Mười Ước Định Với Chủ Nhân

Chương 9: 9: Em Ấy Rất Thích Con




Dọc đường đi, ban đầu Lăng Mặc chỉ ngồi im, nhưng vì yên sau có hơi lắc lư nên y mới khẽ víu lấy vạt áo của chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp cũng là cô giáo Hoàng liền nhíu mày.

Cô có thể cảm nhận được sự bất an và cô đơn sâu đậm ẩn sau bề ngoài bình tĩnh và lạnh lùng của y.

Lúc cô giáo Hoàng đi tới căn phòng nhỏ của Lăng Mặc, khi đi ngang qua thùng rác thì thấy mớ giấy bị vò nát xé rách trong đó có chữ viết của Lăng Mặc. Xem ra Lăng Mặc nói chuyện bị Lý Viễn Hàng cố ý xé vở bài tập toán của em ấy hoàn toàn là sự thật.

Cô giáo Hoàng vặn nắm cửa, vừa mới mở cửa ra liền sửng sốt.

Trong căn phòng này có chỉ một cái giường nhỏ và một cái bàn học nhỏ xíu dành cho học sinh tiểu học, với chiều cao hiện tại của Lăng Mặc thì khẳng định là không thích hợp để học và làm bài. Trong phòng chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, thấy thế nào cũng không giống một căn phòng ngủ bình thường.

“Bọn họ để cho em ở trong này?”

“Vâng.” Lăng Mặc gật đầu.

“Lý nào lại như vậy!” Một cơn lửa giận xộc thẳng lên đầu cô giáo Hoàng, cô cúi xuống hết sức nghiêm túc nhìn Lăng Mặc “Em cũng đừng nói gì cả. Hôm nay cô sẽ mời cô hiệu trưởng Lâm đi đến thăm nhà! Cô còn nghĩ Lý Viễn Hàng nói như thế là vì tranh cường háo thắng! Không ngờ lại là thật! Nhất định phải để vợ chồng Trần Lỵ biết đâu là đúng đâu là sai mới được! Nếu cô ta muốn lấy danh nghĩa người giám hộ đi họp phụ huynh thì sao chúng tôi có thể chấp nhận được! Đây chẳng phải là làm ảnh hưởng tiêu cực đến các phụ huynh khác sao!”

Lúc này Trần Lỵ đã tới phòng giáo viên, thấy con trai mình đứng cúi đầu trước mặt một cô giáo trẻ tuổi. Cô giáo nghiêm mặt đưa vở bài tập của Lý Viễn Hàng cho Trần Lỵ, bà ta mở ra nhìn thì toàn thấy dấu gạch chéo đỏ.

Trần Lỵ lập tức nổi giận “Lý Viễn Hàng! Rốt cuộc con có chăm chú nghe giảng trong giờ học không vậy hả! Ngay cả một bài cũng không làm đúng là sao!”

“Không chỉ như vậy, em ấy còn chép bài của Lăng Mặc!” Cô Đinh nói.

“Chép bài của Lăng Mặc? Không thể nào đâu!” Trần Lỵ bật cười “Nếu như chép bài của Lăng Mặc thì sao có thể làm sai hết được?”

“Chính tai năm em học sinh khác nghe em ấy nói như vậy. Em ấy còn nói nếu Lăng Mặc không cho em ấy chép bài thì sẽ đánh Lăng Mặc.”

Trần Lỵ vừa nghe liền tái mặt, trực tiếp xách lỗ tai của Lý Viễn Hàng lên “Ai kêu con khoác lác thể hả! Con mà có thể đánh thắng Lăng Mặc? Thưa cô giáo, xin cô đừng nghe cháu nó nói bậy, cháu nó ở nhà toàn bị Lăng Mặc đánh thôi ạ!”

