Muốn Kết Hôn Tự Tự

Chương 2




Ngân Nghê là ngao hoang dã sống ở trong núi sâu, so với ngao thường nó kiêu ngạo, tôn quý, lạnh lùng, tàn nhẫn cùng trí tuệ hơn nhiều. Nhưng mà, nó cũng là quân ngao trong quân đội của Cổ Cách Vương, tất cả sự trung thành cùng cam tâm phục tùng của nó đều hiến hết cho Cổ Cách Vương.

Mỗi sáng sớm, sau khi tắm rửa sạch sẽ nó sẽ đến tẩm cung của Vương báo danh. Khi Cổ Cách Vương ở trong cung, nó thường cùng hai con báo tuyết cùng nhau ở trong tẩm cung, làm hết bổn phận của một "thủ vệ". Nếu chỉ có hai con báo tuyết, nó liền hò nhau cùng bọn chúng tuần tra hoặc là chạy chung quanh tìm vui.

Đêm qua, Cổ Cách Vương hồi cung, theo thói quen trước đây, Ngân Nghê vốn nên cùng báo tuyết nghỉ ở trong tẩm cung của Vương. Nhưng bởi vì thắt lưng La Chu bị thương, chỉ có thể miễn cưỡng đi bộ, hay ngồi dựa lưng. Dưới ánh mắt cầu xin, từ chối loanh quanh của La Chu, cuối cùng nó vô cùng khó khăn quyết định bỏ qua việc ở lại tẩm cung, mà mang theo một con ngao khác về ngao phòng chăm sóc nàng.

Nhẫn nại cả một buổi tối, sáng sớm hôm sau, nó liền mang theo La Chu cùng Cách Tang Trác Mã đi đến tẩm cung của Cổ Cách Vương.

Đèn hoa sen lưu ly tỏa ánh sáng dịu dàng, thủ vệ ở hành lang rõ ràng khác với ngày hôm qua, họ dùng thừng da trâu buộc lại áo giáp bạc, lấy dây buộc màu xanh hoa văn chữ thập buộc mái tóc quăn thật cao sau đầu, sau mông đeo đoản đao, roi dài được cuộn chặt ở thắt lưng, tay cầm thương, ánh mắt nhìn thẳng ẩn chứa sát khí tanh máu. Một tốp bốn năm cung nữ mặc áo màu sắc rực rỡ, đeo những chiếc vòng khoa trương, phong thái lỗi lạc, yểu điệu khỏe đẹp, bê các đồ vật đi qua lại im lặng dưới bức mành sặc sỡ, tựa như một bức họa dầy đặc sắc màu.

Từ lúc Cổ Cách Vương hồi cung, đông cung giống như trải qua thời kỳ tuyết tan, từ hoang vu lạnh lẽo trở nên tràn đầy sức sống. Nhưng mà chỉ cần chú ý, có thể nhận thấy đằng sau sự tràn đầy sức sống kia không phải nhẹ nhàng sung sướng gì, mà là căng thẳng tột độ, nơi nơi trong không khí đều tràn ngập sự đen tối cắn nuốt tâm hồn con người cùng mùi máu tươi phảng phất.

"Ngân Nghê, xin ngươi đi chậm một chút được không?"

Nơi góc tối trong hành lang đột ngột truyền đến tiếng xuýt xoa vô cùng đáng thương. Một vài hình bóng được ánh đèn chiếu rọi lên trên vách đá, những hình ảnh bị kéo dài tối tăm run rẩy.

Khuôn mặt La Chu đều nhiễm một sắc đỏ ửng, tay phải nắm lấy Cách Tang Trác Mã, tay trái đỡ ở thắt lưng, thân hình cong lại như con tôm, xiêu vẹo đi từng bước, bộ dáng đi đường so với cụ bà tám mươi tuổi lưng còng còn muốn vất vả hơn. Cũng không thể trách nàng đánh mất hình tượng nha, trải qua một đêm nghỉ ngơi phục hồi, vết bầm ở thắt lưng cũng đã tốt lên nhiều, nhưng phải cái mỗi lần bước chân lớn, lưng hơi thẳng lên một chút, là lại đau đau như châm kim xát muối. Chết tiệt, vì cái gì cầm thú Vương mới thúc một cú, thân mình đã bay đi như bóng, hậu quả này chỉ có thể dùng một chữ "thảm" để hình dung.

