Muốn Ăn Bánh Trôi Không?

Chương 10: lời ngái ngủ dễ thương.




Thạch Thiên Hào đã nhiều ngày tâm thần hắn không yên. Từ khi hắn tiến vào Kim Đan cảnh giới, năng lực cảm giác của hắn, đối với chuyện tương lai, có một tia linh cảm rất nhỏ.

Dưới tình huống tâm thần không yên này, không biết đã bao năm chưa từng có.

Mà đã nhiều ngày, Thạch Thiên Hào phải chịu sự dày vò này.

Hắn biết, nhất định là có sự tình gì phát sinh, hoặc là sắp có sự tình gì phát sinh. Hắn tin tưởng trực giác của mình, này hẳn là không phải chuyện tốt gì.

Chỉ là, Thạch Thiên Hào nghĩ không ra, hắn đường đường là Hắc Thạch thành chủ, địa vị có thể so với Địa Chu phân đà Đà chủ.

Mặc dù ở trong mấy vạn dặm lãnh thổ quốc gia của Thiên Các, không coi là nhân vật nhất lưu, nhưng ít ra cũng là cự đầu một phương.

Hắn nghĩ không ra, ai có thể làm cho tâm thần hắn không yên?

- Chẳng lẽ, là chuyện ở Vân La thành, không thuận lợi sao?

Theo như suy tính trên thời gian, Vân La thành bên kia, cũng nên có tin tức truyền lại. Nếu trong vòng ba ngày nữa không có tin tức truyền về, vậy rất có thể biểu thị, bọn Hoàng lão đã xảy ra biến cố.

Hoàng lão là thế lực dưới trướng của hắn, tuy rằng không coi là trợ thủ cực mạnh, nhưng luôn là lão bộc trung thành nhất của hắn, ngoài sáng trong tối, lo liệu cho hắn rất nhiều chuyện.

- Ha ha, hi vọng hôm nay có thể thu được tin chiến thắng.

Thạch Thiên Hào tự an ủi mình.

Thạch Thiên Hào mới vừa từ trong phòng đi ra, ngoài hành lang có một gã tùy tùng vội vàng chạy tới:

- Đại nhân, ngoài cửa thành, có người đưa một phần lễ vật, bảo thành chủ đại nhân tự mình mở ra.

- Nga? Lễ vật gì?

Lông mày Thạch Thiên Hào nhíu lại.

Tên tùy tùng kia vung tay lên, phía sau có hai người hầu đi ra, hai người nâng lên một cái thùng không lớn không nhỏ, cẩn thận di chuyển, sợ làm bể lễ vật này.

- Mở ra.

Thạch Thiên Hào khoát tay chặn lại, bảo tùy tùng đem lễ vật mở ra.

Tên tâm phúc kia vội vàng vung tay lên, ý bảo hai người kia buông lễ vật ra. Mỉm cười đi đến gần:

- Đại nhân, mở ở chỗ này sao?

- Ân.

Thạch Thiên Hào xem lễ vật này, đóng gói có chút ý tứ, dùng tới gỗ tử đàn, niêm phong rất tốt, tựa hồ bên ngoài còn có một tầng linh lực cấm chế, có vẻ rất bất phàm.

- Vâng.

Tên tâm phúc kia đi tới trước, hai tay mở cái thùng ra.

Thùng bị mở ra, mùi máu tươi lập tức tràn ra bốn phía.

Tập trung nhìn vào trong thùng kia, không ngờ là ba cái đầu người huyết nhục mơ hồ! Trong đó có một đầu bạc vẻ tiêu điều, đúng là Hoàng lão!

- A!

Tên tâm phúc kia sợ tới mức lui vài bước, sắc mặt xám ngoét.

- Hoàng lão!

Thạch Thiên Hào kinh hô, lập tức bước lên phía trước, cẩn thận xem xét, quả nhiên là Hoàng lão! Đôi mắt trừng lớn, giống như mắt cá chết, dường như còn tràn ngập hoảng sợ, hơi mở miệng ra, giống như muốn nói cái gì đó.

Thạch Thiên Hào khiếp sợ không thôi, thỏ tử hồ bi (tiếc hận). Hoàng lão theo hắn nhiều năm như vậy, luôn là tri kỷ của hắn, cũng là nô bộc tốt nhất.

Không nghĩ tới, đi Vân La thành, lại bị người giết chết!

- Là ai!

Thạch Thiên Hào bi thống xong, một cỗ sát khí ngập trời dũng mãnh tiến ra:

- Hoàng lão, ngươi có linh thiên, nói cho ta biết, là ai làm!

Giết Hoàng lão, còn đem thủ cấp trả về, đây rõ ràng chính là khiêu khích! Khiêu khích quyền uy của Hắc Thạch thành chủ hắn.

Thạch Thiên Hào từ khi trở thành Hắc Thạch thành chủ, nhất hô bá ứng ( một tiếng kêu vạn người nghe), nắm trong tay ngàn dặm lãnh thổ, xưng bá một phương, ngay cả Đà chủ của Địa Chu phân đà, đối với hắn cũng không dám thiếu tôn trọng!