“Lăng Mặc sẽ đánh con trai của cô? Hơn nữa hôm nay con trai cô đi học có tốt hay không tôi không biết, nhưng tôi chỉ thấy hốc mắt của Lăng Mặc bị đánh sưng bầm lên.” Thầy dạy tiếng anh đang chấm bài liền ngẩng đầu lên nói.

“Không không không, xin thầy đừng hiểu lầm, ý tôi không phải là Lăng Mặc đánh Lý Viễn Hàng, mà là nói Lý Viễn Hàng đánh không lại Lăng Mặc, cho nên hốc mắt bị sưng bầm của Lăng Mặc không phải do Lý Viễn Hàng đánh đâu ạ!”

“Cô đây là đang nói lảng sang chuyện khác! Chính miệng con trai cô nói với nhiều bạn học là em ấy chép bài của Lăng Mặc, cô giải thích sao đây?” Cô Đinh tức giận nói.

“Thưa cô, xin cô đừng nóng giận! Đây là do đứa trẻ không nghiêm túc nghe giảng nên làm sai hết bài, rồi khoác lác là chép bài của Lăng Mặc, mọi chuyện mới đổ vỡ ra như thế. Còn những học sinh khác đi chép bài tập của con tôi, những đứa đó mới là có thái độ học tập không tốt, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Tôi nghĩ Lý Viễn Hàng nhà tôi không học hành đàng hoàng nên muốn nói lời xin lỗi với cô giáo! Tôi sẽ trở về dạy dỗ tốt con mình, nghiêm khắc bắt nó phải chăm chỉ làm bài tập!”

Trần Lỵ nói như vậy, cô Đinh liền nghẹn họng.

Sau khi hàn huyên vài câu có lệ với cô giáo, lúc Trần Lỵ dắt Lý Viễn Hàng đi tới trước cửa phòng thì thầy dạy tiếng anh vốn đang cúi đầu chấm bài ngẩng đầu lên nói “Thật ra thì bài tập làm sai hay đúng đều không quan trọng, nghe thầy cô giảng bài một lần hay ngàn lần cũng không liên quan. Nhưng nếu nhân phẩm không được uốn nắn từ nhỏ thì sẽ trở nên méo mó, không ai có thể chỉnh lại được đâu.”

Vừa nghe xong những lời này, vẻ mặt của Trần Lỵ liền đen thui, bà ta dắt tay Lý Viễn Hàng, lễ phép đáp “Thầy nói đúng, nhà chúng tôi sẽ chú trọng vấn đề này!”

Đến khi ra khỏi phòng giáo viên, Trần Lỵ liền hung hăng vỗ một phát vào gáy Lý Viễn Hàng.

“Con tôi sinh ra mà chẳng có tí đầu óc nào vậy trời? Sao con lại có thể nói mình đánh Lăng Mặc ngay trước nhiều người như thế? Con cũng biết thành tích của mình kém xa Lăng Mặc mà? Hay con ảo tưởng thầy cô giáo sẽ quý trọng con hơn cả Lăng Mặc?”

“Mẹ… Nhưng cái thằng Lăng Mặc đó hãm hại con… Nó cố ý chuẩn bị một cuốn bài tập viết sai hết đưa cho con…” Lý Viễn Hàng không cam lòng.

Lúc này có một người phụ nữ mặc một chiếc đầm dài, khí chất ưu nhã đối diện đi tới, cô khẽ cười gật đầu với Trần Lỵ.

Trần Lỵ lập tức nở nụ cười “Giám đốc Lô, chào cô! Không ngờ lại gặp cô ở đây! Cô tới đón Trần Kiều về ạ?”

Người phụ nữ họ Lô này là giám đốc tại nơi làm việc của Trần Lỵ, đồng thời là mẹ của Trần Kiều, tên đầy đủ là Lô Nguyệt Hoa.

“Không còn cách nào, Trần Kiều nhà tôi nói là chép bài tập của Lý Viễn Hàng nhà cô, gây ầm ĩ đến nỗi ai cũng biết hết.”

