Muốn Ăn Bánh Trôi Không?

Chương 14: Tiểu Hy may mắn k mất trinh.




Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, dựa vào lực lượng trận pháp, căn bản vô lực đối kháng.

Khung Bất Hủ Đế Khí của Nhậm Thương ngưng tụ thành kim sắc phi kiếm, bất luận là khí thế, lực lượng, hay là tốc độ, cũng đã vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của đám Ngân Đan cường giả này.

Lúc này có muốn phản ứng cũng không kịp nữa, cường đại kiếm khí đã chém đứt đầu lâu của bọn hắn.

Từng đầu người giống như dưa hấu bị phi kiếm bổ ra, sau đó bắn đi!

Hắc Thạch Thất Hổ, trên bầu trời giống như những con diều, bị hàng vạn phi kiếm trảm thành mảnh nhỏ, trong lúc nhất thời thịt nát máu phun, bay loạn đầy trời.

Huyết nhục không ngừng rơi xuống, phía dưới cái gọi là tinh nhuệ, một đám sợ tới mức mặt không có chút máu, sợ hãi tránh lui.

- Đây là thần thông gì vậy?

- Thật là đáng sợ, chân khí hóa kiếm, chẳng lẽ là Kim Đan cường giả?

- Còn trẻ như vậy mà đã là Kim Đan cường giả?

Hắc Thạch Thất Hổ, một cái đối mặt, đã bị Bất Hủ Đế Khí chặt đầu. Nhậm Thương Khung vỗ lưng Tiểu Bạch, khẽ kêu một tiếng, hướng Thạch Thiên Hào truy tới.

Thạch Thiên Hào mới vừa rồi bị Nhậm Thương Khung tát một cái, tuy né được nhưng toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mới vừa quay đầu lại, liền chứng kiến tình cảnh Hắc Thạch Thất Hổ bị Nhậm Thương Khung giết chết, quả nhiên là bị hù đến hồn phi phách tán.

Vốn đang muốn mượn ưu thế nhiều người, liên thủ đánh chết Nhậm Thương Khung. Nhưng biến cố quá nhanh, làm cho Thạch Thiên Hào sợ tới mức toàn thân mềm nhũn.

Giết chết Hắc Thạch Thất Hổ, phần thực lực này, tuyệt đối là hơn Thạch Thiên Hào hắn mấy lần.

Căn bản không phải cùng một cấp bậc chiến đấu, Thạch Thiên Hào giờ phút này, chỉ có một suy nghĩ, chính là chạy trốn, thoát khỏi khu vực Hắc Thạch thành!

- Thạch Thiên Hào, muốn chạy đi đâu?

Thạch Thiên Hào vốn đối với tốc độ của tọa kỵ mình rất có lòng tin, nhưng mà, Tiểu Bạch chỉ một cái lên xuống, đã vọt tới bên cạnh hắn.

Tiểu Bạch kêu lên một tiếng, thanh âm phá Trường Không, uy thế kinh người này, làm cho Thạch Thiên Hào thất kinh.

Tiếp theo, một trận cuồng phong xé nát từ đỉnh đầu đập xuống.

Ngay sau đó, Thạch Thiên Hào chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, giống như bị một cổ lực lượng nào đó bắt lấy.

Tiểu Bạch!

Hai móng giống như được đúc bằng sắt kia, trực tiếp bắt lấy Thạch Thiên Hào. Thực lực Tiểu Bạch, hiện giờ cùng Nhậm Thương Khung đều ngang nhau, có được chiến lực ngang với Cửu chuyển Kim Đan đỉnh phong.

Một trảo này đi xuống, thật giống một đầu Đại Bàng chụp lấy con mồi. Vô luận Thạch Thiên Hào giãy dụa như thế nào, đều không cách nào thoát được.

Đám người đang xem cuộc chiến phía dưới, một đám tim đập rộn lên, nhìn chấm đen nhỏ không ngừng bay lượn trên trời cao, lỗ chân lông toàn thân đều dựng đứng.

