Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 27: Chương 27




Một tuần cũng chầm chậm trôi qua, Băng Nghi đã xuất viện về nhà tịnh dưỡng. Những bông tuyết trắng xóa bên ngoài tòa thành cũng đã báo hiệu mùa đông đã đến - giáng sinh gần đến.

Không khí bên ngoài đã là 5 độ C. Băng Nghi bị Tần Khuynh Dương nhốt ở nhà không cho đi đâu cả, hắn tạm dừng hoạt động ở bang hội lại để tập trung chăm sóc cho vợ mình. Tần Thị thì đã có A Nhất - thuộc hạ trung thành của hắn quản lí.

- " em mặc thêm áo khoác vào, trời lạnh lắm ". Tần Khuynh Dương cầm chiếc áo khoác lông cừu đưa cho Băng Nghi, hôm nay nàng mặc hơi ít, hắn nhìn mà nhói lòng. Sợ nàng lạnh nên cứ cầm áo khoác đi theo nàng hoài. Còn nàng nhìn nhăn mặt cau mày -" em mặc chiếc áo len này là được rồi, không có lạnh lắm đâu ".

Vào một tình huống khác.

Băng Nghi thèm ăn sủi cảo, nên Tần Khuynh Dương phải đích thân vào bếp. Hắn không thích ai làm sủi cảo cho Băng Nghi ăn, hắn muốn chính tay mình làm cho nàng ăn mới yên tâm, hắn luôn quen thuộc khẩu vị của nàng.

Ngồi vào bàn thưởng thức, Băng Nghi chuẩn bị cầm đũa lên thì Tần Khuynh Dương đã ngồi xuống bên cạnh nàng, nhanh chóng giành lấy đôi đũa trên tay nàng rồi bắt đầu gắp sủi cảo.

- " anh làm gì thế, em muốn ăn ". Băng Nghi thấy lạ bèn hỏi.

- " nào, há miệng ra, anh đút em ". Tần Khuynh Dương gấp một miếng sủi cảo, cẩn thận thổi cho bớt nóng rồi đưa lại gần miệng Băng Nghi.

- " ai da, người ta tự gắp được mà ". Băng Nghi buồn cười nhìn Tần Khuynh Dương.

- " ngoan, há miệng ra ". Tần Khuynh Dương vẫn đưa miếng sủi cảo ở gần miệng Băng Nghi, dịu dàng nói.

Băng Nghi nghe lời mở miệng, nàng ăn gần hết tô sủi cảo thì đột nhiên cơn buồn nôn ập đến. Tần Khuynh Dương đang gấp miếng sủi cảo kế tiếp thì thấy Băng Nghi hấp tấp đẩy ghế bỏ chạy về hướng tolet anh hoảng hốt lo lắng chạy theo.

Trong tolet, Băng Nghi nôn đến xanh cả mặt. Do thời kì mang thai mấy tháng đầu tiên, óng nghén xuất hiện trong cơ thể Băng Nghi là chuyện bình thường thế mà Tần Khuynh Dương lo lắng đến mức mặt mày xanh mét. Hắn dìu Băng Nghi ra sofa ngồi rồi lấy điện thoại gọi cho bác sĩ.

Chưa đầy 10 phút, bác sĩ riêng của hắn đã đến.

- " vợ tôi sau khi ăn sủi cảo thì nôn nhiều lắm, nôn đến mặt mày xanh mét. Ông mau xem cho vợ tôi nhanh lên ". Tần Khuynh Dương sốt sắn.

Ông bác sĩ nhìn Tần Khuynh Dương mà hạn hán lời. Phụ nữ mang thai óng nghén là chuyện bình thường, có gì mà hắn lại làm to chuyện như vậy. Trong cuộc gọi, Tần Khuynh Dương hấp tấp nói rằng " vợ tôi đang không ổn, nhanh lên, mau đến Tần Gia, cho ông 10 phút, vợ tôi mà có chuyện gì tôi tính lên đầu ông đó ".

Ông bác sĩ nghe xong sợ đến chân gần như muốn chạy không được.

- " phụ nữ mang thai mấy tháng đầu tiên nôn mửa là chuyện bình thường, còn gọi là óng nghén. Tần tổng yên tâm, Tần phu nhân sẽ không có gì đâu ". Ông bác sĩ cung kính đáp.