Lô Nguyệt Hoa nói chuyện lễ phép, nhưng Trần Lỵ lại có linh cảm xấu.

“Tại Lý Viễn Hàng nhà tôi không đúng! Nó không nên để Trần Kiều chép bài tập của mình! Xin giám đốc Lô đừng để ý!”

“Nói như vậy là lỗi tại Trần Kiều nhà tôi hết à? Nhưng tôi lại nghe nói là cô đối xử với Lăng Mặc không hề tốt như cô đã nói với mọi người thì phải? Lý Viễn Hàng nói muốn đánh cậu ta thì liền đánh, cô không muốn cho ăn cơm thì cậu ta liền không được ăn cơm? Đúng là Trần Kiều nhà tôi học tập không được tốt thật, nhưng từ lúc học trung học cho tới bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên ầm ĩ đến mức phải mời phụ huynh tới trường. Quả nhiên là ở chung với nhau lâu, tờ giấy trắng cũng biến thành giấy than luôn rồi.” Lô Nguyệt Hoa vẫn cười ôn hòa, nhưng lông mày đã nhíu lại, chỉ kém chỉ tay vào mặt Trần Lỵ mà mắng.

“Giám đốc Lô, lời của con nít nói chưa chắc đã đúng sự thật! Xin cô hãy tin tưởng tôi!”

Lý Viễn Hàng đi sau lưng Trần Lỵ muốn đi lên giải thích nhưng bị cản lại, nói nhiều sai càng nhiều.

“Ai mà biết được liệu con nít nói đúng hay nói sai? Chẳng qua sắp tới đơn vị của chúng ta sẽ tuyên dương thành tích ưu tú nửa năm một lần, chắc chắn sẽ có sát hạch biểu hiện trong công việc, và cả nhân phẩm. Cha của Mạnh Phi cũng coi như là đơn vị sắp được thăng lên cán bộ trung cấp, lúc này ông ấy cũng đến trường đón con mình, còn đang bị giáo viên phê bình muốn độn thổ luôn đấy. Cho dù tôi có châm chước bỏ qua cho cô, nhưng chưa chắc cha của Mạnh Phi sẽ nuốt trôi cục tức này. Chai nước hoa lần trước cô tặng cho tôi còn chưa có mở, nhìn nhãn hiệu nom có vẻ đắt lắm. Ngày mai tôi sẽ nhờ Trần Kiều gửi trả lại cho cô.”

Nói xong, Lô Nguyệt Hoa liền xoay người rời đi.

“Giám đốc Lô! Giám đốc Lô! Xin hãy nghe tôi giải thích!”

Lô Nguyệt Hoa phất phất tay, ý bảo mọi chuyện đến đây là chấm dứt.

Trần Lỵ tức giận tát Lý Viễn Hàng một cái chát rõ to.

“Thằng bất hiếu! Lần này mày hài lòng hả dạ chưa! Tao đã dặn mày biết bao nhiêu lần rồi, trước mặt người ngoài phải đối xử tử tế với Lăng Mặc! Lần này thì hay rồi! Nửa năm thành tích ưu tú của mẹ mày coi như đi tong! Mày có biết nó rất quan trọng với mẹ mày không! Mày khiến một vị giám đốc, một vị quản lý phải tới trường học nghe giáo viên chửi! Mày có biết là rất mất mặt không? Cô ta nhất định sẽ nhớ kĩ chuyện này!” Nước mắt của Trần Lỵ sắp rơi xuống.

“Mẹ! Mẹ trách con làm gì! Con cũng bị Lăng Mặc hãm hại!”

“Đó là tại mày ngu xuẩn! Mau đi về!”

Buổi tối, Trần Lỵ lần đầu tiên hấp bánh bao, gắp cho Lý Viễn Hàng một cái, Lăng Mặc một cái.