Lấy độ cao này, mười Hắc Thạch thành chủ cũng bị ngã chết a!

Trước khi tiến vàoThần Thông cảnh, căn bản không thể bằng vào thực lực bản thân bay lượn. Chỉ khi tiến vào Thần Thông cảnh, nắm giữ thần thông phi hành, mới có thể bay lượn ở trên không.

Dưới Thần Thông cảnh, thông thường đều phải dựa vào tọa kỵ để phi hành.

Mà giờ khắc này, đỉnh cấp nhân vật của Hắc Thạch thành Thạch Thiên Hào, lại bị một đầu tọa kỵ bắt lấy, không thể động đậy, không khác gì một con chó chết!

Tràng cảnh này, đối với những người phía dưới mà nói, có thể nói là mãnh liệt đến cực điểm. Ngay cả Thạch Thiên Hào cũng bất lực như vậy, người trẻ tuổi kia rốt cuộc là đến từ đâu, có bao nhiêu đáng sợ?

Trang Chấn Nam cùng Thạch Thiên Hào là huynh đệ kết nghĩa, thấy Thạch Thiên Hào chật vật như thế, quát to:

- Nhậm Thương Khung, ngươi thân là Thiên Các đệ tử, nhưng vô pháp vô thiên như thế, chẳng lẻ không xem quy củ Thiên Các ra gì sao?

- Ha ha ha, quy củ? Trang Chấn Nam, ngươi cũng xứng nói quy củ với ta sao?

Nhậm Thương Khung khẩu khí lãnh khốc, vỗ lưng Tiểu Bạch, bảo nó lao xuống xuống dưới, dừng ở độ cao hai mươi trượng, quát to:

- Trang Chấn Nam, năm đó đệ tử Đơn Kiếm Phong của ngươi cùng Đông Lăng Tứ Bá cấu kết, ngươi có nói quy củ hay không? Sau đó Đơn Kiếm Phong này cùng Thạch Cao Phi cấu kết với nhau làm việc xấu, ăn cây táo, rào cây sung, ngươi có đi ra nói quy củ hay không? Năm đó ở Đại Tương Sơn, Bình Dương ngũ kiệt trông thấy huynh đệ chúng ta, muốn giết người cướp của, có người nói quy củ không? Hắc Thạch thành chủ không hỏi trắng đen, muốn giết hai huynh đệ ta, có nói qua quy củ sao? Cấu kết Ma Y giáo, tiến công Nhậm thị gia tộc ta, hắn từng nói qua quy củ sao? Lần này, hắn phái thủ hạ cùng Vân La thành chủ cấu kết, muốn tiêu diệt Nhậm thị gia tộc ta, quy củ ở chỗ nào? Lúc đó sao không nghe Trang Chấn Nam ngươi đi ra giảng quy củ?

Trang Chấn Nam bị Nhậm Thương Khung hỏi liên tục, không phản bác được, quát to:

- Những điều này là lời từ một phía của ngươi.

- Ha ha, hảo một cái lời từ một phía. Trang Chấn Nam, các ngươi chính là cảm thấy, ở Địa Chu phân đà này, thế lực các ngươi là cường đại nhất, cho nên quy củ là do các ngươi định. Đối với các ngươi mà nói, cường quyền, thực lực chính là quy củ! Ta hôm nay ở đây, chẳng qua trùng hợp gặp các ngươi quy tụ, lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Nhậm Thương Khung vẻ mặt trào phúng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua phía dưới mặt đất. Thế lực khắp nơi, thấy ánh mắt Nhậm Thương Khung bắn tới, không hẹn mà cùng cúi gầm mặt xuống đất.

Uy thế, đây là uy thế của cường giả!

Nhìn thanh niên giống như thần linh kia, rất nhiều người trong lòng đều hối hận.

Thật sự không nên tới đây kết minh cùng Hắc Thạch thành chủ, nịnh bợ Địa Chu phân đà Đà chủ.

Kết quả thế nào?

