Muốn Ăn Bánh Trôi Không?

Chương 2: Tiểu Hy ta xuyên không rồi.




Nhậm Thương Khung cười nói:

- Đi thôi, nếu vị thành chủ đại nhân này muốn tới gây sự, chúng ta không thể để cho hắn thất vọng?

Nhậm Thanh Sương cùng Nhậm Tinh Hà biết rõ thế lực của La Hiên thành chủ. Chỉ bằng thực lực trên giấy, thực lực của phủ thành chủ đã hơn xa bất cứ nhà nào trong thập đại gia tộc.

Biết ba nhà đứng đầu trong thập đại gia tộc liên kết, cũng chưa đủ đối kháng với La Hiên. Bởi vì, luôn có tin đồn, phủ thành chủ nuôi một đám tử sĩ, có một lượng lớn cường giả được huấn luyện nghiêm chỉnh, đó mới là con át chủ bài của thành chủ La Hiên!

Nhậm Thanh Sương nhịn không được nhắc nhở nói:

- Thương Khung, ngươi lần này về, không có mang người giúp đỡ, không cần cùng La Hiên cứng đối cứng? Nếu có thể lấy thân phận làm hắn thối lui, đó là tốt nhất.

- Ha ha, kinh sợ thối lui?

Nhậm Thương Khung không cho là đúng cười cười:

- Đánh rắn không đánh chết, tất bị nó cắn lại.

Trải qua thử thách ở Thiên Các, Nhậm Thương Khung sớm không còn là thiếu niên ngây thơ ngày nào (DG: muốn ói). Đối với địch nhân, hắn quyết không từ thủ đoạn nào cả.

Nhậm Thanh Sương mặc dù biết thân phận Nhậm Thương Khung hôm nay không tầm thường, nhưng vẫn còn là thiếu niên, cứng đối cứng mà nói, lấy thực lực của Nhậm thị gia tộc, chung quy còn không đủ để chống lại phủ thành chủ!

Lập tức bước nhanh đuổi theo Nhậm Thương Khung, vội la lên:

- Thương Khung, ngươi đi vắng Vân La thành trong khoảng thời gian này, tu vi của thành chủ La Hiên, đã đột phá đến Lục chuyển Ngân Đan, hiện giờ ở Vân La thành rất nổi bật. Danh hiệu Vân La thành đệ nhất cường giả của hắn, không thể tranh cãi.

- Ân, Vân La thành đệ nhất cường giả, danh hiệu thực uy phong. Bất quá, chung quy cũng chỉ là Vân La thành mà thôi. Ha ha, tỷ, yên tâm đi, ta có chừng mực.

Nhậm Thương Khung cũng không muốn nói tỉ mỉ, cũng không thể nói cho Nhậm Thanh Sương, nói ta hiện giờ mặc dù là tam chuyển Duyên Đan, nhưng có thể giết chết cường giả Cửu chuyển Kim Đan trở xuống?

Nói như vậy, chỉ sợ Nhậm Thanh Sương sẽ ngất mất.

Không bao lâu, ba người đã đi tới tổng bộ của Nhậm thị gia tộc.

Thấy thân ảnh Nhậm Thương Khung xuất hiện, những người khác trong gia tộc đều ngạc nhiên vô cùng.

Chỉ riêng Nhậm Thanh Vân, mặt lộ vẻ mừng rỡ, bước nhanh đón chào:

- Thương Khung, ngươi đã trở lại!

Vừa nhìn thấy Nhậm Thương Khung, chút lo lắng trong lòng Nhậm Thanh Vân, liền hoàn toàn biến mất. Có Nhậm Thương Khung ở đây, dù là thiên đại nguy cơ, Nhậm thị gia tộc cũng có thể chống đỡ được.

Nhậm Thương Khung gật gật đầu, hỏi:

- Ngọc giản kia, huynh đã đưa đến tộc trưởng Bắc Cung Vũ chưa?

- Ân, ta sau khi trở về đã đưa rồi.