Lăng Mặc không có ý định ăn bánh bao của Trần Lỵ, để khỏi phải trả lại bà ta miếng vàng, cho nên y chỉ nhàn nhạt nhìn.

“Tiểu Mặc… Con có thể giúp dì một chuyện được không?”

“Dì nói đi.”

“Chuyện là cha của Lý Viễn Hàng nói thèm muốn ăn bánh bao nhân ngó sen và thit, con có thể giúp dì đưa bánh bao đến cho dượng con ở xưởng được không? Dượng con thứ sáu mới về, nghe nói cơm nước trong xưởng không được tốt lắm, không được ăn thịt, bánh bao cũng chỉ nhân cải trắng, dượng con nói thèm thịt sắp không chịu nổi rồi… Dì vốn nghĩ ngày mai sẽ đưa qua cho dượng con, ai biết hôm nay do nhận điện thoại của giáo viên mà vội vã chạy đi, không cẩn thận bị trẹo…”

Trần Lỵ bày ra bộ dáng dè dặt.

Hơn nữa còn nhấn mạnh chuyện nhận điện thoại của giáo viên mà vội vàng nên bị trẹo chân, chính là ám chỉ Lăng Mặc, nếu như không phải y hãm hại Lý Viễn Hàng, bà ta cũng không có bị trẹo chân, Lăng Mặc phải chịu trách nhiệm về việc này.

“Được.” Lăng Mặc cúi đầu đáp.

“Ôi chao, cũng chỉ có tiểu Mặc là hiểu chuyện, nếu em họ của con được một nửa như con thì tốt rồi!”

Lý Viễn Hàng ngồi một bên lúc đầu nghe Trần Lỵ khen ngợi Lăng Mặc thì cảm thấy khó chịu, mười mấy giây sau liền nhận ra gì đó, cậu ta liền lộ ra biểu tình thích thú trên sự đau khổ của người khác.

Nhìn Lăng Mặc rời khỏi nhà, Lý Viễn Hàng chạy đến ôm chầm Trần Lỵ.

“Mẹ lợi hại quá đi! Ngồi xe buýt tới xưởng làm việc của cha ít nhất phải mất hơn một tiếng!”

“Chờ nó đi đến nơi rồi, lúc trở về sẽ hết chuyến xe. Để coi nó làm sao về nhà. Đây chính là ra đòn phủ đầu! Xem coi sau này nó còn dám làm như vậy nữa không!”

Lăng Mặc rời khỏi nhà leo lên xe buýt, y híp mắt ngáp một cái, không hề do dự dựa đầu vào cửa kính chợp mắt.

Lúc chờ xe buýt ở trạm cuối, y cũng không có ý định đi đến xưởng làm việc của cha Lý Viễn Hàng, mà trực tiếp ngồi lên chuyến xe cuối để trở về, lại  tiếp tục dựa đầu vào cửa kính ngủ.

Khóe môi Lăng Mặc hơi nhếch lên, đèn đường buổi tối lướt qua khuôn mặt y, lúc sáng lúc tối.

Khi thì u ám tựa như vô số đợt sóng âm thầm trào dâng trong màn đêm.

Khi thì sáng ngời tựa như vô vàn cánh chim bay lên trời cao.

Trong lúc Trần Lỵ đang ngồi trên sofa ở phòng khách xem ti vi thì chuông cửa vang lên.

Trần Lỵ nhìn đồng hồ, trong đầu thầm nghĩ Lăng Mặc sẽ không về nhanh như vậy đi?

Vì vậy bà ta đứng dậy, mở cửa ra thì thấy bên ngoài là chủ nhiệm lớp cô giáo Hoàng và hiệu trưởng.

“Ôi chao! Sau hai cô giáo lại tới đây? Chẳng lẽ là vì chuyện Lý Viễn Hàng phạm lỗi hồi sáng?”