Không ai bì nổi Hắc Thạch Thành chủ, ở trước mặt đối phương, căn bản không có lực chống đỡ, cơ hồ là một chiêu cũng đỡ không được.

Hiện giờ, giống như một đầu chó chết, bị tọa kỵ của đối phương chộp được, sinh tử không biết.

Trang Chấn Nam cảm thấy thực thất bại, giảng quy củ, bị đối phương đùa cợt, hoàn toàn không nghe. Bất quá Trang Chấn Nam dù sao cũng là phân đà Đà chủ, gặp qua không ít đại trận, linh cơ vừa động, liền lấy tư cách luận đạo, kêu lên:

- Nhậm Thương Khung, ta biết ngươi là Thiên Các đệ tử, ta cũng là Thiên Các đệ tử, tính ra cũng coi như là nhân vật trung tầng. Ở Thiên Các tổng bộ, cũng có chút giao tình. Hắc Thạch thành chủ này, cũng là nhất phương cự đầu dưới sự quản hạt của Thiên Các. Nếu ngươi giết hắn, chỉ sợ Thiên Hình Đường sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Thiên Hình Đường, bài danh số một trong Thiên Các thập điện.

Đối với toàn bộ Thiên Các đệ tử mà nói, đó là một Thần Thánh Chi Địa, là một Thánh Địa tôn kính mà không thể gần gũi.

Trang Chấn Nam lấy Thiên Hình Đường, ý định cũng là muốn đe doạ Nhậm Thương Khung một chút, để hắn không dám làm càn.

Nào biết Nhậm Thương Khung nghe xong lời này, chẳng những không kinh hãi, ngược lại nở nụ cười:

- Trang Chấn Nam, nói như vậy, ngươi tựa hồ còn biết Thiên Các có một Thiên Hình Đường. Như vậy ngươi dung túng đệ tử làm xằng làm bậy, không sợ Thiên Hình Đường tìm tới ngươi sao?

Trang Chấn Nam sắc mặt phát lạnh:

- Người trẻ tuổi, nói chuyện không cần ngậm máu phun người. Trang Chấn Nam ta trấn thủ Địa Chu phân đà, cho tới nay, đều rất có quy củ!

- Lão Đại, đừng cùng hắn vô nghĩa, trực tiếp bắt thằng nhãi này, giao cho Thiên Hình Đường trảm là được.

Chu Vân không biết khi nào thì ngồi trên Thanh Dực Bức bay đến.

Mà hai bên Chu Vân, lại là hai Kim Đan cường giả của Bắc Môn phủ. Hai Kim Đan cường giả này, chính là thủ hạ cực mạnh của Tạ Thông.

Trang Chấn Nam bỗng nhiên nhìn thấy hai Kim Đan cường giả đến đây, hơn nữa thực lực còn cao hơn cả hắn, trong lòng cảm thấy có vài phần không ổn.

Ngoài mạnh trong yếu nói:

- Nhậm Thương Khung, ta không muốn nhiều lời với ngươi. Lúc này, coi như đi tới Thiên Các tổng bộ, Trang mỗ ta cũng sẽ phụng bồi. Nếu ngươi giết Hắc Thạch thành chủ, coi như ngươi là Thiên Các đệ tử, Thiên Hình Đường cũng nhất định sẽ chém xuống đầu của ngươi!

Hắc Thạch thành chủ cùng Địa Chu phân đà Đà chủ là một cấp bậc, cũng coi là trung tầng của Thiên Các.

Đối mặt với loại uy hiếp này, Nhậm Thương Khung thản nhiên cười:

- Vậy thử xem xem, Tiểu Bạch, xé hắn.

Tiểu Bạch tuân lệnh, kêu to một tiếng.

Hai móng vuốt dùng sức xé một cái, chỉ nghe Thạch Thiên Hào hét thảm một tiếng, toàn bộ thân hình đã bị xé mở, trực tiếp biến thành hai nửa.

Lục phủ ngũ tạng nương theo huyết vũ đầy trời không ngừng rơi xuống.