Suốt một buổi tối, nàng gần như chỉ nằm trên chiếc bụng ấm áp mềm mại của Ngân Nghê, bằng không chỉ mỗi việc đứng lên thôi cũng đã là cả một vấn đề. Toàn bộ công việc buổi sáng đều dựa hết vào Cách Tang Trác Mã, nàng thì ngay cả cầm lấy cái chổi thôi cũng đã vô cùng thống khổ, chỉ có thể ngắc ngoải ngồi một bên. Nhưng mà Ngân Nghê một chút cũng không có lo lắng cho tình trạng của nàng, chỉ chờ Cách Tang Trác Mã tắm rửa cho nó xong, ngay cả thịt bò cũng không ăn, đã gào rú chạy tới tẩm cung của cầm thú Vương.

Nó chạy tới gặp cầm thú Vương còn chưa tính, vì sao lại còn cố tình bức bách nàng đi cùng? !

Nàng chỉ là ngao nô, không có tư cách cũng không cần thiết phải yết kiến cầm thú Vương đi? Huống chi, quá khứ đáng sợ, cú đá vào lưng đầy đau đớn, tuyệt vọng muốn chết, tiếng phụ nữ kêu thảm thiết tối qua, không có thứ gì là không nhắc nhở nàng về sự khủng bố của cầm thú Vương, nàng làm sao có thể tự tìm đường chết mà chủ động dâng mình tới trước mặt cầm thú chứ? Sự đau đớn trên lưng so với ngày hôm qua còn kịch liệt hơn, bước chân ngày càng chậm lại, thậm chí còn xảy ra tình huống nực cười, tiến một bước lùi hai bước.

"Ngân. . . . . . Ngân Nghê, thân mình ta bị thương nặng, có thể hay không. . . . . . Không cần đi?" Nàng không không thèm để ý dã thú phía trước có thể nghe hiểu hay không, chỉ ngập ngừng nói nhỏ ở phía sau.

Ngân Nghê bỗng nhiên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn tư thế siêu buồn cười của La Chu cùng vẻ mặt hoảng sợ muốn lui bước, ánh mắt xanh lộ ra sự mỉa mai trêu tức, ầm ừ đùa cợt nàng một tiếng, liền quay đầu lại không thèm để ý, chỉ có điều bước chân đã chậm lại rất nhiều.

Sắc mặt La Chu cứng đờ, lập tức nổi giận, mẹ nó nàng thế nhưng bị đầu súc sinh này cười nhạo! Thật sự là "thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn"! (cái này có thể nhịn được thì cái gì cũng nhịn được) Nhưng nhịn được sao? Cơn oán giận áp chế đi sự sợ hãi cùng đau đớn, nàng muốn đưa chân xông lên đấm đá một phen. Thân thể vừa động lại bị Cách Tang Trác Mã nắm chặt lại.

"Trác mã, buông, ta muốn dạy cho con chó hoang kia một bài học!" Nàng cố sức dãy giụa, cố gắng thoát đi trói buộc, muốn dùng chân đá bay cái con súc sinh kiêu ngạo xem thường người khác kia đi.

"Không thể." Cách Tang Trác Mã trợn trừng mắt, thẳng thắn cự tuyệt, "Muốn dạy dỗ nó cung phải chờ cho lưng của ngươi tốt hơn nữa mới được, bằng không sẽ càng bị thương nặng thêm, nặng nữa sẽ liệt luôn đó."

"Trác Mã, cẩn thận cái miệng quạ của ngươi nha, rõ ràng là cùng một giuộc với Ngân Nghê." La Chu cả giận nói.

"La Chu a tỷ, ngươi đứng thẳng còn không nổi, có thể đấu lại nanh vuốt của Ngân Nghê sao? Tay chân ngươi khỏe mạnh hơn Ngân Nghê sao? Ta thà giữ chặt ngươi cũng không muốn ngươi đi thí mạng." Cách Tang Trác Mã mặc kệ sự tức giận của nàng, tận tình khuyên bảo.

"Ngươi ──" La Chu trừng mắt chán nản không nói nổi một câu. Nghiến răng nghiến lợi, tay đang đặt ở thắt lưng đập mạnh xuống một cái. Bỗng dưng, một tiếng thét chói tai lan khắp hành lang, khuôn mặt thanh tú lập tức biến đổi, thân thể mảnh khảnh bật ra khỏi tay Cách Tang Trác Mã.

"Câm miệng!" Hai thị vệ oai hùng nhanh nhẹn lập tức quát lớn, "Bên trong Vương cung, mà ngươi dám lớn tiếng, chịu chết."

Phanh, bốn chiếc thương cùng giao nhau, đem dư âm tiếng thét của La Chu cắt đứt, thì ra trong lúc bọn họ cãi nhau đã đi tới bên ngoài tẩm cung Cổ Cách Vương lúc nào không biết. Nàng nhìn xuống bốn mũi giáo chỉ cách cổ họng chừng ba bốn tấc, miệng mở lớn, không tiếng động; miệng lại mở lớn hơn nưa, nhưng vẫn không hề phát ra âm thanh, cổ họng đã hoàn toàn phản chủ, chịu khuất phục trước mũi giáo sắc nhọn.

