Muốn Nói Ghét Anh Thật Nhiều

Chương 20: Ngã ý trường phong




Tiên tử tỷ tỷ tuy rằng biết mình hiểu lầm mỹ nhân sư phụ, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, bởi vì nàng thật sự không am hiểu chuyện tình ái, mỹ nhân sư phụ cũng không biết nên trấn an nàng như thế nào, đường tình này thật dễ khiến người ta đi lạc.

Ta – Kim Đa Đa, tuy rằng cũng không có kinh nghiệm thực tiễn gì, nhưng được hun đúc trong thế giới tiểu thuyết ngôn tình nhiều năm, những lý luận tri thức về tình ái cũng tích được vài bộ, ứng phó với hai người này chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Đối với tiên tử, ta giáo dục như sau: “Nếu muốn cột chặt mỹ nhân sư phụ vào bên người, nhất định phải làm được ba chuyện: thứ nhất, đảm bảo trên người mỹ nhân sư phụ chỉ có một bức bản đồ chỉ đường về nhà; thứ hai, đảm bảo trên người nữ nhân khác không có Cuồng Ma hương, đương nhiên ngoại trừ ta; thứ ba, đảm bảo tài nấu ăn của ngươi có thể thỏa mãn khẩu vị của mỹ nhân sư phụ, phải chắc chắn rằng nếu không có ngươi mỹ nhân sư phụ không thể sống.”

Đối với sư phụ, ta giáo dục như sau: “Nếu muốn tiên tử tỷ tỷ cảm thấy an tâm đối với ngươi, nhất định phải làm được ‘Tam tòng tứ đắc’ (ba theo bốn được), tức là: sư nương xuất môn – cân tòng [phải đi theo], mệnh lệnh của sư nương – phục tòng [phải phục tùng], sư nương nói sai – manh tòng [phải mù quáng nghe]; sư nương trang điểm – đẳng đắc [phải đợi], sinh nhật sư nương – ký đắc [phải nhớ], sư nương đánh mắng – nhẫn đắc [phải nhịn], sư nương tiêu tiền – xá đắc [phải cam lòng].”

“Đa Đa, đây hình như là ‘tam tòng tứ đức’ của nữ nhân?”

“Sư phụ, tiên tử tỷ tỷ chẳng lẽ lại là nữ tử tầm thường như vậy? Nếu người dùng ý niệm của nam tử tầm thường để đối xử với nàng, cũng chỉ có thể như thế này,” Ta vẽ ra trên giấy hai đường thẳng song song,“Mãi mãi không có cơ hội gặp nhau. Nói đúng là vĩnh viễn không thể hòa hợp.”

“Nếu ta làm được ‘Tam theo tứ đắc’ thì sao?”

“Thì là như vậy,” Ta lại vẽ trên giấy hai cái trái tim, một mũi tên,“Đồng lòng nguyện ý, đầu bạc răng long!”

Mỹ nhân sư phụ cân nhắc trong chốc lát, “Đa Đa, có phải nam nhân kia không thể làm được những điều này, cho nên ngươi không cần hắn?”

Ai? Long Đại Tướng quân?

Ta nhìn mỹ nhân sư phụ, chậm rãi nói: “Đúng vậy! Cho nên, mỹ nhân sư phụ, người có làm được hay không?”

Dưới sự lãnh đạo anh minh sáng suốt của ta, cuối cùng mỹ nhân sư phụ cũng ôm được tiên tử về, tiên tử tỷ tỷ thăng cấp thành tiên tử sư nương.

Có Y Tiên Thi Tiểu Tiểu gia nhập liên minh, trình độ khoa khoa học kỹ thuật của sản khoa trong Lãm Nguyệt sơn trang sản tăng lên trên diện rộng, mọi người đều chờ mong cục cưng ra đời.

Một ngày mà ai cũng mong chờ cuối cùng cũng đến.

Ta trợn to hai mắt, vẫn cảm thấy ánh mắt suy sụp, tầm mắt không thể tập trung, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt chảy xuống, quần áo trên người dính chặt vào thân thể. Ta vẫn chưa thể lấy lại sức sau đau đớn vừa rồi, khó trách chính phủ đều đề xướng chính sách dừng lại ở một con.

“Tiểu thư! Tiểu thư! Là một tiểu tiểu thiếu gia! Cô mau nhìn xem!”

Hình như là giọng nói của Thúy Vi.

