Mượn Đến Hạnh Phúc

Chương 11: Sinh Nhật




Bị hắn hỏi như vậy, không ít người đều lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng cũng có người cười lạnh.

Thức thời mới là tuấn kiệt!

Lăng Hàn bị bắt làm con tin, Đại Lăng Triều chỉ có một cường giả Thần cấp… được rồi, hiện tại biến thành năm, nhưng so với Ngũ Tông, số lượng này cũng không phải một cấp bậc.

Vậy ngươi nói, cùng chết với Đại Lăng Triều, hay cùng Ngũ Tông cộng hưởng phú quý?

Nơi này chính là Thần giới, bọn họ không cần lo lắng bị người luyện thành Nhất Giới Đan, cũng sẽ không có xung đột trên căn bản với Ngũ Tông, vậy dĩ nhiên có không gian hợp tác.

- Có điểm không ngờ, bất quá các ngươi vừa tiến vào Thần cảnh, hắc hắc, lại ra năm Thần cảnh là đủ rồi.

Tuy Tư Đồ Kiếm lấy làm kinh hãi, nhưng rất nhanh thì khôi phục lại.

Hắn cũng không phải người mạnh nhất trong Ngũ Tông, nhưng tư cách già nhất, bởi vậy trở thành chỉ huy của đoàn người.

- Các ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu người như vậy sao?

Ánh mắt của Vũ Hoàng đảo qua, hắn đã sớm tra ra Hoàng Đô bình tĩnh ẩn dấu sóng dữ, mà bây giờ xuất hiện thế lực phản loạn cũng nằm trong dự liệu của hắn, thậm chí có mấy nhà trước ẩn dấu tốt, không có lộ ra chân ngựa.

Bất quá, chỉ có bấy nhiêu như vậy sao?

- Đối phó chút quân ô hợp các ngươi, dư dả!

Tư Đồ Kiếm cười lạnh.

- Nhưng trước đó, giết một cái không nghe lời đã!

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Đinh Bình.

Đại Lăng Triều còn có bốn cường giả Thần cấp, nhưng Đinh Bình không hé lộ, điều này hiển nhiên là đang cố ý lừa dối bọn họ.

- Giết, vừa khéo tế cờ!

Tư Đồ Kiếm lạnh lùng nói, hắn là phái cấp tiến, cho rằng tiêu diệt đám người Vũ Hoàng xong, trực tiếp đổi vương kỳ là được, căn bản không cần lập khôi lỗi gì đến quá độ.

Bất quá, hắn dù sao chỉ là một trong các chỉ huy, vẫn không thể quyết định tất cả. Nhưng bây giờ Đinh Bình lừa bọn họ, vừa khéo cho hắn cớ xuất thủ.

Thình thịch!

Đinh Bình bị ném ra, tuy chiến lực của hắn cường đại, nhưng ở trước mặt lực lượng Thần cấp là không có sức đánh trả chút nào.

- Quỳ xuống!

Tư Đồ Kiếm lạnh lùng nói, hắn muốn trảm thủ Đinh Bình ở trước mặt mọi người.

- Phi!

Đinh Bình phun một ngụm nước bọt, không sợ chút nào.

- Bản tọa bảo ngươi quỳ xuống!

Tư Đồ Kiếm cất cao giọng, ánh mắt lành lạnh, phóng xuất ra khí thế Thần Linh, đánh tới tâm linh của Đinh Bình, để hắn thần phục.

- Ha hả, ngươi đang uy hiếp đồ đệ của ta sao?

Thanh âm của Lăng Hàn vang lên.

- Di!

- Ừ?

- Nha?

Đám người Kiếm Vương, Thanh Phượng Thần Hậu lộ ra vẻ kinh sợ, bọn họ chính là ăn vị đắng từ Lăng Hàn, đối với thanh âm của hắn vô cùng quen thuộc, nhất thời có một loại cảm giác da đầu tê dại.

- Ai?

Tư Đồ Kiếm nhìn lại, lớn tiếng quát hỏi.

Lăng Hàn đi ra, trên mặt mang dáng tươi cười nhàn nhạt.

- Ngươi là người phương nào?

Tư Đồ Kiếm lại hỏi.

- Lăng Hàn!

Đám thế hệ trước như Kiếm Vương, thế hệ trẻ như Trương Mạch, ai cũng kinh hô, bọn họ đều sinh ra bóng ma trong lòng với Lăng Hàn, vừa nghe thấy thanh âm cũng đã da đầu tê dại, hiện tại thì trực tiếp run rẩy.

Có thể làm cho Thần cảnh, Phá Hư Cảnh sợ đến như vậy, có thể thấy Lăng Hàn ảnh hưởng bọn họ ra sao.

- Ngươi chính là Lăng Hàn?

Tư Đồ Kiếm nhìn về phía Lăng Hàn, hắn không có trải qua "thời đại Lăng Hàn", tự nhiên không biết Lăng Hàn cường đại, cũng không thể tưởng tượng.