Một giọt mồ hôi lạnh không hề báo trước theo trán chảy xuống, nàng di chuyển mắt, ánh mắt vô cùng lấy lòng nhìn bốn thị vệ trang nghiêm tràn đầy sát khí kia, vì cơ thể đâu đớn mà nụ cười trên khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi, nàng bối rối mà xua tay lắc đầu xong, lập tức vô cùng quy củ mà quỳ cạnh cửa. Bị cản là tốt, bị cản rất tốt! Phải chịu đựng sợ hãi dưới lưỡi giáo này cũng rất có giá trị.

"Chúng tôi không vào, không vào." Cách Tang Trác Mã một khắc cũng không trì hoãn vội vàng quỳ ở một bên ra sức phụ họa.

Bốn tên thị vệ lập tức nhớ tới lời căn dặn của Liệt đội trưởng, lạnh lùng nhìn xuống từ trên cao quét qua các nàng một lượt, lại nhìn Ngân Nghê đang rảo bước tiếng vào bên trong, sau khi xác định thân phận liền lập tức thu hồi giao quay về vị trí canh gác. Trong đó có một thị vệ vô cùng cứng nhắc nói: "Các ngươi cùng Ngân Nghê đi vào đi, tránh lớn tiếng gây náo loạn."

"Không, không, chúng tôi thân phận ti tiện, ở. . . . . . Ở bên ngoài chờ Ngân Nghê là được." La Chu cuối cùng cũng lấy lại giọng bình thường, vội vàng cự tuyệt. Nói giỡn sao, ngày hôm qua mới chỉ dựa vào chân cầm thú Vương, đã bị đá thành cả lưng đầy thương tích. Nếu không rõ tôn ti trật tự xông vào tẩm cung của hắn, không phải sẽ bị giết sống sao.

Ngân Nghê quay đầu lại liến các nàng, không hờn giận sủa một tiếng, mắt lam tràn ngập sự lạnh lùng tàn bạo, môi mở ra để lộ hàm răng sắc nhọn.

La Chu cùng Cách Tang Trác Mã đều run rẩy, mặc dù sợ hãi bản tính dã thú, nhưng lại cắn răng một bước cũng không rời.

Ngân Nghê thấy các nàng vẫn bất động, có chút cáu kỉnh mà nhe răng gầm nhẹ, qua lại đảo quanh các nàng, dùng đầu củng vào phía sau lưng hai người, thúc giục các nàng nhanh đi vào.

Cách Tang Trác Mã thiếu chút nữa bị Ngân Nghê củng lộn nhào, vội vàng lấy tay chống đỡ thân mình. Đưa mắt nhìn thấy ánh mắt Ngân Nghê ngày càng trở nên thâm độc, sự kiên định vốn có lập tức bị chọc thủng, lắp bắp hỏi: "La Chu a tỷ. . . . . . Chúng ta. . . . . . Chúng ta thật sự không vào sao?"

Đầu gối La Chu chạm đất, tay bám ghé vào bên tường, để giảm bớt sự đau đớn ở phần eo. Sau một hồi im lặng, kiên quyết lắc đầu: "Ta không vào đâu."

Đối với tẩm cung trước mắt, chỉ cần bước qua tấm mành nhung kia sẽ biết kết cấu bên trong, nhưng nàng đã sớm mất đi sự tò mò vài ngày trước, mà lúc này chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi muốn bỏ trốn khỏi đây. Nó giống như chỉ cần tiến thêm một bước, sẽ ngã xuống vực sâu; giống như chỉ cần đi vào, sẽ bị cầm thú cắn xé thành trăm mảnh, ăn đến xương cốt không còn.

"Ngao ──"

Đối với hai kẻ không nghe lời này, Ngân Nghê tức giận gầm lên, bộ mặt trở nên hung ác, miệng rộng cắn vào vai La Chu, rồi kéo nàng đi vào bên trong.

"A ──đau!"

La Chu hét lên vì đau, giãy dụa theo phản xạ, va phải nhất thời truyền đến một luồng đau nhức, cả thân thể lảo đào nhào vào bên trong cánh cửa. Thắt lưng không thể dùng sức, cả thân thể xụi lơ để mặc cho Ngân Nghê hung ác kéo vào bên trong.

Cách Tang Trác Mã quá sợ hãi, cuống quýt quỳ ở cửa đi vào, vén lên tấm mành để La Chu đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.