỏa.

Cô gái này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngoại trừ việc khóc ra thì chẳng nói đầu đuôi làm người ta không biết đầu cô có vấn đề hay không, chẳng lẽ không thể trả lời bình thường vấn đề của anh sao?

“Không khóc cũng không giải quyết được chuyện gì”. Mạnh Thiên Bình hấp hấp cái mũi, ổn định cảm xúc mở miệng trả lời.

“Còn cãi lại được? Không sai thôi”. Anh sửng sốt một chút, nhịn không được chợn cao mày.

Xem ra cô ta cứ khóc sướt mướt mãi chắc là liên quan đến chuyện cần tiền, mà không phải chuyện bị thương. Vậy cũng tốt, ít nhất không cần vội tới bệnh viện.

“Cô cần số tiền lớn như vậy để làm chuyện cấp bách gì?”. Anh tò mò hỏi.

Cô không trả lời.

“Không phải vừa rồi cô mới nói bắt cái gì cô cũng làm sao? Sao tôi hỏi cô cũng khó khăn?”.

Cô đột nhiên quay đầu nhìn anh, hai mắt đẫm lệ sáng lên hy vọng, chớp chớp.

“Ý anh là anh cho tôi tiền – không, là cho tôi mượn tiền, tôi sẽ trả lại cho anh, tôi cam đoan sẽ trả lại cho anh, tôi thề”. Mạnh Thiên Bình vội vàng lắc đầu sửa lại, đồng thời nhìn không chuyển mắt vào anh, kích động hứa hẹn.

“Tôi không có nói vậy”. Anh trực tiếp tạt gáo nước lạnh vào mặt cô, chỉ thấy cô cứng đờ cả người, nháy mắt lại nản lòng. “Trừ phi cô thành thật trả lời mấy vấn đề tôi hỏi”. Anh chậm rãi bổ sung một câu.

Cô lại ngước mắt lên nhìn anh, phản ứng rõ ràng thiếu tin tưởng, còn hoài nghi phòng bị. Cô do dự, nhưng nghĩ đến chính mình hiện tại không thể do dự được không phải sao?

“Được”. Cô gật đầu nói.

“Vì sao cần tiền gấp như vậy?”. Anh hỏi.

“Bồi thường tai nạn xe cộ”.

“Tai nạn xe cộ của ai?”.

“Em trai tôi”.

“Cậu ấy đâm chết người?”.

“Không có! Em ấy bị hại, em ấy mới là người bị bên kia đụng phải!”. Cô kích động nói.

“Một khi đã vậy, vì sao còn muốn bồi thường tiền?”.

“Vì không có nhân chứng nhìn thấy, đối phương lại bị thương nặng, còn khăng khăng là lỗi của em tôi”. Mạnh Thiên Bình siết chặt tay, tức giận giải thích. “Tôi biết Sĩ Ngạn, em ấy tuyệt đối không phóng nhanh vượt đèn đỏ, em ấy mới là người bị hại. Nhưng chúng tôi không có tiền thuê luật sư lên tòa, việc học của Sĩ Ngạn cũng phải tạm ngừng, cảnh sát nói tình huống của chúng tôi bất lợi, trả tiền hòa giải là cách tốt nhất, nhưng, nhưng mà, chúng tôi không có tiền…”. Cô nhịn không được lại rơi lệ.

“Đối phương bị thương rất nặng sao?”.

Cô gật đầu. “Bác sĩ nói xuất huyết trong, mổ rất nguy hiểm, còn không mổ sẽ bị liệt nửa người”.

“Đối phương yêu cầu bồi thường bao nhiêu?”.

“Một trăm vạn”.

“Nếu đối phương thật sự liệt nửa người, thì yêu cầu này không quá mức”.

“Nhưng anh ta đụng phải em tôi, chúng tôi cũng là người bị hại, vì sao chỉ mình chúng tôi phải chịu trách nhiệm?”. Cô không phục.

“Vì không có chứng cứ, hơn nữa đối phương lại bị thương nặng”. Dịch Tử Xá nói thẳng, sau lại mím môi. “Nhưng có khi việc này là giả”.

“Giả?”. Cô bất ngờ, đáy mắt bỗng xuất hiện một tia hy vọng.

“Nhưng mấy chuyện thế này không cần làm to, nếu không chỉ chồng chất thêm tội, vô tội cũng thành có tội”.