Ta xoay người, muốn nhìn đưa nhỏ được quấn thành một cục tròn đang oa oa kêu khóc, nhưng đau đớn cùng mệt mỏi khiến ta mê man ngất đi. Cuối cùng khi tỉnh lại, ta nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm hồng hồng, không nhìn rõ ngũ quan.

Sau nghe kể lại, trước khi mê man ta còn nói một câu “Sao lại xấu như vậy……”

Đây là câu nói đầu tiên mà Long Thành Bích nghe được từ mẫu thân của nó.

Long Thành Bích [khoái đao lãng tử] trong ‘khoái ý giang hồ’*, cười chỉ giang sơn, đối với bằng hữu hết sức chân thành, đối với tình nhân hết sức ôn nhu, đối với kẻ địch chưa bao giờ khiếp sợ, lãng tử tiêu sái – Long Thành Bích, cũng chính là thần tượng của ta! Tuy rằng sau này biết hắn không phải là nhân vật thuần cổ đại nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sự say mê của ta với hắn, nhất là tình yêu thủy chung của hắn với Đường Trúc Quân, một câu chuyện tình thuần hậu say mê giống như men rượu làm cho ta hâm mộ không thôi.

*Khoái ý giang hồ, một cuốn tiểu thuyết võ hiệp khá nổi tiếng của Trung Quốc với nhân vật chính là Long Thành Bích, được là “khoái đao lãng tử”.

“A Bích, ngươi lớn lên đừng làm uổng cái tên này, phải giống như Long đại thúc làm một nam nhi thực sự đỉnh thiên lập địa. Cái gọi là nam nhi thực sự, chính là có thật nhiều thật nhiều cô nương thích ngươi, nhưng ngươi chỉ có thể thích một người trong đó. Đương nhiên, chúng ta là người hiện đại, phải có tinh thần hiện đại, nếu cô nương kia không thích ngươi, ngươi cũng không cần thiết phải đau buồn đến nỗi tìm một cái cây để treo cổ. Nhưng kiên quyết không cho phép bắt cá hai tay, lại càng không cho phép có con dâu quên luôn mẫu thân!”

Ta hơi lo lắng, không biết hoa tâm* có thể di truyền hay không. Ai hoa tâm sao? Đương nhiên không phải ta!

*Hoa tâm: từ để chỉ những người lăng nhăng.

Danh hào kinh thành đệ nhất mỹ nam ngay cả ở Phong Trữ cũng có thể nghe nhắc đến, nay chuyện xấu của Long đại tướng quân đã từ tam giác tình yêu phát triển thành tứ giác tình yêu, ngoại trừ Tô Đại mỹ nhân, Thập Bát công chúa, lại thêm một hoa khôi Linh Lung. Đừng xem thường Linh Lung cô nương này, tuy rằng thân phận hèn mọn, không làm nổi chính thất phu nhân, nhưng lại là duy nhất trong ba người thật sự có quan hệ với Long Đại Tướng quân, thực lực không thể coi thường, có câu quân không để tâm, thê không bằng thiếp đấy thôi.

Tô Đại mỹ nhân sắp hai mươi, Thập Bát công chúa cũng quá mười tám, ở thời đại này đều đã là nữ thanh niên lớn tuổi, còn muốn héo mòn chờ đợi đến bao giờ? Thế cục cuối cùng có chuyển thành tất cả bắt tay giảng hòa, cùng nhau triển khai một đoạn cuộc sống np hay không?

Khi đó A Bích nhà chẳng phải sẽ có rất nhiều mẫu thân hay sao?

Ta vội vàng nói với A Bích: “A Bích, phải nhớ kỹ, con chỉ có một mẫu thân, chính là ta, nếu người khác muốn con gọi nàng là mẫu thân, không cần biết là cưỡng bức hay dụ dỗ, con nhất định phải vững vàng! Nghe thấy không? Con thật sự biết tỏ thái độ nha!”

Có lẽ là cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ của ta, A Bích rốt cục mở đôi mắt đen như mặc ngọc, liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó ngẹo đầu sang một bên, cái miệng nhỏ nhắn táp táp hai hần, rồi lại ngủ say.

Làm sao?! Chê lão nương dong dài? Một đứa nhỏ mười tháng cũng học lườm người khác, hừ, thật giống tính tình của phụ thân nó.

Ta oán hận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, không còn hồng hồng nhăn nhúm nữa, mà là vừa trắng vừa mềm, như là một cái bánh bao mũm mĩm. Đôi mắt mặc ngọc giống hệt Long Phi Ngọc, cái mũi thẳng tắp cũng giống, cái miệng nhỏ nhắn hình thoi cũng giống, làn da bạch ngọc cũng giống, ngay cả điệu bộ liếc mắt nhìn ta vừa rồi cũng giống, chỉ có hai hàng lông mi tạm thời giống ta — bởi vì trước mắt vẫn tương đối thưa thớt.