Nhậm Thanh Vân khẳng định gật đầu:

- Sau khi Bắc Cung tộc trưởng xem xong, rất khách khí mời ta uống trà. Nhìn qua bộ dạng rất là hứng thú.

- Tốt, vất vả đường huynh rồi.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, lão thái thái đã tới phía sau. Nhậm Đông Sơn thấy Nhậm Thanh Vân bỗng nhiên cùng Nhậm Thương Khung vui vẻ như vậy, trong lòng cũng rất vui mừng.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiện giờ trong gia tộc, Nhậm Thương Khung mới là đương gia.

Nhưng mà, Nhậm thanh Hồng thì vẫn vậy. Sau lần trước bị Nhậm Thương Khung hành hung, vẫn rất không thích Nhậm Thương Khung.

Hiện giờ nhìn thấy ca ca cùng Nhậm Thương Khung cười cười nói nói, thì một bụng tức khí. Cảm thấy ca ca sau khi từ Thiên Các trở về, trừ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn giáo huấn hắn ra, không bao giờ che chở, cưng chiều hắn giống như trước.

Bất quá, Nhậm Thanh Hồng hiện tại rõ ràng bị ra rìa, hắn dù khó chịu thế nào, cũng không ai để ý đến hắn.

Mọi người đến đông đủ, ánh mắt Nhâm thị lão thái thái tuần tra một vòng, chậm rãi mở miệng:

- Mọi người đã tới đông đủ, lão thân cũng nói thẳng. Hôm nay cần tuyên bố một chuyện, đó là Thương Khung từ Thiên Các trở về; còn chuyện thứ hai...

Chuyện thứ hai của Nhâm thị lão thái thái còn chưa nói, đã nghe ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, một vệ sĩ vội vàng chạy vào:

- Lão phu nhân, đại sự không ổn. Thành chủ La Hiên, mang theo đại lượng nhân mã, đem trang viên Nhâm thị ta vây quanh. Nói cần điều tra đạo tặc gì đó.

- Càn rỡ!

Lão thái thái gõ mạnh quãi trượng một cái, tóc bạc rung động, giận tím mặt:

- La Hiên này, thật sự là khinh người quá đáng. Năm đó lợi dụng việc công làm báo thù tư, giết lão tộc trưởng của Nhâm thị gia tộc ta, hiện giờ, lại muốn giở trò cũ sao?

Cừu hận của Nhâm thị gia tộc và Phủ thành chủ, phàm là người có chút tuổi ở đây, đều khắc cốt minh tâm. Năm đó La Hiên giết lão tộc trưởng, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy.

Cho nên, đối với La Hiên, trong lòng Nhâm thị gia tộc rất cừu hận.

- Xin Lão thái thái bớt giận, La Hiên thành chủ gióng trống khua chiêng mà đến, chỉ sợ là muốn ép Nhậm thị chúng ta cứng đối cứng với bọn họ, chúng ta không thể mắc mưu bọn hắn!

Đại trưởng lão của Nhậm thị gia tộc, lão luyện thành thục, liếc mắt một cái liền hiểu rõ âm mưu của La Hiên thành chủ.

Nhậm Đông Sơn cũng gật đầu nói:

- Mẫu thân, La Hiên là lão Hồ Ly, rất khó đối phó. Ngàn vạn lần không được trúng bẫy của hắn. Nhậm thị gia tộc chúng ta...

Bên này còn chưa nói xong, vệ sĩ thứ hai lại vội vàng tiến vào:

- Lão phu nhân, La Hiên phủ chủ mời Lão phu nhân ra ngoài nói chuyện, nói nếu lão thái thái không ra ngoài, hắn sẽ mạnh mẽ xông vào.

- Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!

Nhậm thị lão thái thái quát:

- Nhậm thị đệ tử, theo lão thân đi ra ngoài, nhìn La Hiên thành chủ rốt cuộc có bao nhiêu bá đạo! Nhậm thị gia tộc ta cũng không phải quả hồng mềm, La Hiên hắn muốn nắm thì nắm sao?