Không nghĩ tới, lại bị khuất nhục hai lần ở Vân La thành!

Cháu ngoại bị giết, nhi tử bị giết.

Hiện tại, tâm phúc nhất của hắn, một trong những đại thần đắc lực nhất, cũng bị giết! Sau khi giết còn đem đầu của hắn trả về.

Này gọi là gì?

Đây là hướng Hắc Thạch thành chủ hắn thị uy, là gây hấn với quyền uy của hắn.

Ba gã tùy tùng kia, đều sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra quần. Bọn hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, cái gọi là lễ vật này, lại là đầu của Hoàng lão cùng hai gã Ngân Đan cường giả!

- Quỷ... Đại nhân.

Thạch Thiên Hào sắc mặt xanh mét, phất tay:

- Các ngươi lui ra!

Ba gã tùy tùng kia như được đại xá, hoảng hốt rời đi.

Thạch Thiên Hào hung hăng tung một quyền, đập vào hòn giả sơn bên cạnh hành lang. Ầm vang!

Một tiếng vang thật lớn, giả sơn kia bị đánh thành bột phấn, mảnh vụn bay tán loạn.

- Bất kể là ai! Hoàng lão, ta nhất định phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu!

Thạch Thiên Hào gào thét lên, ánh mắt âm trầm, quát to:

- Hắc Thạch Thất Hổ đâu!

- Dạ!

Trong hư không, bảy đạo thân ảnh từ nơi hẻo lánh chui ra. Hắc Thạch Thất Hổ này, cũng là át chủ bài trong tay Thạch Thiên Hào, là thủ hạ tinh nhuệ nhất của hắn.

Trong bảy người này, kém nhất cũng là Ngũ chuyển Ngân Đan, người mạnh nhất là Thất chuyển Kim Đan, thực lực cơ hồ ngang hàng cùng Thạch Thiên Hào.

Còn lại đại bộ phận, đều là Lục chuyển Ngân Đan cường giả.

Hắc Thạch Thất Hổ này, cũng là chỗ dựa lớn nhất để Thạch Thiên Hào có thể ở Hắc Thạch thành xưng vương xưng bá, vài thập niên không ngã.

- Bảy người các ngươi, chia làm ba tổ, phân công nhau canh phòng. Ta đi Địa Chu phân đà một chút.

Thạch Thiên Hào tuy rằng kinh sợ, nhưng không mất đi bản lĩnh. Hắn biết, địch nhân dám to gan khiêu khích hắn như vậy, tất nhiên cũng có thực lực.

Nhưng mà, Thạch Thiên Hào hắn từ hắc đạo lập nghiệp, cho tới bây giờ cũng không sợ qua ai!

Hắc Thạch Thất Hổ phân công nhau hành động, Thạch Thiên Hào thì trực tiếp đi bái phỏng Đà chủ Trang Chấn Nam.

Thạch Thiên Hào cùng Trang Chấn Nam, năm đó đều từ hắc đạo lập nghiệp, giữa hai người, kỳ thật có một đoạn giao tình không muốn người biết.

Thậm chí, giao tình này của hai người, Thiên Các cũng điều tra không ra.

Hai người này, một người trấn thủ Hắc Thạch thành, một cái chưởng quản Địa Chu Phân Đà. Ngoài sáng trong tối phối hợp với nhau, cơ hồ có thể nói là cùng mặc một cái quần.

Bởi vậy, Thạch Thiên Hào cũng không có khách khí cùng Trang Chấn Nam, đi thẳng tới tiểu viện mà Trang Chấn Nam nghỉ ngơi.

Tiểu viện này, là địa phương Kim Ốc Tàng Kiều của Trang Chấn Nam (DG: phòng nhì, có em út ấy mà). Cũng là địa phương mà Thạch Thiên Hào cùng Trang Chấn Nam thường xuyên hẹn gặp. Trang Chấn Nam thấy Thạch Thiên Hào bái phỏng, liền biết có sự tình trọng yếu.

Vỗ vỗ kiều đồn mỹ thiếp, cười nói:

- Khả Nhi, ngươi lui xuống trước đi.

Tiểu thiếp kia là một tiểu mỹ nhân lanh lợi, hiểu được tâm tư thượng vị giả, nũng nịu gật đầu, từ cửa hông đi ra ngoài.

- Chấn Nam, lần này ta gặp phải phiền toái.

- Ha ha, Thiên Hào ca, ở ngàn dặm giang sơn Hắc Thạch thành này, ai có thể gây phiền toái cho huynh đệ chúng ta?

Trang Chấn Nam tính cách trịch thượng, khí phách lộ ra ngoài một ít. Không bằng Thạch Thiên Hào tinh thông tính kế, lòng dạ cũng không thâm sâu bằng Thạch Thiên Hào.

Nhưng tính cách trịch thượng bá đạo lại để cho hắn chưởng quản Địa Chu Phân Đà vài thập niên, chưa từng xuất hiện khiêu chiến quá lớn.

- Là như vậy...

Thạch Thiên Hào cẩn thận đem sự tình nói một lần.