Long Đại Tướng quân này cũng thật quá đáng! Hai – tám đã là quá đáng rồi, vì sao lại còn độc chiếm hẳn như thế.

Ta không cam lòng, “Thúy Vi, em nói xem bộ dạng của tiểu thiếu gia có giống ta không?”

“Giống! Đương nhiên giống!”

“Giống như thế nào?”

Ta đầy cõi kỳ vọng nhìn ta tiểu nha hoàn trung tâm nhất với mình.

Nàng vừa muốn mở miệng, ta đã cắt lời: “Lông mi không tính.”

Thúy Vi do dự một chút, cẩn thận nhìn hai khuôn mặt, sau đó khẳng định: “Tiểu thư, cái trán giống.”

Ta nghe thấy Thúy Nùng cố gắng kiềm chế tiếng cười.

Điều có hại nhất khi diện mạo của hai người bọn họ có mười phần giống nhau đó chính là — bí mật sẽ không được đảm bảo.

Lúc trước đặt tên cho đứa nhỏ là Long Thành Bích, đã khiến mọi người hoài nghi, rồi sau đó Long Đại Tướng quân còn công khai phái người đem phí nuôi nấng hàng tháng đưa đến Lãm Nguyệt sơn trang, càng khiến cho người ta hoài nghi. Hắn thật sự không sợ người ta biết được A Bích là hắn con sao? Mà hiện tại, một khuôn mặt như được đúc từ cùng một khuôn với hắn, mỹ nhân sư phụ, sư tổ biến thái, thậm chí Duyệt Duyệt bảo bối, chắc chắn có khả năng nhìn ra, ngay cả Thúy Vi ngốc nghếch cũng có lần từng hỏi,“Cô gia là thân thích của Long Đại Tướng quân sao?”

Nhưng không có người nói toạc ra, nên ta vẫn tiếp tục giả câm vờ điếc. Ta vốn tưởng rằng sư tổ biến thái mà nhìn ra manh mối sẽ đi tìm Long Đại Tướng quân bức hôn, lúc trước không phải hắn rất muốn như vậy sao. Nhưng xem ra hắn có vẻ vừa lòng đối với kết quả như vậy hơn.

Lại qua hai tháng, Tường Thụy năm thứ sáu đã tới, A Bích một tuổi, đại hội chọn đồ vật đoán tương lai khiến người ta kích động sắp bắt đầu.

Ở dân gian, chọn đồ vật đoán tương lai là một chuyện lớn. Hôm nay sinh nhật A Bích, sáng sớm ta cùng Thúy Vi, Thúy Nùng đã rửa mặt chải đầu cho A Bích, ta kiên trì tự mình chăm sóc A Bích, không tìm vú em. Rửa mặt chải đầu xong, chúng ta thay cho nó thay một bộ đồ mới. Y phục, giày đều là Thúy Nùng và Thúy Vi làm, ta chỉ có một tác phẩm đắc ý chính là cái mũ tròn, thật ra giống khăn trùm đầu của hải tặc hơn, đội nó lên, A Bích sẽ rất có hào khí.

Mặc quần áo xong xuôi, sẽ phải đến bái tổ tiên. Trước tiên hỏi thăm liệt tổ liệt tông của Kim gia, sau đó hỏi đến liệt tổ liệt tông của Long gia, dù sao A Bích cũng mang họ Long.

Ta không tin tưởng lắm vào sự kiện này, này bởi vì không tin một đứa trẻ một tuổi chọn đồ lại quyết định đến tương lai một đời, cho nên không quá vội vã muốn biết A Bích sẽ chọn cái gì.

Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai được cử hành ngay trong phòng khách của Long Mai trai, hai cái bàn gỗ vuông bằng đàn hương tối màu được đặt song song, trên bàn bày ra mười hai loại đồ vật xếp thành hình cung, đây đều là những đồ vật mà mọi người đưa ra tha thiết hy vọng A Bích chọn để theo đuổi nghề nghiệp đó cũng như chúc phúc.

Một cái vòng nhạc bằng bạc, của tiên tử sư nương, đây là dấu hiệu của người làm nghề y, nàng hy vọng tương lai A Bích cũng có thể đi theo nghề y, tạo phúc thiên hạ. Trong lòng ta nghĩ, A Bích tốt nhất đừng đi theo sư cô nãi của ngươi, chỉ biết là hành y cứu thế, đến khi nào thì mới giàu lên được.