Nhậm Tinh Hà cùng Nhậm Thanh Vân đều gật đầu kêu lên:

- Đúng, lão cẩu La Hiên này, hung hăng càn quấy cái gì chứ?

- Đi, đi xem La Hiên này rốt cuộc có bao nhiêu uy phong!

Nhậm Tinh Hà là người thứ nhất xông ra ngoài.

Nhậm Thương Khung sợ huynh trưởng tính tình nóng nảy, sợ hắn làm hỏng chuyện, bước nhanh theo ra ngoài.

Mà Nhậm Thanh Vân thì rất nhanh quay về hậu viện, phía sau có hai vị cường giả, đây chính là tâm phúc cực mạnh của Bắc Môn Phủ chủ, đều là Kim Đan cường giả, lúc này không lợi dụng còn đợi lúc nào a!

Lão thái thái thấy hai huynh đệ Nhậm Thương Khung lao ra, sợ hai tôn tử bị hại, thân hình như điện, giồng như một đầu diều hâu tung cánh, bay nhanh ra ngoài.

Những người khác trong tộc, thấy lão thái thái tranh lên trước mà đi, tự nhiên không dám rớt lại phía sau, sôi nổi xông ra ngoài.

Ngoài trang viện, toàn bộ đường cái rộng rãi đã bị thế lực của La Hiên vây quanh, Thiết Vệ ước chừng xuất động hơn một ngàn, phía trước còn có ba trăm tử sĩ sát khí âm trầm.

Điệu bộ này, hiển nhiên là muốn uy hiếp Nhậm thị gia tộc, tuyệt không để cho Nhậm thị chạy thoát một người.

Lão thái thái đi sau mà đến trước, là người thứ nhất vọt tới đại môn trang viện, một tay chống quải trượng, hướng ra cửa. Vừa đứng ở đó, khí thế tự sinh.

Ánh mắt liếc một cái, trong lòng cũng hít một ngụm lãnh khí.

Trừ La Hiên ra, vẫn có rất nhiều cường giả cấp bậc Ngân Đan!

Hơn nữa, ba bốn Ngân Đan cường giả kia, đều rất xa lạ.

Lão thái thái cảm thấy bất an:

- Lai giả bất thiện a. Xem điệu bộ này của đối phương, là muốn nuốt sống Nhậm thị gia tộc rồi.

Bất quá lão thái thái gặp qua vô số đại trận, tuy rằng kinh hãi, nhưng trận thế bất loạn, vẻ mặt uy nghiêm, quát:

- Thành chủ đại nhân, ngươi hưng sư động chúng tới cửa, tựa hồ có chút càng rỡ? Quy củ mấy ngàn năm Vân La thành...

Một gã tâm phúc bên cạnh La Hiên quát:

- Nhâm lão thái bà, quy củ là do người định. Ở Vân La thành, thành chủ đại nhân chính là quy củ!

La Hiên khoát tay chặn lại, cho thủ hạ thối lui, tiến lên từng bước, âm trầm cười nói:

- Nhậm lão phu nhân, ta được tin thám báo chính xác, nói đạo tặc kia tiềm phục trong trang viên của Nhậm thị đại tộc ngươi. Phủ đệ ta lần này mất trộm, là một món đồ trọng yếu. Đã có manh mối, Nhậm lão phu nhân cây ngay không sợ chết đứng, có thể để cho ta lục soát hay không?

Sắc mặt Nhậm lão thái thái trầm xuống, đang muốn nói chuyện, một ít cường giả tâm phúc ở bốn phía không ngừng tụ tập lại đây, hướng lão thái thái nói nhỏ gì đó.

Biểu tình Lão thái thái càng thêm nghiêm túc, nguyên lai, những tâm phúc này quan sát những cửa ra của trang viện, không ngờ bị phong tỏa toàn bộ.