- Cái gì? Vân La thành kia là địa phương nhỏ như hạt đậu, có thể gây ra sóng gió gì sao? Thiên Hào ca, theo ta thấy, chúng ta trực tiếp xua binh vây quanh Vân La thành, đem Nhâm thị gia tộc từ trên xuống dưới, giết đến chó gà không tha.

Trang Chấn Nam xem ra, Vân La thành chỉ là một địa phương nhỏ bé. Cho dù có đệ tử ở Thiên Các cũng chả làm được chuyện gì.

Thực lực đến một bước này như bọn hắn, ai ở Thiên Các lại không có một chút quan hệ?

Chỉ là một đệ tử mới vào Thiên Các, Trang Chấn Nam không để ở trong lòng.

- Ai, hiền đệ. Nếu Hoàng lão là bị người Nhậm thị giết chết, như vậy việc này rất khả nghi. Dù sao, Hoàng lão cũng là Ngũ chuyển Ngân Đan, người có thể giết hắn, cả Vân La thành cũng chỉ có La Hiên là làm được.

- La Hiên kia có tư tâm ra sao?

Trang Chấn Nam hỏi.

- La Hiên đáng tin, tuyệt không có vấn đề.

- Tốt lắm, trước hết chúng ta ra mệnh lệnh, gọi La Hiên tới đây...

Trang Chấn Nam lời nói còn chưa dứt, bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới một thanh âm:

- Đại nhân, có mật báo từ Vân La thành truyền đến, vô cùng khẩn cấp.

Người nói là thủ hạ tâm phúc của Trang Chấn Nam, cũng là đệ đệ duy nhất của Trang Chấn Nam, Trang Chấn Hải.

- Chấn Hải, vào đi.

Trang Chấn Hải bước nhanh vào, đem một phong mật báo trình lên cho Trang Chấn Nam, thấy Thạch Thiên Hào đã ở đó, liền chắp tay thi lễ.

Xem xong mật báo, Trang Chấn Nam sắc mặt đại biến:

- Lại có chuyện như vậy? Thiên Hào ca, ngươi xem.

Thạch Thiên Hào tiếp nhận thư, đọc xong cũng hoảng sợ biến sắc:

- Cái gì, Vân La thành đại biến! Thành chủ La Hiên bị giết chết ngay đương trường, thân vệ thành chủ toàn bộ bỏ mình! Tống, Lữ, Cao, Vũ tứ đại gia tộc bị diệt tộc?

- Nhậm thị gia tộc, từ khi nào thì yêu nghiệt như vậy?

Trang Chấn Hải cùng Thạch Thiên Hào thấy mật báo này, đều hai mặt nhìn nhau. Thực lực của thành chủ đứng đầu một thành, so với mấy gia tộc trong thành tuyệt đối cường đại gấp mấy lần.

Lấy thực lực của Nhậm thị gia tộc, chống đỡ đến chết cũng chỉ bằng một phần năm thực lực của La Hiên thành chủ. Nhưng mà, đây chính là phủ thành chủ ở bên trong, tính cả tứ đại gia tộc khác, toàn bộ diệt tộc!

- Bọn phản đồ!

Trang Chấn Hải ném một cái chén trong tay, đứng lên quát:

- Vân La thành Nhậm thị gia tộc tạo phản, tập hợp đại quân, ta cùng với Hắc Thạch thành chủ thân chinh, trấn áp phản đồ!

Địa Chu phân đà Đà chủ, Hắc Thạch thành chủ, hai đại cự đầu này, trong ngàn dặm giang sơn của Địa Chu Phân Đà, là cường đại nhất, quyền thế nhất.

Hai người này công khai liên thủ, uy thế to lớn, đủ làm cho cả Địa Chu Phân Đà rung động!

- Truyền hiệu lệnh của ta, toàn bộ Thiên Các cứ điểm ở trong Địa Chu Phân Đà, trong thời gian ba ngày, tập hợp nhân mã, trước Hắc Thạch thành phủ chủ tập hợp!

Trang Chấn Hải tuyên bố hiệu lệnh.

Hắc Thạch thành chủ Thạch Thiên Hào lấy danh nghĩa Hắc Thạch thành chủ phát ra hiệu lệnh:

- Toàn bộ thành thị dưới sự quản hạt của Hắc Thạch thành, trong thời gian ba ngày, phái ra tinh nhuệ, tập hợp trước phủ Hắc Thạch thành chủ, hiệp trợ Địa Chu Phân Đà trấn áp phiến loạn ở Vân La thành!

Hai mệnh lệnh triệu tập công bố ra, cả Địa Chu Phân Đà nhất thời nhấc lên sóng to gió lớn!

Dưới sự quản hạt của Địa Chu Phân Đà, có mấy trăm cứ điểm lớn nhỏ, có hơn một ngàn thành thị, thành trấn. Thế lực khắp nơi tụ tập, tạo thành mười vạn đại quân tinh nhuệ, Vân La thành dù có tường cao vách sắt, sợ rằng cũng bị đạp phá a!

Chỉ là, những thế lực nhận được mệnh lệnh, đều rất tò mò, Vân La thành rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, lại để cho hai cự đầu của Địa Chu phân đà cùng lúc đưa ra mệnh lệnh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.