Mượn Đến Hạnh Phúc

Chương 5: Hẹn Ước




Này là sự vụ nội bộ, ngoại nhân tự nhiên sẽ không dễ dàng nhúng tay.

Lăng Hàn nói:

- Ba vị huynh trưởng, này chỉ là việc nhỏ, ngày hôm nay vui vẻ, không nói những chuyện này, uống say mới nghỉ!

- Uống say mới nghỉ!

Ba người Phong Phá Vân cũng là hạng người phóng khoáng, lúc này nâng chén uống say.

Lăng Hàn khó được uống say một lần, sáng ngày thứ hai khi tỉnh dậy, phát hiện mình đã nằm trên giường, mà trong lòng thì ôm một vưu vật thiên kiều bá mị, không phải Thủy Nhạn Ngọc thì là ai?

Hắn sợ hãi nói:

- Ngày hôm qua chúng ta có cái kia hay không?

Thủy Nhạn Ngọc vừa thẹn vừa giận, cho hắn một cái liếc mắt nói:

- Tối hôm qua ngươi uống say, ta đỡ ngươi vào phòng, nhưng ngươi cứng rắn kéo ta không tha, ta cũng chỉ có thể ở đây.

Ngụ ý, chính là ngươi say đến không có gì cả làm.

Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm nói:

- Hoàn hảo hoàn hảo, nếu như lần đầu tiên hi lý hồ đồ như vậy, cũng quá thua thiệt!

Ba!

Thủy Nhạn Ngọc lập tức ném qua một cái gối, đập lên mặt hắn.

- Ôi, ta nói thê tử, có phải ngày hôm qua vi phu không có làm ngươi, ngươi bất mãn, tâm lý có oán khí hay không?

Lăng Hàn cười nói.

Thủy Nhạn Ngọc sắp tức điên, tên sắc lang này, cái đồ lưu manh này, còn có mặt mũi nói như vậy? Xoát xoát xoát, nàng có cái gì vung cái đó, đầu tiên là một cái gối khác, sau đó là chăn, tiếp đó là cốc, khay trà cũng đập tới Lăng Hàn.

Lăng Hàn tiếp thật nhanh, tiếp được liền vứt xuống giường, thẳng đến Thủy Nhạn Ngọc phát hiện không có gì có thể đập, hắn cười hắc hắc, một cái hổ phác ấn ngã Thủy Nhạn Ngọc, đặt vưu vật này ở dưới thân.

- Sách sách sách, ta thực sự là quá bội phục mình!

Hắn say sưa nói.

- Bội phục cái gì?

Thủy Nhạn Ngọc bị hắn ép tới khó chịu, mị nhãn như tơ, thân thể mềm mại cũng hóa thành xuân thủy, mềm nhũn.

- Ở dưới ta khổ cực khai khẩn, cái này tựa hồ lại lớn hơn rồi!

Lăng Hàn cười xấu xa nói, nhẹ nhàng trảo một cái, để Thủy Nhạn Ngọc phát ra tiếng rên rỉ mê người.

- Đồ lưu manh!

Thủy Nhạn Ngọc đỏ mặt, vì sao tên bại hoại này luôn thích trảo ngực của nàng, không phải là hai luồng thịt sao, thịt ở địa phương khác trên người nàng tkhông phải thịt sao?

- Ngô!

Nàng say sưa trong nụ hôn nồng nhiệt của Lăng Hàn, rất nhanh thì bị Lăng Hàn kích thích, chủ động vươn tay quấn lấy cổ đối phương, kịch liệt hôn lại.

Thình thịch thình thịch thình thịch, ngay lúc then chốt, cửa phòng lại bị gõ.

Lăng Hàn buồn bực, ai vậy a, hắn đang định ăn đại yêu tinh này.

- Tiểu Hàn tử, rời giường đi tiểu một chút!

Ngoài cửa truyền đến thanh âm cười trộm của Hách Liên Thiên Vân.

Dựa vào, biết ngay là lão gia hỏa không đứng đắn này!

Lăng Hàn thở dài, nhìn Thủy Nhạn Ngọc nhanh chóng mặc lại quần áo, biết hôm nay là ăn không được đại yêu tinh này, hơn nữa nữ nhân này rất hay xấu hổ, phỏng chừng mấy ngày kế tiếp sẽ tận lực tránh hắn, còn muốn ăn, vậy thì phải chờ lâu thêm mấy ngày.

Được rồi, trước làm chính sự.

Lăng Hàn đi ra ngoài, gọi ba vị huynh trưởng, Đinh Bình cùng Hách Liên Thiên Vân tới, bắt đầu truyền thụ bọn họ công pháp của Thần giới.

