Muốn Em Là Của Riêng Anh

Chương 50




editor: envi

Gần tới cuối kỳ, vì muốn đạt thành tích xuất sắc trong lần thi đầu tiên năm lớp 10 nên Đường Ôn cả ngày ngập đầu trong biển sách, kể cả lúc trên xe về nhà sau tiết tự học buổi tối cũng ôn địa lí lịch sử linh tinh với Hứa Hành Niên.

Tối về, thay áo ngủ xong, cô nàng lại lạch ba lạch bạch chạy sang phòng anh, giở sách bài tập môn tự nhiên ra, hỏi anh một đề bài đã được đánh dấu.

Hứa Hành Niên quét mắt nhìn đề bài, hai ngón tay kẹp bút xoay mấy vòng rồi dừng lại: "Em nhìn nhé, đề cho miền xác định của hàm là từ 0 đến dương vô cực, mà vì miền xác định tăng dần nên......"

Anh vừa nói vừa đánh dấu đơn giản trên tờ nháp, đôi mắt sáng ngời như những vì sao được ánh đèn tô màu điểm nét, giọng nói trầm thấp dễ nghe.

Đường Ôn nghe mà ngẩn ngơ, chống tay gác cằm lên bàn, nhấc mắt lên nhìn trộm anh.

Ánh sáng từ đèn bàn vung vãi rơi xuống, khắc họa những đường nét thâm thúy trên khuôn mặt chàng trai trẻ, ngũ quan tinh xảo như một bản phác thảo được thưởng thức dưới con mắt của người yêu cái đẹp, tỉ mẩn đến từng nét vẽ.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, đầu anh cũng chẳng nâng, chỉ xoay bút gõ lên đầu người kia một cái xong bình thản hỏi: "Nhìn anh hay nhìn đề?"

Cô xuýt xoa che đầu lại, nhăn mũi, nhỏ giọng nói: "Nhìn đề, nhìn đề ạ."

Tối nào cũng cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy thì đề mới giảng xong, và lần nào cũng thế, trước khi rời đi là cô lại mơ màng sắp ngủ, có khi còn ngáp ngắn ngáp dài làm nũng, híp nửa mắt đưa tay về phía anh——

"Anh ôm em đi."

Hứa Hành Niên nhẹ cúi người xuống, nắn mặt cô nàng: "Có mấy bước cũng không chịu đi hả?"

Cô lắc tay nặng nề gật đầu: "Không muốn đi ạ."

"Con sâu lười."

Anh vòng tay qua eo cô ôm người thật chặt vào ngực, còn ấn chiếc đầu nhỏ kia vào cổ mình mặc cho cô ôm rồi cọ loạn, đưa ai đó về phòng.

Đôi khi anh thấy mình như đang nuôi một em bé vậy.

May là mọi nỗ lực đã không hề uổng phí, lúc công bố thành tích cuối kì, cô đứng thứ 5 trong lớp, thậm chí còn lọt vào top30 của khối.

Tuy không thể năm nào cũng chắc chân ở hạng 1 như Hứa Hành Niên, nhưng phát huy cũng coi như vượt xa người khác.

Tất cả mọi người nhốn nháo vây quanh trước bảng thông báo xem điểm, thế là Đường Ôn với Tống Tử San bị đám người chen lấn đẩy qua chỗ lớp 11.

"Cậu muốn xem điểm của Hứa Hành Niên không? Dù sao cũng bị đẩy qua đây rồi, nhìn tí cũng không sao."

"Thành tích của anh ấy... Chắc không cần phải lo đâu."

Từ khi anh chọn ban tự nhiên, hình như ở nhà Đường Ôn chưa thấy anh mở sách giáo khoa bao giờ, thậm chí là sát ngày thi cuối kỳ mà bàn học vẫn trống huơ, lâu lâu mới có vài ba quyển bài tập cô vô tình để quên.

Tống Tử San mang theo dáng vẻ tìm chuyện vui nhón chân lên, rướn cả cổ ra: "Chờ tớ tìm rồi đọc cho cậu nghe nha..."

"Hứa Hành Niên hạng nhất, 737 điểm... Ghê thật, có mỗi Văn với Anh bị trừ điểm thôi, các môn khoa học tự nhiên đều đạt điểm tuyệt đối... Để tớ xem hạng 2 nào... Vãi chưởng!?"

"Sao vậy?" Cô nghi hoặc đánh mắt qua, thấy mắt Tống Tử San đang nhìn đăm đăm vào bảng điểm.

"Cậu đoán xem hạng 2 là ai?"

"...Chị Lạc Nhan." Không cần nghĩ cũng biết.

Chính vì hai người họ năm nào cũng một chín một mười, còn là học trò giỏi được các thầy cô đánh giá cao nên mới bị mọi người đồn là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ của Nhất Trung.