Tần Khuynh Dương thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy thấy vẻ mặt xanh lè của Băng Nghi, mặt hắn cũng xanh theo luôn.

- " được rồi, ông về đi ".

Bác sĩ dặn dò Băng Nghi một số thứ rồi ra về.

- " làm gì mà kích động thế, em có bị gì đâu ". Băng Nghi mỉm cười nói.

Thật ra khi thấy Tần Khuynh Dương nôn nóng như vậy, nàng thật sự thấy ấm áp cả trái tim, ấp hơn cả khi nàng ở cạnh lò sưởi.

- " lúc nãy em làm anh rất sợ ". Tần Khuynh Dương ngồi xuống cạnh Băng Nghi, đưa tay vuốt ve bụng nàng rồi thì thầm -" sao này con ra đời anh sẽ dạy dỗ nó, sao nó có thể để em nôn đến mặt tái xanh vậy chứ ".

Băng Nghi bị chọc cười bởi câu nói của anh, nàng dựa người vào lòng ngực ấm áp của anh, khẽ nhắm mắt.

Vào một tình huống nọ.

Buổi tối, khi nằm trong giường. Băng Nghi đau nhức, e ẩm cả người nên nàng rên hừ hừ, miệng thì lão nhão mắng Tần Khuynh Dương -" tại sao người mang thai không phải là anh chứ ".

Tần Khuynh Dương vừa xoa bóp chân cho Băng Nghi vừa buồn cười -" được rồi, kiếp sau để anh đầu thai thành vợ của em, em là chồng của anh, mặc sức để em " chà đạp ", sau đó anh sẽ sinh cho em thật nhiều con ".

- " chị đây không dám "chà đạp " anh rồi ". Băng Nghi giận dỗi nhéo đùi phải Tần Khuynh Dương một cái thành công khiến hắn kêu lên.

- " từ từ, bác sĩ nói một tháng nữa là có thể, tới lúc đó em mặc sức mà chơi đùa ". Tần Khuynh Dương nở nụ cười giang tà nói.

- " có thể gì? ". Băng Nghi vẫn ngu ngơ hỏi.

- " thì, chuyện phòng the ấy, bác sĩ nói sau ba tháng là chúng ta có thể ". Vừa nói hắn vừa đưa tay vào áo ngủ của nàng tìm đến bầu ngực xoa xoa.

Băng Nghi đang mang thai, sẽ hay bị tức ngực, sự đụng chạm chà sát của Tần Khuynh Dương khiến nàng đau hơn. Băng Nghi đang bực bội càng bực bội hơn, đánh mạnh vào tay hắn một cái -" bỏ tay ra, đau chết đi được ".

Tần Khuynh Dương vẫn mặt dày giữ ở vị trí cũ, chỉ là lần này xoa bóp nhẹ nhàng hơn. Hắn cuối người xuống hôn lên môi Băng Nghi nhẹ nhàng liếm mút, đầu lưỡi còn tiến vào khoang miệng càng quét, lúc sau mới buông ra. Khiến hơi thở Băng Nghi dồn dập hơn. Nàng đương nhiên nhận ra sự thay đổi trong người của Tần Khuynh Dương. Nàng nhéo cái nhô ra trước ngực hắn một cái rồi quát lên.

- " vào phòng tắm giải quyết đi, em muốn ngủ ". Nói xong nàng kéo chăn trùm kính mình.

Tần Khuynh Dương bị quát một cái đột nhiên bừng tỉnh, xém nữa hắn quên nàng đang mang thai. Chết tiệt, sao có thể quên vậy chứ. Hắn xuống giường đi vào phòng tắm dội nước lạnh. Một lúc sau trở ra với ngọn lửa dục đã bị dập tắt, hắn tắt đèn, sau đó nằm cạnh Băng Nghi ôm nàng vào lòng chìm trong giấc ngủ.

Ngoài cửa sổ bông tuyết đã rơi càng nhiều hơn. Giáng sinh năm nay sẽ vui lắm đây.

. THE END.

- ----------///-------------///----------///------------

Mời đoán xem ngoại truyện.

# hỏi ý kiến : có ai muốn mình viết ngoại truyện của Hoắc Hạo với " cô gái ấy " không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.