Muốn Ăn Bánh Trôi Không?

Chương 45: Đến miệng rồi còn không ăn được.




Bốn người chia nhau hành động, ở Vân Tụ Thành điều tra ước chừng hơn nửa tháng thời gian. Cuối cùng cũng điều tra ra chút manh mối. Cơ bản có thể xác định, ít nhất ở Vân Tụ Thành này, không tồn tại cái gì gọi là mất trộm cả.

Mỗi một chỗ Linh điền, Linh địa, đều có thủ vệ sâm nghiêm. Coi như là thân thủ của Nhậm Thương Khung như vậy, muốn trà trộn đi vào, độ khó vô cùng lớn, cơ hồ là không có khả năng.

Hơn nữa mỗi một chỗ Linh địa đều có cấm chế, một khi tiến vào, cấm chế sẽ tự động báo động. Cho dù có thể có cơ hội ra tay, thì số lượng lấy trộm cũng không quá nhiều.

- Lão đại, theo ta thấy, thuyết pháp mất trộm linh dược này, tuyệt đối không thể tín.

Chu Vân thở phì phì nói:

- Vân Tụ Thành là Đại Thành của Thiên Thương phân đà, hơn nữa còn là biên cảnh chi thành. Muốn nói mất trộm, nơi này phải là trung tâm mới đúng.

- Chu Vân nói có đạo lý.

Nhậm Thanh Vân cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nhậm Thương Khung từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt nói:

- Mấy ngày sắp tới, các ngươi trước tiên ở khách sạn nghỉ ngơi, ta đi dạo một vòng.

Nửa tháng này, chủ yếu vẫn là hai người kia đi tìm hiểu, Nhậm Thương Khung ngẫu nhiên cũng đi điều tra thoáng một chút, nhưng phần lớn thời gian, vẫn là ở trong khách sạn tu luyện.

Lần này, Nhậm Thương Khung quyết định tự thân xuất mã.

Đương nhiên, nhập gia tùy tục, Nhậm Thương Khung tự nhiên không có khả năng nghênh ngang, lấy ra thân phận Cung phụng Bách Thảo Đường đi điều tra. Nếu là như vậy, chỉ sợ nửa điểm tin tức hữu dụng cũng không có. Ngược lại còn bị đối phương cảnh giác, thậm chí...

Thay đổi một trường bào cổ quái, lại dịch dung khuôn mặt của mình, sau khi hóa trang xong, cho dù là Nhậm Thương Khung cũng cảm thấy buồn cười.

- Ha ha, lão đại, bộ dáng này của ngươi, chúng ta quả thật không cách nào nhận ra. Tuyệt đối là tiêu chuẩn dân bản xứ của Man Hoang a, hơn nữa thuộc loại xấu nhất.

Chu Vân trêu ghẹo nói ra.

- Ân, cần đúng là hiệu quả như vậy.

Vân Tụ Thành là thành thị hạch tâm của Thiên Thương phân đà, là Thất Tinh chi thành, ở trong quản hạt của Thiên Các, nó rất gần với cửu tinh Đế hoàng thành cùng bát tinh Vương hầu thành.

Vân Tụ Thành, thế lực lớn nhất, tự nhiên là Thiên Thương phân đà Đà chủ Ứng Vô Nhai. Thiên Thương phân đà, trong một trăm lẻ tám phân đà bài danh thứ mười bốn.

Tu vi của Đà chủ Ứng Vô Nhai, đã vượt qua khỏi Thiên Nhân Cảnh, thành tựu Thần Thông cảnh giới.

Mặc dù chỉ là Thần Thông sơ kỳ, nhưng một thân tu vi, đã có biến hóa về chất, cùng Cửu Chuyển Kim Đan so sánh, thực lực cách biệt một trời một vực.

Cho dù là giai đoạn thứ nhất của Thần Thông sơ kỳ, cũng đủ đơn giản diệt sát cường giả Cửu Chuyển Kim Đan đỉnh phong.

Thần Thông Cảnh, nắm giữ các loại đại thần thông, dời núi lấp biển, trích tinh lãm nguyệt, phi thiên độn địa, quyền phá hư không, chân toái đại địa, nhiều loại thần thông, Thiên Nhân Cảnh không cách nào bằng được.