Lúc còn chưa quen Lạc Nhan, Đường Ôn vẫn luôn nghĩ nếu có thể học cùng khối với họ thì tốt rồi, nếu thế thì cô sẽ ra sức học tập để tên mình chen vào giữa hai cái tên đó, trông có đáng giận không chứ.

"Là Lục Hoài Sâm đó."

Đường Ôn: "......"

May thật, cũng có người nghĩ giống cô.

Không đúng... Lúc trước cô xem thứ tự xếp hạng khối bọn họ, anh ấy toàn đứng hạng hai từ dưới đếm lên mà.

Chẳng lẽ gian lận?

*

Sau khi nhận được kết quả học tập và bài tập cho kì nghỉ đông ở trường, Đường Ôn muốn bay về Mỹ với bố mẹ một thời gian.

Đêm trước ngày bay, cô nàng lại tất bật trong phòng xếp hành lý, Hứa Hành Niên đứng chỗ tủ sách bên cạnh cô, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô không rời.

Có vẻ như càng lớn, anh càng chẳng nỡ để Đường Ôn rời khỏi tầm mắt mình nửa bước. Trước kia, cách họ chung sống cũng chỉ đơn thuần giống người nhà chăm sóc lẫn nhau, những bịn rịn khi chia xa cũng chỉ lặng lẽ giấu vào lòng chẳng dám thể hiện ra ngoài, nhưng nửa năm này mọi thứ đã khác trước rồi.

Cứ có cảm giác như yêu xa vậy.

Nhìn cô đang băn khoăn không biết có nên mang theo món đồ gì đó trong tay theo không, Hứa Hành Niên thở dài thườn thượt, tiến lên một bước ôm cô từ phía sau, cằm nhẹ gác trên đỉnh đầu, nhìn bầu trời đầy sao chói sáng phía ngoài khung cửa sổ.

"Nhớ phải gọi điện thoại cho anh, nhắn tin hay call video cũng được, anh sẽ trả lời ngay. Ngày nào làm gì cũng phải nói với anh, chuyện cỏn con gì cũng không được giấu, lúc không vui cũng có thể tìm anh làm bao cát, không được để trong lòng. Trời bên đó lạnh, không được ăn nhiều kem, mặc váy ngắn thì phải mặc đồ lót thật dày, khăn quàng cổ với bao tay cũng phải chuẩn bị đầy đủ, còn nữa, ra ngoài chơi nhất định phải về nhà sớm."

Nghe anh nói không ngừng một đống chuyện, Đường Ôn chu miệng lên, ngón tay câu lấy đầu ngón tay anh, khẩy nhè nhẹ: "Sao tự nhiên anh lại dài dòng vậy."

Trong ấn tượng của cô, hình như chẳng mấy kia anh nói nhiều như thế.

Anh ghẹo: "Anh sợ em đi Mỹ rồi xa mặt cách lòng(*)."

(*) Gốc: 移情别恋(di tình biệt luyến)

Đường Ôn: "......"

Làm gì có chuyện xa mặt cách lòng nhanh thế!

Cô đặt quần áo trong tay lên bàn, xoay người sang dính vào ngực anh, cọ lung tung: "Không đâu... Em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Cô nhu thuận làm nũng khiến anh rất vừa lòng, lòng bàn tay để trên đầu cô cứ xoa mãi.

"Còn một điều tối quan trọng," Hứa Hành Niên nhẹ nhàng nghịch vành tai cô rồi ghé sát vào đó, bảo, "Phải nhớ anh."

Giọng nói trầm thấp nơi anh còn mang theo hơi thở nóng vội vờn quanh, tai Đường Ôn nóng lên, túm góc áo anh đổi tư thế tựa sát vào, cố tình nói: "Còn lâu mới nhớ nhé."

Hứa Hành Niên biết cô sợ nhột, bèn cố ý nhéo thịt bên hông cô một phát, giọng khiêu khích: "Không nhớ á?"

"Nghĩ lại rồi, nhớ ạ!" Eo cô sợ nhột, bị anh đụng vào là lại theo bản năng muốn trốn, vội vàng cười khanh khách xin tha, "Sẽ nhớ anh mà, mỗi phút nhớ một lần, nhưng giờ em muốn soạn đồ, không ngủ sớm sẽ bị lỡ chuyến bay đấy."

Nghe cô nói như vậy anh mới lưu luyến buông ra, nhìn chằm chằm chiếc vali đang mở ra một nửa, trầm mặc.

Một tháng tới đây, chắc sẽ không ổn áp lắm.

*

Bay khoảng mười mấy tiếng, lúc đến sân bay quốc tế Los Angeles đã hơn 7 giờ tối.

Sân bay kín đặc người, Đường Ôn theo bảng chỉ dẫn đã lấy được hành lý, mới vừa đến lối ra đã thấy bố mẹ với chị đến đón, cô nàng cười tươi rói, kéo va li chạy chậm qua đó, bánh xe ma sát với nền đất vang lên tiếng ken két.

"Bố, mẹ!" Cô nhào đến ôm chầm lấy mẹ Đường, vali cũng vứt một bên.