Trang Chấn Nam chỉ cảm thấy trái tim một trận run rẩy, thiếu chút nữa ói mửa ngay tại chỗ.

Hắn gặp qua rất nhiều phương thức giết người hung tàn, trên tay cũng giết qua không biết bao nhiêu người. Nhưng chứng kiến cảnh tượng này, vẫn là nhịn không được toàn thân run rẩy.

Phương thức giết người bực này, càng làm cho phía dưới cái gọi là nhất phương hảo hán, một đám sợ tới mức sắc mặt xám ngoét, chỉ hận không thể quay đầu bỏ chạy.

Trang Chấn Nam khàn giọng kêu lên:

- Nhậm Thương Khung, ngươi... ngươi... Ta muốn thượng báo đến Thiên Các, ta muốn tố cáo ngươi lạm sát kẻ vô tội! Ngươi là ác ma. ( DG: Ngu kinh - Tố cáo nó thì nó cho ngươi sống sao?)

- Vô tội?

Nhậm Thương Khung lộ ra vẻ mỉm cười:

- Thạch Thiên Hào muốn diệt toàn tộc ta, chết chưa hết tội. Trang Chấn Nam, ngươi không cần buộc tội, ngươi không có cơ hội, cũng không có tư cách. Bởi vì, ngươi cũng phải chết!

Trang Chấn Nam chấn động toàn thân, kêu lên:

- Ngươi dám giết ta?

Hắn là Địa Chu phân đà Đà chủ, là do Thiên Các chính thức sắc phong. Thiên Các một trăm lẻ tám phân đà, mỗi một phân đà Đà chủ, đều xem như lực lượng trung kiên của Thiên Các.

Thực lực của Trang Chấn Nam tuy rằng không tính siêu cấp cường giả, nhưng địa vị ở Thiên Các cũng không thể coi thường. Hơn nữa sau lưng của hắn còn có quan hệ rắc rối khó gỡ, còn có một chỗ dựa rất vững chắc.

Luận địa vị, hắn so với Thạch Thiên Hào cao hơn rất nhiều. Cho nên hắn cảm thấy, Nhậm Thương Khung không dám ra tay giết hắn!

Nhậm Thương Khung giống như mèo nhìn chuột, cười nhạt nói:

- Cho ta một cái lý do không giết ngươi đi?

- Ta... Ta là Đà chủ do Thiên Các chính thức sắc phong, đại biểu Thiên Các. Ngươi giết ta, chính là phá hư quy củ Thiên Các. Ngươi chẳng qua là một Thiên Các đệ tử, luận tư cách, luận địa vị, như thế nào so với ta? Ngươi giết ta, chính là phạm thượng, là tội tru di cửu tộc!

Có nguy hiểm tánh mạng, Trang Chấn Nam cũng bất chấp tất cả, rống to kêu gào, bắt đầu đưa ra lý do.

- Hơn nữa, sau lưng ta có chỗ dựa vững chắc, không phải một đệ tử mới nhập môn như ngươi có thể so sánh. Ngươi giết ta, người này sẽ không bỏ qua cho ngươi. Đến lúc đó, hình phạt rừng gươm biển lửa kia, sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Nhậm Thương Khung gật gật đầu, cười híp mắt hỏi:

- Còn gì nữa không?

- Nhiêu đó còn chưa đủ?

Trang Chấn Nam trợn tròn mắt:

- Nhậm Thương Khung, ngươi...

Nhậm Thương Khung nở nụ cười:

- Không sai, luận tư cách, luận địa vị mà nói, cấp dưới phạm thượng, hảo một cái cấp dưới phạm thượng. Trang Chấn Nam, cám ơn ngươi tìm cho ta một lý do tru di cửu tộc ngươi.

Phạm thượng?

Nhậm Thương Khung là Cung phụng của Thiên Các Bách Thảo Đường, địa vị so với Địa Chu phân đà Đà chủ của hắn không biết hơn bao nhiêu cấp!

Chân chính cấp dưới mạo phạm, không phải Nhậm Thương Khung, mà là Trang Chấn Nam hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.