PERCY NGHĨ CẬU ĐANG BỊ ẢO GIÁC. Không thể nào bỗng nhiên xuất hiện một vật khổng lồ màu bạc từ trên trời rơi xuống và dẫm bẹp Kelli, nghiền nát mụ thành một đám bụi như thế được.
Nhưng đó chính xác là những gì đã diễn ra. Tên Titan cao đến mười thước, với mái tóc Einstein rối bù, cặp mắt màu bạc trong vắt và đôi tay cơ bắp nhô ra từ bộ đồng phục gác cổng xanh te tua. Trên tay hắn là một cây chổi khổng lồ. Bảng tên trên ngực, không thể tin được, viết chữ BOB.
Annabeth hét lên và cố gắng bò ra khỏi chỗ đó, nhưng dường như tên cai ngục khổng lồ chẳng thèm quan tâm tới cô. Hắn quay về phía hai mụ
empousai còn lại đang ở trước mặt Percy.
Một mụ thật quá ngu ngốc khi tấn công. Mụ lao vào với tốc độ của một con hổ, nhưng không bao giờ có cơ hội. Một đầu mùi giáo bật ra từ đuôi chổi. Chỉ với một đường chém chết người, hắn cắt mụ thành tro. Mụ ma cà rồng cuối cùng cố thoát thân. Bob ném cây chổi của hắn như một chiếc boomerang khổng lồ (có thật là cái thứ quái này là một cái boomerang?). Nó đâm xuyên qua người mụ ta và quay trở lại tay Bob.
“Quét!” Tên Titan cười toe toét hân hoan và nhảy điệu chiến thắng. “Quét, quét, quét!”.
Percy không thốt nên lời. Cậu vẫn chưa tin được là thực sự một điều tốt đến thế đã thực sự xảy ra. Annabeth trông cũng vẫn còn sửng sốt.
“Làm thế nào…” cô lắp bắp.
“Percy đã gọi tôi.” Tên cai ngọc nói một cách hạnh phúc “Phải, đúng cậu ấy đấy.”
Annabeth bò ra xa hơn một chút. Cánh tay cô đang chảy máu một cách tệ hại. “Gọi ông? Ông – đợi đã. Ông là Bob? Bob đấy ấy hả?”
Tên cai ngục cau mày khi nhận ra vết thương của Annabeth. “Ôi”
Annabeth nao núng khi hắn quỳ bên cạnh cô.
“Không sao đâu,” Percy nói, vẫn còn choáng váng với vết thương. “Ông ấy thân thiện mà.”
Cậu nhớ lại khi lần đầu gặp Bob. Tên Titan đã chữa lành vết thương trên vai cậu chỉ bằng một cái chạm. Quá đủ, tên cai ngục vừa chạm vào tay thuận của Annabeth, vết thương lập tức liền lại tức thì.
Bob tặc lưỡi, tự hài lòng với bản thân, rồi quay sang phía Percy và chữa lành cổ và cánh tay đang chảy máu của cậu. Bàn tay của tên Titan ấm áp và thân thiện đến bất ngờ.
“Tốt hơn rồi!” Bob tuyên bố, cặp mắt xám trong của hắn đảo tròn một cách tự nhiên. “Tôi là Bob, bạn của Percy!”
“Ừ… phải,” Percy nói. “Cảm ơn vì đã giúp đỡ, Bob. Thật sự rất tuyệt khi được gặp lại ông.”
“Phải!” tên cai ngục đồng ý. “Bob. Là tôi. Bob, Bob, Bob.” Hắn đi vòng quanh, có vẻ rất hài lòng với cái tên của mình. “Tôi đang giúp đỡ. Bỗng nhiên nghe thấy tên mình. Ở cung điện của Hades trên tầng, không ai gọi Bob trừ phi có việc rắc rối. Bob, quét sạch đống xương. Bob, dọn sách những linh hồn tội lỗi. Bob, một xác ướp vừa nổ tanh bành ở phòng ăn.”
Annabeth ném cho Percy một cái nhìn nghi hoặc, nhưng cậu chẳng có lời giải thích nào.
“Rồi tôi nghe thấy lời gọi của bạn mình!” tên Titan chớp mắt. “Percy đã gọi: Bob!”
Hắn nắm lấy tay Percy và kéo cậu tới chân hắn.
“Thật tuyệt,” Percy nói. “Thật đấy. Nhưng làm thế nào ông _”
“Ồ, để sau hãy nói.” Đột nhiên sắc mặt Bob trở nên nghiêm trọng. “Chúng ta phải đi trước khi chúng tìm thấy cậu. Chúng đang tới. Phải, đúng thế.”
“Chúng?” Annabeth hỏi.
Percy dò mắt khắp nơi. Cậu không nhìn thấy lũ quái vật nào xuất hiện cả – không có gì trừ bình địa xám xít tối ngắt.
“Đúng.” Bob đồng ý. “Nhưng Bob biết một đường. Đi nào, các bạn! Sẽ rất là vui!”