Đi trên đường cái Vân Tụ Thành, Nhậm Thương Khung rõ ràng cảm giác cùng Hắc Thạch Thành rất bất đồng. Trên đường cái Vân Tụ Thành, bốn phía đi đi lại lại, nửa số trong đó đều là Thiên Nhân Cảnh cường giả.

Trúc Cơ kỳ võ giả, địa vị trên cơ bản rất thấp, các loại người buôn bán nhỏ, bán hàng rong, vậy mà đều là hậu thiên Trúc Cơ võ giả.

- Xem ra, Vân Tụ Thành này dựa vào biên cảnh chi địa, quả nhiên vô cùng phức tạp. Cách ăn mặc muôn hình muôn vẻ, các loại thế lực, các loại nhân vật nhiều vô số kể. Không ngờ Ứng Vô Nhai có thể đem Vân Tụ Thành cai trị đâu ra đó, ngược lại là một nhân vật.

Nhậm Thương Khung những ngày này, đối với tư liệu nghiên cứu rất thấu đáo. Hắn xem ra, Ứng Vô Nhai này hẳn là một nhân vật rất có thủ đoạn.

Ở Vân Tụ Thành, cái gọi là thế lực gia tộc, địa vị tuy cao, nhưng trên cơ bản không có quyền nói chuyện. Điểm này, cùng Vân La thành lại hoàn toàn bất đồng.

Vân La thành La Hiên, tuy quyền thế rất lớn, nhưng áp chế không nổi Thập đại gia tộc.

Nhưng Vân Tụ Thành thì bất đồng, Ứng Vô Nhai có thể nói là một tay che trời. Một câu nói của hắn, có thể quyết định sinh tử một thế lực.

- Tu vi của Ứng Vô Nhai này, là Thần Anh cảnh. Ngược lại là một nhân vật. Thần Anh kỳ là giai đoạn thứ hai của Thần Thông Cảnh sơ kỳ. Sau khi phá Kim Đan, là Hoàn Đan cảnh, hình thành khí phủ. Khi Hoàn Đan luyện tới đỉnh phong, khí phủ hình thành, mới có thể ngưng kết Thần Anh. Xem ra, tu vi của Ứng Vô Nhai này, không thể xem thường.

Nhậm Thương Khung là Chư Thiên đại viên mãn, ở giai đoạn Thiên Nhân Cảnh, cơ hồ có thể nói là không có bình cảnh, thế như chẻ tre, không đến một năm thời gian, liền đột phá mấy trọng, hôm nay đã là lục chuyển Ngân Đan.

Dùng công pháp đặc thù của hắn, hôm nay coi như là cường giả Cửu Chuyển Kim Đan đỉnh phong, cũng không phải là đối thủ của Nhậm Thương Khung.

Nhưng mà, gặp phải Thần Thông Cảnh cường giả, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy. Thần Thông Cảnh cường giả, cho dù là Hoàn Đan kỳ, Nhậm Thương Khung tối đa chỉ có thể cầm hòa, không có khả năng chiến thắng.

Về phần Thần Anh kỳ, Nhậm Thương Khung chỉ có thể chạy trối chết. Gặp phải Thần Anh kỳ cường giả, có thể bảo vệ tánh mạng, đã là không tệ.

Trừ khi hắn có thể thành tựu Kim Đan, hóa Ngân thành Kim, thành tựu thất chuyển Kim Đan. Mới có vốn chiến một trận!

- Việc này, không nên làm vội vàng.

Ý niệm trong đầu Nhậm Thương Khung chuyển động trong lúc đó, đã đi tới nơi mà hắn cần đến.

Phường thị dưới mặt đất lớn nhất của Vân Tụ Thành. Phường thị này, kinh doanh các loại Linh dược, đan dược, vũ khí, phù lục, võ điển, chỉ cần có tiền, có linh thạch, ngươi muốn cái gì, trên cơ bản đều có thể mua được.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, vật ngươi muốn mua phải có ở Vân Tụ Thành.

- Tiên sinh, ngài cần gì?

Nhậm Thương Khung đi đến mỗi một gian hàng, bọn tiểu nhị đều rất nhiệt tình mời chào.