Mạnh Thiên Bình lại nản lòng, nước mắt tuyệt vọng thiếu chút nữa ào ra như đê vỡ. Cô rốt cuộc phải làm sao? Rốt cuộc phải làm thế nào đây?

“Vì cứu em trai, chuyện gì cô cũng làm?”. Dịch Tử Xá nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên mở miệng hỏi.

Cô trừng mắt nhìn, người tuyệt vọng cảm xúc cũng nhiều hơn, trong khoảng thời gian ngắn không nghe được anh nói gì. “Cái gì?”. Cô nghẹn ngào hỏi.

“Tôi hỏi cô có phải vì cứu em trai mà chuyện gì cũng chấp nhận làm không?”.

Cô gật đầu không chút do dự. “Tôi chấp nhận, cái gì cũng chấp nhận”.

“Được, vậy cô trả lời tôi”.

“Ừm”. Tuy rằng không biết anh ta muốn gì, Mạnh Thiên Bình vẫn dùng sức gật đầu.

Cô và mẹ đã cầu xin nhiều nơi quá rồi, nếu người này – mặc kệ là cướp hay lừa đảo, đều không quan trọng, chỉ cần anh ta chịu giúp họ vượt qua cửa ải lần này, cô chấp nhận làm trâu ngựa cả đời để đền đáp ân tình cho anh.

“Cô kết hôn chưa?”.

“Hả?”. Cô trợn mắt, bị hỏi vấn đề ngoài dự liệu làm cô hơi sửng sốt.

“Cô kết hôn chưa?”. Anh lại hỏi lại.

Tuy hơi kì quái, nhưng cô vẫn lắc lắc đầu, thành thật trả lời. “Chưa”.

“Có bạn trai chưa?”.

“Chưa”.

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”.

“Hai mươi sáu”.

“Sao hai mươi sáu tuổi còn chưa có bạn trai”.

“Tôi không có thời gian”.

“Không có thời gian là ý gì?”.

“Tôi là trụ cột kinh tế duy nhất trong gia đình”.

“Duy nhất? Không phải cô có em trai sao? Ba mẹ đâu?”.

“Em trai tôi vẫn đang là sinh viên, ba tôi mất rồi, còn mẹ bảy năm trước vì tai nạn nghề nghiệp mà mất cánh tay phải”.

“Bảy năm trước? Ba cô mất bao lâu rồi?”.

“Mười năm”.

Dịch Tử Xá nhịn không được nhăn mặt. Bảy năm trước, cô ấy mới mười tám mười chín tuổi, đã trở thành trụ cột gia đình? Thân hình gầy yếu kiều nhỏ như thế có thể chống đỡ kinh tế cho cả một gia đình? Thật khó tin được.

Anh trầm mặc nhìn chăm chú làm Mạnh Thiên Bình thấy bất an, không biết làm sao. Vì sao anh ta không nói gì mà chỉ nhìn mình, là nghi ngờ mình không trả lời thật thà sao?

“Lời tôi nói đều là thật”. Cô nhịn không được mở miệng nhấn mạnh, thật lo lắng anh ta mà không tin thì sẽ không muốn giúp cô.

“Tôi có nói không tin đâu”.

Vậy anh nên nói cái gì đi chứ, không cần im lặng nhìn tôi như thế, chẳng lẽ anh nhìn không ra tôi sắp chờ đợi khẩn cầu thở không nổi nữa rồi hả?

“Chỉ cần cho tôi mượn một trăm vạn, tôi sẽ làm tất cả, thật đấy, tôi có thể thề với trời”. Cô kiềm chế không được vội vàng cam đoan với anh.

“Cái gì cũng làm?”. Ánh mặt lợi hại nhìn cô.

Mạnh Thiên Bình dùng sức gật đầu, biểu tình kiên định.

“Được”. Anh cũng gật đầu, sau đó hỏi. “Nhà cô ở đâu?”.

Cô lập tức nêu địa chỉ.

“Tôi tên Dịch Tử Xá”. Anh nói cho cô, đồng thời khởi động xe. “Giờ đã một giờ sáng, tôi sợ đầu óc cả hai chúng ta không đủ minh mẫn, nên tôi đưa cô về nhà trước, ngày mai sẽ đến tìm. Cho tôi biết tên và số điện thoại di động của cô?”.

“Tôi tên Mạnh Thiên Bình, tôi… không có di động”.

“………….”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.