Một hộp gỗ sơn đen, đây chính là thực hộp bảo bối của mỹ nhân sư phụ, mỹ nhân sư phụ nói có ăn mới là phúc, hy vọng A Bích cũng có thể giống hắn tìm được một nương tử tài nghệ nấu ăn cao siêu. Ha ha, xem ra dạy dỗ của ta rất có hiệu quả.

Một quyển sách nhỏ mỏng manh, là nội công tâm pháp của Huyền Thiên Tông, sư tổ biến thái muốn A Bích kế thừa Huyền Thiên Tông. Ta sẽ không đồng ý, chẳng lẽ để cho A Bích bái làm môn hạ của Duyệt Duyệt bảo bối, Duyệt Duyệt bảo bối chính là sư huynh của A Bích nha.

Một cây sáo trúc, là cây sáo mà trước đây phụ thân của Duyệt Duyệt bảo bối tự tay làm cho hắn. Không biết A Bích nhà ta có thể giỏi âm luật như sư huynh của nó hay không, chỉ tiếc rằng thời điểm này địa vị của người công tác văn nghệ không cao.

Hồ ly Thương Dung gửi tới một cái bàn tính bằng ngọc, nói là đưa quà sinh nhật cho con nuôi tương lai. Bàn tính ngọc này chỉ lớn bằng bàn tay, hạt ngọc trong suốt lấp lánh thực sự là khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, ẽ không biết A Bích có thể nhìn được đồ quý hay không. Ta hy vọng nó sẽ chọn vật này, cũng là đại biểu cho việc lớn lên nó có thể trở thành một đại gian thương, kiếm gia tài bạc triệu, ba đời không lo ăn lo mặc.

Còn có một vật mà buổi tối ngày hôm qua mới được đưa đến. Khi ta mở ra cái hộp gỗ tinh xảo, bên trong là một cái mũ tướng quân nhỏ bằng bạc. Kiểu dáng kia ta rất quen thuộc, chính là kiểu dáng của mũ sắt mà hai năm trước khi xuất chinh Bắc Dục Quốc, tiểu tướng áo trắng đã đội. Long Đại Tướng quân muốn A Bích trở thành tướng quân đánh trận? Hừ, ‘xưa nay chinh chiến mấy người trở về’, nhất quyết ta sẽ không để A Bích nhà ta mạo hiểm.

Những món đồ còn lại, là ta bảo quản gia trong sơn trang giúp đỡ chuẩn bị.

Một quyển văn chương đương đại, lão quản gia nói với ta: “Vị tiên sinh này từng đỗ Trạng Nguyên, nếu tiểu thiếu gia chọn nó, tương lai tất nhiên cũng có thể thi cử thành tài, đỗ đạt Trạng Nguyên.” Quyển sách kia, ha ha, đúng là danh tác của đại ca tiền nhiệm Tống Thư Ngữ và tỷ phu tiền nhiệm Chu Du, hiện tại bọn họ đều đã là đại thi nhân, chức danh kinh thành đệ nhất tài nữ dường như cũng đã bị hắn chắn lại rồi.

Một cái ống mực, ám chỉ A Bích có thể trở thành một người thợ giỏi; một cái nồi sắt nhỏ, ám chỉ A Bích có thể sẽ là một người chủ gia đình; một cái con quay, ám chỉ A Bích có thể là người ham chơi; một cái tửu lệnh bằng thẻ tre, ám chỉ A Bích là người cởi mở, thích đi khắp thiên hạ giao lưu kết bạn.

Đồ vật cuối cùng, chính là thứ ta cố ý chuẩn bị, một con rối thần tài tươi cười hớn hở, làm thương nhân tuy rằng rất được, nhưng gian thương lại không dễ làm, ta thật sự hy vọng A Bích có thể làm một người phú quý rảnh rỗi, làm một con sâu gạo vui vẻ khoái hoạt.

Chúng ta đặt A Bích lên một cái bàn khác, bên cạnh bàn vây đầy người, bao gồm cả người mà Long đại tướng quân sai đưa đồ đến, hắn còn chờ để báo tin cho Long Đại Tướng quân.

A Bích nhoài người trên bàn, nhìn mọi người xem quanh, lại nhìn đủ loại đồ vật phía trước, sau đó trong những tiếng hoan hô cổ vũ, hắn bắt đầu đong đưa cái tay nhỏ chân nhỏ, mông nhỏ cũng uốn éo theo.