Dùng cách ăn mặc của hắn, những tiểu nhị ở Vân Tụ Thành, cũng không dám lãnh đạm. Các bộ lạc của Man Hoang, đến Vân Tụ Thành vô cùng nhiều.

Nhưng mà, bình thường đều là đi từng nhóm, độc lai độc vãng như thế này, tính cách bình thường là không thích sống chung, hoặc là cường đại khổ tu giả.

Loại người này, giống như hòn đá bên hầm cầu vậy, vừa thối lại vừa cứng, là tồn tại mà các chủ quán không dám đắc tội. Bởi vì loại người này tính cách cổ quái, tánh khí táo bạo, một khi đắc tội, những người này mà bắt đầu trả thù... sẽ phi thường đáng sợ.

Tình hình kinh tế hôm nay của Nhậm Thương Khung rất đầy đủ, trong túi khoảng chừng hơn mười vạn cao linh nhất phẩm linh thạch.

Phần tài phú này, ở bên trong Trưởng lão của Bách Thảo Đường, cũng là thập phần xa xỉ. Đến Vân Tụ Thành này, tự nhiên là siêu cấp đại gia.

Ngoại trừ Ứng Vô Nhai là cự đầu ra, chỉ sợ chỉ có số ít tài phiệt mới có thể so sánh.

Nhậm Thương Khung đi đến mỗi một cửa hàng, trực tiếp đưa ra một đống danh sách, tất cả trong đó đều là Linh dược. Hơn nữa, qua mỗi một cửa hàng, phương thức hắn mua sắm, có thể dùng từ càn quét để hình dung.

Đúng vậy, là càn quét.

Mỗi một cửa hàng, số tiền giao dịch đều trên năm trăm cao linh nhất phẩm linh thạch. Phải biết rằng, ở Vân Tụ Thành, đại bộ phận lưu thông đều là sơ cấp linh thạch, trung cấp linh thạch.

Về phần cao cấp linh thạch, bình thường chỉ xuất hiện ở trong các giao dịch đỉnh cấp.

Mà Nhậm Thương Khung, vừa ra tay, là mấy trăm cao linh nhất phẩm linh thạch, đại thủ bút này, làm cho phần đông chủ quán quét sạch hàng tồn trong tiệm.

Quét ước chừng năm sáu cửa tiệm, Nhậm Thương Khung phàn nàn nói:

- Hàng tồn của các ngươi, cũng không tránh khỏi quá ít đi. Có cửa hàng nào lớn một chút hay không?

- Hắc hắc, vị Tiên sinh này, ngài nhất định là Trưởng lão đến từ đại bộ lạc của Man Hoang a. Thủ bút này của ngươi, những tiểu điếm như chúng ta, khẳng định không đáp ứng nổi. Muốn nói dược phường lớn nhất của Vân Tụ Thành chúng ta, dĩ nhiên là Tàng Trân Các. Tiểu nhân vừa vặn có một huynh đệ làm tiểu nhị ở Tàng Trân Các, nếu không ta sẽ dẫn ngài đến đó?

- Dẫn đường đi.

Nhậm Thương Khung cũng không nhiều lời, bảo chủ quán kia trực tiếp dẫn hắn đi Tàng Trân Các.

Tàng Trân Các quả nhiên là siêu cấp đại điếm của Vân Tụ Thành, vừa vào cửa, Nhậm Thương Khung liền cảm giác được chỗ bất phàm. Chủ quán kia đã tìm được huynh đệ nhà mình, nói nhỏ vài câu. Huynh đệ kia của hắn mặt mày hớn hở, chạy tới mời Nhậm Thương Khung:

- Tiên sinh, ngươi đến Tàng Trân Các chúng ta, thật sự là đến đúng chổ. Vân Tụ Thành chúng ta, Tàng Trân Các đứng thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất!

Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:

- Ta không phải đến nghe ngươi mèo khen mèo dài đuôi. Ta cần lượng lớn Linh dược, Tàng Trân Các các ngươi tuy lớn, nhưng có thể đáp ứng đủ cho ta hay không, còn khó mà nói.