Lục Hợp Bát Hoang Công bởi vì là Từ lão đầu truyền thụ, trước khi không có hắn đồng ý, Lăng Hàn không tiện lén lút truyền, bởi vậy hắn dạy cho đám người Hách Liên Thiên Vân công pháp là hắn ở lúc đấu giá đạt được, tuy không phải công pháp đỉnh cấp, nhưng khẳng định mạnh hơn của Xích Thiên Học Viện.

Hơn nữa, công pháp trong Xích Thiên Học Viện là không thể lén lút truyền thụ, này là cấm lệnh, phẩm cấp cao thì Lăng Hàn đổi không nổi.

- Ba vị huynh trưởng, các ngươi không phải là người khai thiên, nên lực lượng không có khả năng đạt đến 20 tinh, nhưng 19 tinh, 18 tinh vẫn có thể đạt đến, hy vọng các ngươi đều có thể tu luyện tới trình độ không thể tiến thêm, lại đột phá Thần cảnh.

Lăng Hàn nói.

- Ừ!

Ba người Phong Phá Vân đều gật đầu, bọn họ đều là hạng người hùng tâm bừng bừng, tự nhiên không muốn trở thành Thần Linh phổ thông, muốn tu cũng phải tu thành cùng giai vô địch.

Lần này, không giống như lúc Lăng Hàn mới vào Loạn Tinh Hoàng Triều, tài nguyên tu luyện gì cũng không có, tương phản, lúc này Lăng Hàn lấy ra không kém hơn thủ bút của cường giả Tinh Thần cảnh chút nào.

Dù sao chỉ là bảo vật của phàm nhân, đắt đi nữa cũng có hạn, mà Lăng Hàn luyện chế Bích Tiêu Đan chính là một vốn bốn lời, tốc độ kiếm tiền kinh người.

Hách Liên Thiên Vân thở dài, hắn là hậu duệ của Long Tộc, có ưu thế huyết mạch, ở Thần giới mấy ngày liền dựa vào huyết mạch đột phá đến Thần cảnh, bởi vậy hắn không thể tu lực lượng đến cực hạn, điều này làm cho hắn có chút hối hận.

Đáng tiếc, không có khả năng bởi vậy chém rơi đời này, sống ra đời thứ ba a, không có nhiều chí bảo cho hắn tiêu xài như vậy? Bảo vật có thể làm cho linh hồn chuyển thế, ở Thần giới cũng rất ít ỏi.

Hoàn hảo, lực lượng 16 tinh cũng không tính yếu, dù sao Phá Hư Cảnh chỉ tu luyện cơ sở, không có khả năng hoàn toàn quyết định tiền đồ của võ giả.

Lăng Hàn phát tài nguyên, hắn muốn ở trong thời gian ngắn nhất để ba vị huynh trưởng tiến vào Thần cảnh, hơn nữa còn phải dưới điều kiện tiên quyết là cơ sở kiên cố không gì sánh được. Về sau, hắn đem tinh lực bỏ vào trên người Đinh Bình.

Tên đồ đệ này là hắn thu, nhưng thời gian giáo dục lại không lâu, thực rất không xứng chức.

Vì vậy, sau khi trở lại, hắn bắt đầu thao luyện Đinh Bình.

Đinh Bình thảm rồi.

Trong Hắc Tháp, hắn không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, có thể nói cực kỳ bi thảm, quả thực có thể cho người nghe run sợ, quá dọa người.

- Không mấy ngày nữa, Luân Hồi Thụ sẽ hoàn toàn lớn lên!

Lăng Hàn lộ ra dáng tươi cười, đây mới là bí bảo lớn nhất của hắn!

Ngộ đạo dưới Luân Hồi Thụ, một khắc chính là một đời, có thể nói nghịch thiên.

Tu luyện nguyên lực, thể lực đều có thể dựa vào đan dược, dựa vào thiên tài địa bảo tăng lên, nhưng ngộ đạo chỉ có thể dựa vào chính mình, Luân Hồi Thụ lại có thể để thời gian ngộ đạo rút ngắn vô hạn, hoặc nói kéo dài vô hạn.

- Sư phụ, ta có thể nghỉ ngơi một chút sao?

Đinh Bình khổ sáp nói, hắn vác một khối đá lớn, Lăng Hàn thì ngồi phía trên, trầm trọng vô cùng, làm cánh tay hắn run rẩy.

Bởi vì Lăng Hàn dùng Trọng Lực thần văn, tất nhiên chỉ một chút, bằng không Linh Anh Cảnh căn bản không có khả năng thừa nhận.

- Không được, chạy ba vòng nữa!

Đinh Bình bị Lăng Hàn thao luyện đến mỗi ngày kêu thảm thiết, nhưng tiến bộ cũng rất rõ ràng, không biết hắn có dạng huyết mạch gì, hoặc nói là được khí vận gì, mà chất cường đại, lực lượng có thể bạo phát gấp trăm lần.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.