- La Hiên thành chủ, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Nhậm thị gia tộc ta tuy rằng không tính giàu có, nhưng còn không sa đọa đến mức đi phủ thành chủ ngươi trộm đồ. Ngươi hưng sư động chúng, còn phối hợp những gia tộc khác tiến đến, rốt cuộc có ý đồ gì, không ngại nói thẳng đi.

Lão thái thái cảnh giác cực kỳ, bà sao lại không biết, La Hiên điều tra tặc là giả, cố ý sinh sự mới là thật.

Đạo tặc khẳng định là không có, nhưng nếu để cho bọn hắn điều tra, tất nhiên sẽ cố ý vu oan. Lúc đó có chối cũng không được.

La Hiên dùng một loại ánh mắt mèo nhìn chuột, rất có nghiền ngẫm nhìn Nhậm thị lão thái thái:

- Nhậm lão phu nhân, nói như thế, ngươi là không muốn hợp tác, ngăn cản phủ thành chủ ta chấp pháp hay sao?

- Hừ, xâm nhập khu vực tư nhân, Vân La thành không có luật pháp như vậy! Nhậm thị gia tộc ta là một trong thập đại gia tộc, cho dù ngươi là thành chủ đại nhân, cũng không phải muốn tiến liền tiến.

- Ha ha, Nhậm lão thái bà, ngươi đây là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!

Người nói chính là Tống gia tộc trưởng Tống Thanh Sơn, từ hậu phương đi ra, cười lạnh nói:

- Ở Vân La thành, thành chủ đại nhân chính là luật pháp, thành chủ đại nhân nói một câu, có thể diệt Nhậm thị gia tộc ngươi mười lần, ngươi có tin hay không?

La Hiên thản nhiên mỉm cười, hiển nhiên đối với lời này của Tống Thanh Sơn rất vừa lòng.

Chỉ là, Nhậm lão phu nhân còn chưa mở miệng, phía sau trang viện lại truyền đến một thanh âm trả lời lãnh đạm:

- Ta không tin, La Hiên, ngươi có bổn sự này sao?

Thanh âm này, đương nhiên là của Nhậm Thương Khung!

Nhậm Thương Khung nện bước ung dung, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng cực kỳ, trong lúc đảo qua đó, giống như đao nhọn quét qua đám người trước mặt La Hiên, lại có một loại uy thế làm cho người ta kinh hồn táng đảm.

- Ngươi...

Tống Thanh Sơn há to mồm, vẻ mặt kinh ngạc:

- Ngươi... Ngươi là Nhậm Thương Khung? Ngươi tại sao lại trở về?

Nhậm Thương Khung không thèm trả lời Tống Thanh Sơn, ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm vào La Hiên:

- La Hiên, một câu nói của ngươi, có thể diệt Nhậm thị gia tộc ta mười lần, đúng không?

La Hiên thấy Nhậm Thương Khung trở về, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà, hắn chung quy sẽ không bị một thanh niên mười mấy tuổi hù ngã.

Cười lạnh một tiếng:

- Nhậm thị gia tộc ngươi chứa chấp cường đạo, tội ác tày trời. Phủ thành chủ ta chấp pháp, hợp tình hợp lý. Nhậm Thương Khung, ngươi đừng tưởng rằng...

- Đủ rồi.

Nhậm Thương Khung ngữ khí lãnh đạm, cắt đứt lời nói vô nghĩa của La Hiên:

- La Hiên, cái gọi là luật pháp, chỉ là một câu nói của La Hiên ngươi sao? Những vị khách này tương đối xa lạ, vì cái gì đến đây?

Ánh mắt Nhậm Thương Khung dừng lại trên mặt mấy Ngân Đan cường giả đến từ Hắc Thạch. Chứng kiến tràng cảnh này, Nhậm Thương Khung sao lại không biết ý đồ đến của đối phương?

Rõ ràng là đến diệt Nhậm thị gia tộc ta! Nhậm Thương Khung ở một khắc này, đã có lựa chọn... Nếu đến đây, vậy cũng đừng rời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.