Bố Đường đứng cạnh xoa đầu Đường Ôn, hỏi: "Lâu lắm không gặp con gái yêu, có nhớ bố mẹ không?"

Cô lại chạy tới rúc trong ngực bố Đường, ngoan ngoãn gật đầu: "Nhớ chứ ạ, ngày nào cũng nhớ."

"Nhớ thế nào?"

Cô nàng ngẩng đầu lên, lời ngon tiếng ngọt nói vanh vách như đọc thuộc 《 Tam Tự Kinh 》: "Đi học nhớ, tan học nhớ, ăn cơm nhớ, ngủ cũng nhớ nốt......"

Bố Đường nghe mà sướng rơn, dáng vẻ đắc ý dào dạt, còn định cúi xuống bế Đường Ôn lên.

Cô bối rối lui về sau mấy bước, đỏ mặt kháng nghị: "Bố ơi, con lớn rồi, hai tháng nữa là 16 tuổi rồi đó."

Ông không phục: "Mười sáu tuổi thì làm sao, con đến 60 vẫn là con gái rượu của bố!"

Trong công ty, bố Đường luôn là một sự tồn tại hết sức uy phong lẫm liệt, nhưng về nhà cũng chỉ là một ông bố cuồng con gái(*) không hơn không kém, mỗi dịp Đường Ôn về là ông lại dành ra một kì nghỉ dài hạn để chơi với cô, làm trò con bò các thứ vô cùng thành thạo, rất hay chọc cho người ta cười sấp ngửa.

(*) Gốc 女儿奴(con gái nô)

Thấy họ bên này người "muốn ôm" kẻ "không cho ôm" cứ giằng nhau mãi, mẹ Đường vội chạy tới giảng hòa: "Được rồi, sân bay đông người như vậy, hai bố con về nhà uốn éo không được sao."

Bố Đường thỏa hiệp, vung tay lên: "Về nhà trước đã, bảo bối của bố chắc đói lắm rồi."

Đường Cửu Niệm duỗi tay kéo hành lý Đường Ôn để một bên, nhẹ ôm vai cô: "Dì trong nhà làm một bàn cơm đãi em đấy, chị với mẹ cũng xuống bếp luôn."

"Ghê," Đường Ôn nghe đã thấy thèm, "Vậy em phải ăn no căng bụng rồi."

Người một nhà nói nói cười cười ra khỏi sân bay, sau khi lên xe, Đường Ôn mượn di động của chị, mới vừa đăng nhập vào WeChat của mình đã nhận được tin nhắn của Hứa Hành Niên——

【 tới chưa em? 】

Anh đã căn chuẩn giờ chuyến bay đáp đất, muốn biết tình hình của cô mọi lúc mọi nơi.

Đường Ôn vui vẻ, đầu ngón tay hồi tin nhanh như bay: 【 tới rồi ạ 】

Trong kho biểu cảm của cô có rất nhiều gói biểu cảm, bèn thuận tay tìm một cái sticker thỏ con đáng yêu rồi gửi đi.

Thỏ con nhíu mày ngã uỵch xuống gối, lỗ tai cũng cụp xuống.

【 mệt hả? 】

【 vẫn ổn ạ, mỗi tội có chú kia ngồi cạnh em ngủ ngáy nên ngủ không ngon lắm, còn đâu thì vẫn tốt. 】

【 vậy em mau đi nghỉ đi. 】

【 mau điều chỉnh lệch múi giờ đi nhé, biến đổi nhiệt độ cũng sớm làm quen đi, đừng thức đêm. 】

【 em biết rồi ạ, anh không còn gì muốn nói với em à? 】

【 Ví dụ? 】

【 Ví dụ như... Anh nhớ em ý. 】

Cô nàng gửi mấy chữ tiếng Trung mang đầy ý trêu chọc ấy đi rồi ôm điện thoại cười khúc khích, như trong người có 500 vạn đồ ngốc chạy qua vậy.

Bố Đường vẫn luôn quan sát Đường Ôn qua kính chiếu hậu, thấy cô vui vẻ, tay ông gác trên đầu gối nhịp hai bận rồi bỗng nhiên hỏi: "Ôn Ôn này, nửa năm nay con ở nhà họ Hứa thấy sao?"

Trước kia để Đường Ôn ở lại nhà họ Hứa, trong lòng ông cực kì cực kì không muốn, chẳng nỡ để cô bé phải sống xa mình từ nhỏ.

Đường Ôn bị gọi tên bèn ngẩng đầu lên, ngẩn người, hoang mang không hiểu sao lần nào về ông cũng hỏi chuyện này: "Tốt lắm ạ, người nhà họ Hứa đối xử với con vô cùng tốt, không để con chịu thua thiệt bao giờ."

Bố Đường trầm ngâm, ngồi trên ghế phụ quay đầu lại, biểu cảm nghiêm túc hơn trước hẳn: "Thế Hứa Hành Niên... đối xử với con thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.