Thầy hiệu trưởng cười nói “Mẹ của em Lý Viễn Hàng đừng khẩn trương quá, tôi là hiệu trưởng Lâm Uyển, còn đây là chủ nhiệm lớp, cô giáo Hoàng. Chúng tôi là vì công việc của Bộ giáo dục gửi xuống yêu cầu phải hoàn thành trước cuối tháng, chủ yếu là muốn tỷ suất trường học đến thăm nhà học sinh phải đạt hơn 60%. Cô nhìn đi, nhà của cô có hai học sinh của trường chúng tôi nên phải được ưu tiên trước.”

“À… Thì ra là vậy, mời hiệu trưởng Lâm và cô giáo Hoàng vào nhà xơi nước!”

“Vậy thì chúng tôi sẽ đi thăm Lăng Mặc trước.” Hiệu trưởng Lâm nhìn Trần Lỵ đang chuẩn bị trà bánh nói.

“À… Tiểu Mặc, nó đi ra ngoài đưa cơm cho dượng rồi. Bởi vì tôi bị đau chân nên không có tiện, mà tiểu Mặc cũng đã làm xong bài tập, nên tôi mới nhờ nó đi hộ. Hay là ngày mai hai cô lại tới?”

Trần Lỵ thầm đổ mồ hôi. Lăng Mặc không thể về ngay bây giờ được, nếu để cho hai cô giáo biết bà ta kêu Lăng Mặc đến một địa phương xa lắc để đưa cơm thì không biết sẽ chịu thêm bao nhiêu thị phi nữa đây?

“Lăng Mặc cũng sẽ không có khả năng đi tới chín, mười giờ mới về? Tôi và cô giáo Hoàng sẽ ngồi đây đợi em ấy về.” Hiệu trưởng Lâm nói.

Trần Lỵ lo lắng, dù sao so với phòng của Lý Viễn Hàng thì phòng của Lăng Mặc quá nhỏ, lỡ như để cho hai người họ thấy, đặc biệt là hiệu trưởng Lâm thì sẽ khó tránh xảy ra liên tưởng không tốt.

Nhưng cho dù Trần Lỵ có nói gì đi nữa, cô giáo Hoàng và hiệu trưởng Lâm vẫn kiên quyết muốn thăm cậu học sinh xuất sắc cả trong học tập lẫn tác phong này.

Trần Lỵ như ngồi trên bàn chông, trong lòng thầm rủa khi không lại đến thăm vào giờ này? Hơn nữa còn là hiệu trưởng, tại sao bà ta lại cảm thấy hai người này cố ý đến đây vào hôm nay nhỉ?

Chỉ mong Lăng Mặc đi nửa đường thấy quá xa liền quay trở về.

Bất quá khả năng này không có lớn. Lăng Mặc rất cố chấp, làm gì có chuyện đi nửa đường sẽ quay về!

Nó đến xưởng mượn điện thoại báo một tiếng bình an về cũng được mà, đến lúc đó bà ta sẽ kiếm cớ nói với hai cô giáo là ngày mai dượng của nó sẽ đưa nó đi học, tối hôm nay ngủ lại trong xưởng.

Nhưng vấn đề là… Trong xưởng toàn làm bằng máy móc kỹ thuật, ngoại trừ ông cụ canh cửa, thì không có ai… Lăng Mặc có đến thì cũng không có chỗ mượn điện thoại gọi nhờ. Bà ta cũng vì nhìn trúng điểm này nên mới kêu Lăng Mặc tốn công tốn sức đến đó một chuyến!

Trời ơi, đúng là xui xẻo!

Lúc này Lăng Mặc đã xuống trạm cuối, y đi ngang qua cửa hàng bách hóa nhìn thử đồng hồ treo tường trong đó, thấy mới có chín giờ rưỡi, vẫn chưa đủ muộn, y còn muốn về trễ thêm một chút nữa.

Y cầm hộp giữ ấm, một tay đút túi, dạo bước trên đường.