Ba!

Bóng người chớp động, một quyền oanh qua, đầu của Tư Đồ Kiếm nhất thời nở hoa, biến thành một cổ thi thể không đầu.

Toàn trường, một mảnh tĩnh mịch.

Tuy Tư Đồ Kiếm không phải Thần Linh cường đại nhất trong Ngũ Tông, nhưng yếu như thế nào đi nữa hắn cũng là một Thần linh a!

Cư nhiên bị một quyền đánh bể đầu?

Tê, đùa gì thế!

Lăng Hàn thu hồi nắm tay, nhoẻn miệng cười:

- Người đều đến đủ, liền thanh toán một lần đi!

Lăng Hàn đã trở về, hơn nữa, cường thế không gì sánh được!

Người của Ngũ Tông sớm bị Lăng Hàn ám ảnh, thấy hắn hiện thân da đầu cũng đã tê dại, thân thể run rẩy, mà Tư Đồ Kiếm càng bị một quyền bể đầu, để cho bọn họ hàn khí sinh sôi, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

- Lăng Hàn!

Kiếm Vương đứng ra, tuy hắn ở Ngũ Tông chỉ là nhân tài mới xuất hiện, nhưng thực lực thật bất phàm, Kiếm Tu vốn lấy lực công kích cường đại xưng danh, chiến lực của hắn tuyệt đối có thể đứng vào trước mười thậm chí trước năm.

Ba!

Thân hình Lăng Hàn lao ra, nắm tay oanh tới, Kiếm Vương cũng bị đánh bể đầu.

Tê, một lời không hợp liền sát nhân, thật tàn bạo!

- Lăng Hàn, ngươi thật quá mức, phải biết rằng, tổ địa của chúng ta có cường giả Nhật Nguyệt Cảnh!

Đoạn Thiên Đao lạnh lùng nói.

Ba, những lời này vừa nói xong, hắn cũng bị bể đầu.

Diệt liền ba người, đều là một quyền đánh giết, không ướt át bẩn thỉu, không hề thương hại chút nào, này là sát phạt quả đoán ra sao?

Người của Ngũ Tông đều sợ, bọn họ căn bản không có thấy rõ ba người Tư Đồ Kiếm chết như thế nào, chỉ thấy bóng người nhoáng lên, một người tiếp một người chết đi, này nến thả ở trên người bọn họ cũng tuyệt đối đỡ không được, tránh không được.

Thật đáng sợ!

Đám thế hệ trẻ như Trương Mạch đều lạnh run, mới đi qua hai năm mà thôi, Lăng Hàn đã kinh khủng tới trình độ bực nào?

- Ngươi, ngươi bây giờ là tu vi gì?

Vẻ mặt của Thanh Phượng Thần Hậu khổ sáp hỏi thăm.

- Ha hả, tiến bộ quá nhỏ, nói ra cũng có chút ngượng ngùng.

Lăng Hàn mỉm cười.

- Sơn Hà Cảnh đại cực vị, vừa tiến vào Sơ kỳ mà thôi.

Phốc!

Tất cả mọi người phun ra, ngươi đây là đang trang bức, nhất định!

Hai năm trước vừa mới khai thiên, mọi người đều từ Phá Hư tầng chín khởi bước, nhưng người Ngũ Tông tốt xấu gì cũng có công pháp của Thần giới trong tay, lúc này mới có ba mươi bảy người đột phá Thần cảnh.

Nhưng Lăng Hàn thì sao?

Thực sự là không chỗ nương tựa a, còn bị nắm đi làm con tin, ngươi xác định thực là đi làm con tin, mà không phải làm phò mã gia sao?

- Chạy!

Không biết là ai gọi trước, nhất thời, mọi người làm chim thú tán.

Người của Ngũ Tông quá rõ Thần Linh cường đại, cũng biết Thần Linh mỗi kém một tiểu cảnh giới nhỏ là cách biệt một trời, nên thiên tài Nhất Tinh cũng rất đáng khen! Nhưng Lăng Hàn hiện tại cư nhiên bước vào đại cực vị, này là nghiền ép tuyệt đối, đừng nói bọn họ chỉ có ba mươi bảy người, dù 370 người cũng bị toàn diệt.

Đánh cọng lông a, chịu chết mà thôi.

- Giết!

Phương diện Đại Lăng Triều thì sĩ khí sôi trào, chúng nhân tới tấp xuất thủ, nhất là đám cường giả Thần cấp như Vũ Hoàng, bọn họ vừa nhảy vào cảnh giới này, đang vô cùng ngứa tay!

- Đi!

Thanh Phượng Thần Hậu nắm lên Đông Linh Nhi, phía sau mở một đôi cánh chim, nàng và Đông Linh Nhi đều có huyết mạch đặc thù, ở Sơn Hà Cảnh liền có thể phi hành, chiếm đại tiện nghi.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.