Muộn Màng Nói Tiếng Yêu Em

Chương 25: 25: Thiên Tinh Vẫn Trận Đồ!




Edit: Miêu​

Cố Tây Phán cảm thấy vui mừng nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn như cũ: “Đường bộ trưởng chức vị cao quý, văn võ song toàn, Tây Phán nào dám trèo cao!”

“Dì Cố, dì đừng có khiêm nhường, người nào không biết chứ lúc ở năm nhất trung học tại Long Thành này là thiên tài chứ!” Bùi Vân Khinh cười đưa lên đỉnh đầu mũ cao, sau đó như vẻ lộ ra biểu tình ngạc nhiên: “nói thêm, con đột nhiên nghĩ đến. Dì với giáo sư Chu – Chu Đình An của khoa y chúng ta, khi đó được xưng là ‘kim đồng ngọc nữ’, đúng vậy chứ?”

Vừa nghe đến ba chữ Chu Đình An kia, mỉm cười trên mặt Cố Tây Phán lập tức cứng nhắc.

Mình cùng Chu Đình An trước là chung lớp, khi đó hai người còn trẻ quả thật có qua lại với nhau, còn bị phóng viên chụp được hai người ở ngoài trường hôn môi với nhau.

Cố gia chẳng những không phủ nhận, còn tỏ vẻ tôn trong lựa chọn của bọn trẻ, truyền thông bốn phía lúc ấy đưa tin, đem hai người xưng là ‘kim đồng ngọc nữ’, thậm chí lớn mật còn đoán hai nhà Cố – Chu sẽ đám hỏi nữa.

Chu gia làm trong lĩnh vực sản xuất y dược, Cố gia làm đứng đầu trong giới chăm sóc sức khỏe, như vậy khi hai đại gia tộc một khi liên kết có thể làm ảnh hưởng đến toàn bộ ngành y dược trong nước.

Tin tức vừa đưa ra, cổ phiếu hai nhà giống như đánh máu gà, điên cuồng tăng nhanh.

Chẳng ngờ được là trời giáng họa bất ngờ.

Sau nửa năm, trên thương trường Chu gia bị thiệt lỗ, gia sản lớn như vậy chỉ lưu lại sau khi cơn bão là một xưởng sản xuất thuốc nhỏ.

Cố Tây Phán ra nước ngoài học ở trường, Chu Đình An thi được vào khoa y, đây đối với ‘kim đồng ngọc nữ’ trong truyền thuyết trở thành lịch sử.

Đương nhiên, khi đó Bùi Vân Khinh còn chưa đến Long Thành, những điều này do nghe trong nhà trọ ‘miệng rộng’ (**) Phùng Sáng nói bát quái suốt.

(**): kiểu người nhiều chuyện.

Hai người sau khi chia tay, Cố gia còn cố ý phát biểu tuyên bố thanh minh nói là chỉ hai đứa nhỏ là bài vở và học tập lấy làm trọng, kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu, nguyên nhân không vượt ngoài chính là sự sụp đổ của Chu gia.

Tiếng nói của Bùi Vân Khinh vừa dứt, nháy mắt trong phòng vô cùng an tĩnh, mọi người biểu tình giống như vi diệu mà đứng lên.

Chuyện năm đó huyên náo dư luận xôn xao, mọi người đều biết chỉ là cố ý không đề cập mà thôi.

Người nào giống như Bùi Vân Khinh, tự vạch áo cho người xem lưng?

Cố Tây Phán tự nhân gia thế, tướng mạo, học vị…. Đều là không thiếu sót, cũng chỉ có điểm này là cô ta không muốn nhắn đến.

cô ta còn đang suy nghĩ ứng phó như thế nào với đề tài này, Bùi Vân Khinh đã mở miệng với ngữ khí ngây thơ: “Dì Cố, con nói có phải đúng hay không?”

“Làm sao có thể chứ!” Cố Tây Phán cố nén xúc động muốn đem cô ra xé nát, khóe môi đưa lên, cười nhẹ: “Bất quá chỉ là phóng viên viết loạn thôi, dì cùng Chu Đình An chỉ là bạn học. Lại nói tiếp, thời gian trôi thật nhanh, Đình An cũng đã làm giáo sư rồi!”

“Dì không tức giận là được rồi!” Bùi Vân Khinh đứng dậy, tự mình rót thêm nước trà: “Trường học của chúng tôi những nữ sinh kia, không có việc gì liền yêu trên đầu lưỡi, nói dì là ngại nghèo yêu giàu, qua song đoạn cầu, là ghét bỏ Chu giáo sư như vậy mới cùng thầy ấy chia tay… Con đã nói dì Cố tuyệt đối không phải là loại người như vậy!”

Nét mặt người con gái cười tươi như hoa, những từng chữ như dao từng phát từng phát hung hăng đăm vào lòng Cố Tây Phán.

trên mặt Cố Tây Phán cố gắng duy trì bình tĩnh, khoát hai tay lên trên đùi, ngón tay sớm đã vặn chặt tại chỗ, các đốt tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.

Vốn tưởng rằng, đã qua lâu như vậy không ai sẽ nhắc lại đoạn chuyện cũ như vậy.

Nào nghĩ tới, sẽ ở chuyện cách đây nhiều năm trước, ở trước mặt Đường lão gia và các khách khứa lại bị một con nhỏ một phen vạch trần miệng vết thương, còn tàn nhẫn chặn lại.

Đối phương như vô ý vẻ mặt ngây thơ, trái “dì Cố” phải “dì Cố”, so với ai cũng ngọt cả, cô ta muốn phát hỏa đều không phát ra được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.