Mấy ngày trước mưa to, hôm nay trời mới trong xanh trở lại, buổi tối ít mây, ngẩng đầu lên là có thể thấy vài ngôi sao ẩn ẩn hiện hiện.

Còn Khúc Quân thì đang nhàm chán ngồi trước bàn học, lật vở bài tập đại số ra, như thường lệ làm đến bài số 3 thì bí lù.

Nếu đã không biết làm mà còn ngồi vắt óc suy nghĩ nữa thì cũng tự hành hạ bản thân thôi, vì vậy Khúc Quân liền bỏ cuộc, ngồi bên cửa sổ, chống cằm ngẩn người.

Ở thời đại này, mạng lưới internet đều chưa phát triển, càng không phải nói đến điện thoại thông minh, Khúc Quân nhàm chán ngáp dài một cái, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, thì chợt bắt gặp bóng lưng của Lăng Mặc.

Y đi một mình, hộp giữ ấm đong đưa theo từng bước đi của y dưới ánh đèn đường trong trẻo.

Thoạt nhìn không có vẻ cô đơn gì mà là đang hưởng thụ tất cả những điều này.

Khúc Quân nghĩ đến chuyện xảy ra vào ban ngày, bỗng nhiên như được uống máu gà, nhảy bật ra khỏi ghế, lao như vũ bão xuống lầu.

“Tiểu Bắc— Trễ rồi mà còn đi đâu!”

“Con thấy bạn của mình ở dưới lầu, con muốn đi tìm!” Khúc Quân chạy nhanh xuống, sợ chậm một giây là Lăng Mặc đã đi khỏi.

Cậu vừa chạy thục mạng vừa cảm nhận từng tầng mỡ của bụng mình nảy lên nảy xuống như điên.

Haizz! Cậu muốn giảm cân quá đi! Nếu cứ mập lên như vậy sẽ không có tiền đồ gì, sẽ không theo kịp làn sóng của thời đại đâu!

Vất vả chạy tới ngã rẽ, Khúc Quân rốt cuộc cũng đuổi kịp Lăng Mặc. Cảm giác này giống như đã phục kích ở trong rừng mấy ngày mấy đêm, cuối cùng mục tiêu cũng đã xuất hiện!

“Lăng Mặc!”

Cậu không nhịn được kêu lên cái tên đó, mang theo một chút vui sướng.

Lăng Mặc nhíu mày, nhưng vẫn coi như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Dựa theo tốc độ của đối phương và thể trọng của mình, Khúc Quân biết chắc mình sẽ không theo kịp bước chân của Lăng Mặc.

“Cậu đánh rơi tiền kìa!” Khúc Quân lớn giọng nói.

Lăng Mặc rốt cuộc dừng lại rồi xoay người.

“Đồ ngốc, trong túi tôi không có tiền.”

Ai thèm để ý cậu có tiền hay không chứ, nếu cậu đã dừng lại thì chứng tỏ cậu nguyện ý nói chuyện với tui nha!

“Đã trễ thế này rồi, sao cậu lại chạy nhảy một mình bên ngoài vậy?” Khúc Quân rạo rực hỏi.

“Chẳng phải cậu cũng còn chạy nhảy bên ngoài đó sao?”Giọng nói của Lăng Mặc nhàn nhạt.

“Tớ ngồi bên cửa sổ nhìn xuống thấy cậu nên mới chạy ra đây. Sao vậy? Bộ bị dì của cậu đuổi ra ngoài à?”

Khúc Quân vốn suy nghĩ có nên tìm cách nào đó khéo léo để hỏi thăm Lăng Mặc không, nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy thôi khỏi.

Trong mắt tên này, càng khéo léo càng khiến cậu ta cảm thấy dối trá, ngược lại không bằng thẳng thắn luôn cho rồi.

“Thì sao?” Lăng Mặc lãnh đạm nhìn cậu, cũng không phản ứng lại.