Tiểu nhị kia nghe xong, tinh thần tỉnh táo, cười nói:

- Tiên sinh, Tàng Trân Các chúng ta nếu như cung cấp không đủ. Vậy Vân Tụ Thành sẽ không có nhà thứ hai có thể thỏa mãn ngài. Nói sau, chúng ta cùng rất nhiều bộ lạc ở Man Hoang chi địa có sinh ý lui tới. Nên hàng hóa rất sung túc.

- Tốt, đây là số lượng ta cần, ngươi nhìn đi.

Nhậm Thương Khung đem một danh sách đưa cho tiểu nhị.

Tiểu nhị kia xem xong, biểu lộ lập tức trở nên phức tạp, cười khổ nói:

- Tiên sinh, ngài không phải đến trêu đùa chúng ta chứ? Này...

- Như thế nào, cung cấp không được đúng không? Xem ra Thiên Thương phân đà quả nhiên không được, chắc phải đi Thiên Cương phân đà một chuyến.

- Hắc hắc, Thiên Cương phân đà? Ngươi đi cũng tốn công thôi. Hàng của chúng ta cùng Thiên Cương phân đà lưu thông lẫn nhau. Nếu như Vân Tụ Thành cung ứng không được, ngươi đi Thiên Cương phân đà cũng vô ích.

- Nếu nói như thế, Thiên Các một trăm lẻ tám phân đà các ngươi, đều có tiếng mà không có miếng?

Nhậm Thương Khung hừ lạnh một tiếng, quay đầu muốn đi.

Tiểu nhị kia vội vàng cười làm lành, đi lên nói:

- Tiên sinh, ngài đừng gấp, ta đi xin chỉ thị của cấp trên một chút, Phó tổng quản sẽ cùng ngài nói chuyện.

- Tốt, nhanh đi.

Nhậm Thương Khung khẩu khí đạm mạc.

Hiệu suất xử lý sự tình của Tàng Trân Các này ngược lại là rất nhanh, không tới một khắc sau, Phó tổng quản vẻ mặt khôn khéo đi ra, vừa chắp tay, cười hàn huyên nói:

- Vị Tiên sinh này rất lạ mặt a, không biết đến từ bộ lạc nào?

- Ngươi mở tiệm buôn bán, hay là điều tra thân phận?

Nhậm Thương Khung lạnh lùng hỏi.

- Ha ha, là ta thất lễ, thất lễ. Nghe nói tiên sinh muốn mua rất nhiều Linh dược?

- Bớt sàm ngôn đi, có thì bán, còn không có, ta lại đi chổ khác.

Phó tổng quản không nói có, cũng không nói không có, cười nói:

- Số lượng lớn như thế, tốn hao cũng không ít ah. Ít nhất cũng trên trăm vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, ta còn không biết, có bộ lạc nào lại xuất ra nhiều linh thạch cùng một lúc như vậy?

- Ngươi tựa hồ quan tâm hơi nhiều đó. Ngươi có linh dược, ta ra linh thạch. Ngươi ngay cả Linh dược cũng không có, quan tâm linh thạch của ta làm chi?

- Ha ha, mua bán mà, dù sao cũng có chút bệnh nghề nghiệp. Người sáng mắt không nói tiếng lóng, các hạ muốn mua nhiều Linh dược như vậy, ít nhất phải giao mười vạn cao linh nhất phẩm linh thạch đặt cọc.

- Tiền đặt cọc không thành vấn đề, ta muốn trong ba ngày phải nhận hàng.

- Ba ngày không được.

Phó tổng quản trực tiếp lắc đầu:

- Ít nhất một tháng.

- Không có khả năng! Vân Tụ Thành các ngươi nhiều linh điền như vậy, hiện tại đi hái, đâu cần lâu như vậy?

Nhậm Thương Khung bất mãn nói.

- Linh dược này, đại bộ phận phải nộp lên cho Thiên Các tổng bộ. Một số nhỏ mới có thể lưu thông, ngươi cho rằng muốn hái là hái sao?

Phó tổng quản cười giải thích.

- Hừ, đừng cho là ta không biết. Thiên Thương phân đà các ngươi căn bản không nộp lên Thiên Các tổng bộ. Người nào không biết, hiện tại muốn mua Linh dược, thì tới Thiên Thương phân đà cùng Thiên Cương phân đà chứ?

Phó tổng quản nghe xong lời này, sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt cảnh giác:

- Các hạ là tới mua linh dược đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.