A Bích bò về phía Tống đại nhân [quốc sách luận], hai tay nhỏ bé bắt được bìa sách, tim ta như nhảy lên trên cổ họng,“xoẹt” một tiếng, bìa sách chỉ còn lại chữ “Quốc”, tiếng xé giấy khiến A Bích vui vẻ cười khanh khách không ngừng.

A Bích ném đi quấn sách đã bị hủy hoại, tim ta vừa trở về lồng ngực lại bởi vì tay hắn vươn đến phía con quay mà khẩn trương lên. Con quay bị cái tay nhỏ của A Bích lăn qua lăn lại trên mặt bàn, hắn càng có vẻ khoái chí.

Mỹ nhân sư phụ rất thiếu kiên nhẫn, hắn cầm thực hộp lên quay sang nói với A Bích: “A Bích, thực hộp này của sư công rất tốt, có nó, đảm bảo cả đời ngươi ăn ngon mặc đẹp.”

Tiên tử sư nương hiển nhiên không đồng ý với giáo dục ăn uống của mỹ nhân sư phụ, nàng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cho nên trực tiếp cầm vòng nhạc lên khẽ lắc, tiếng chuông thanh thúy vừa vang, quả nhiên hấp dẫn được lực chú ý của A Bích.

Ta cũng không thể để A Bích theo nghề thầy thuốc được, một tay chộp lấy bàn tính ngọc, một tay nắm lấy thần tài, ta hô to: “A Bích, cục cưng, đến, đến chỗ mẫu thân này.”

Bởi vì vận mệnh bi thảm của [quốc sách luận] mà sư tổ biến thái vốn đã khẩn trương lại càng đứng ngồi không yên, nhưng quyển bí tịch tâm pháp này cũng không biết phải chơi đùa như thế nào để cục cưng chú ý, sư tổ biến thái sốt ruột nhưng chỉ có thể nắm quyền đứng bên cạnh bàn.

“Tiểu thư! Tư Đồ tiên sinh! Không thể như vậy! Phải để tiểu thiếu gia tự mình chọn!”

Quản gia cùng Thúy Vi ở một bên cũng sốt ruột theo. Thúy Nùng và những nha hoàn, tôi tớ khác đều cười đến ngặt nghẽo.

Duyệt Duyệt bảo bối không nhập cuộc với chúng ta, chỉ đứng ở một bên nhìn, ánh mắt ôn hòa, má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện.

A Bích ngồi ở trên mặt bàn, nhìn vài người chúng ta hoa chân múa tay vui sướng, vẻ mặt giống như lần đầu tiên ta được đến vườn bách thú xem khỉ.

Đầu tiên là bị chọc cười khanh khách, sau đó trong ánh mắt dần dần hiện lên vẻ không thú vị, cuối cùng bĩu môi, hai tay chống mặt bàn, lại bắt đầu vặn vẹo cái mông nhỏ.

“Tiểu thiếu gia bắt đầu đi! Tiểu thiếu gia bắt đầu đi!”

Vài tiểu nha hoàn hưng phấn kêu lên.

Chúng ta cũng ngừng hoa chân múa tay, nín thở chờ đợi.

A Bích hiển nhiên thành công chống lại quấy nhiễu của chúng ta, không có chọn bất kỳ người nào trong chúng ta, mà lại nhìn về phía cái mũ tướng quân chiếu sáng lấp lánh gần đó, sau đó duỗi tay ra.

Ta không lo lắng, tiểu hài tử không nhẫn nại, thấy không động sẽ không để ý nữa.

A! Vô cùng bi thảm!

A Bích nhà ta lại chộp mũ tướng quân vào trong tay, sau còn đội lên trên đầu, rồi ngẩng đầu, nở một nụ cười sáng lạn như mặt trời, mũ tướng quân hơi lớn, che khuất đôi mắt mặc ngọc của nó.

Ta nhìn nụ cười sáng lạn của A Bích có cảm giác khóc không ra nước mắt, sư tổ biến thái cũng rầu rĩ không vui, mỹ nhân sư phụ than thở: “Quả nhiên là tướng môn hổ tử*.”

*Tướng môn hổ tử: kiểu gần giống như hổ phụ sinh hổ tử.

Duyệt Duyệt bảo bối vẫn cười ôn nhu. Người mà Long đại tướng quân phái đến vừa lòng gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Đại hội chọn đồ vật đoán tương lai chấm dứt với chiến thắng toàn bộ nghiêng về phía Long Đại Tướng quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.