“Vậy cậu có muốn đến nhà tớ chơi không? Tớ vừa mới làm được một nửa bài tập đại số hà, còn ba bài cuối cùng thì bí, cậu dạy kèm tớ một tí được không?”

“Chẳng phải tôi đã bảo cậu bỏ cuộc đi rồi à?”

“Bỏ cuộc gì chứ? Có lẽ ở trong lòng cậu, không thông minh thì chính là ngu xuẩn. Tớ không muốn đạt tới trình độ như cậu, tớ chỉ muốn ít nhất làm đầy đủ bài tập để nộp lên cho cô. Mẹ tớ thì lại cho tớ là một đứa tham ăn, nếu tớ mà ăn thêm nữa là sẽ béo càng thêm béo. Đúng lúc có cậu ở đây, giúp tớ tiêu hóa bớt nhé?” Khúc Quân nói bằng giọng điệu hoàn toàn chứng minh tui đây là người tốt.

Thật ra thì từ cái chuyện bánh bao hồi sáng nay, Khúc Quân đã phát hiện ra, đối với Lăng Mặc mà nói, bụng dạ thẳng thắn ăn ngay nói thật, cho dù lời nói có nghe đến đâu thì vẫn tốt hơn nhiều so với giả vờ khéo léo làm người tốt.

“Rốt cuộc cậu muốn cái gì?” Lăng Mặc hỏi.

“Cậu xách hộp giữ ấm đi lòng vòng ngoài đường là muốn giết thời gian phải không? Tớ nhớ dự báo thời tiết nói tối nay có mưa lớn, cậu có chắc là muốn tiếp tục đi nữa không? Nói không chừng khi đổ mưa, ngày mai cậu sẽ không có đồng phục để đi học.”

Lăng Mặc vẫn không nói gì, y đều cảnh giác cao độ với bất kì ai muốn tiếp cận y, đây mới là nguyên nhân tại sao có nhiều tinh anh lẻn vào tiềm thức y đều thất bại trở về. Lăng Mặc muốn người khác nói với y bằng lời chân thành nhất.

Khúc Quân thở ra một hơi, lớn giọng nói “Lăng Mặc, cậu cảm thấy bản thân là mèo hay là hổ?”

Cậu đối mặt với Lăng Mặc, ánh sáng rất sáng ngời và thản nhiên.

Lăng Mặc vẫn đứng tại chỗ, nhìn thẳng vào đôi mắt của Khúc Quân.

“Có người nói với tớ rằng, khi bạn là một con mèo, trong lòng phải là hổ dữ. Nhưng khi bạn trở thành hổ rồi, đừng quên bạn đã từng là một con mèo. Nội tâm của bạn cho dù có thanh cao đến đâu nhưng thái độ không được giống như vậy. Đừng nên tự đánh giá cao bản thân mình, cũng đừng nên coi thường người khác.”

Lăng Mặc nhìn Khúc Quân với ánh mắt hoàn toàn khác từ trước đến giờ, dường như muốn xuyên thấu cơ thể này để nhìn thẳng vào linh hồn của cậu, xem rốt cuộc cậu là người như thế nào.

===Hết chương 7===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 7.

Lăng Mặc: Tôi là gì (▼ □ ▼)?

Khúc Quân: Là một bé hổ con cần vuốt lông (~ ¯ ▽ ¯ ~) !

Lăng Mặc: Vậy còn cậu ( ̄△ ̄)?

Khúc Quân: Tui đương nhiên là báo săn nhanh nhẹn (≧ ▽ ≦) / ***!

Lăng Mặc: Ngu ngốc. Rõ ràng cậu là mèo lông ngắn tôi nuôi (罒ω罒).

Khúc Quân: Gì chứ! Là mẹ nuôi tui mới đúng  ( 艹皿艹)!

meoMèo lông ngắn, Exotic shorthair

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.