Mười Năm Vẫn Ngoảnh Về Thượng Hải

Chương 58




Sáng sớm hôm sau, Đường Tịch Mai bị đói tỉnh, xoa xoa mi mắt nhập nhèm, thử cử động tay chân thì phát hiện một bên cánh tay của mình có vết thương, cách lớp vải sờ sờ lên miếng băng gạc được băng bó kĩ lưỡng. Đầu óc mơ hồ nhớ lại, à, hôm qua mình bị đuổi khỏi nhà vì chủ nhà vì tiền mà nhận lời thuê của người khác, sau đó gặp một đám thanh niên xấu, bọn chúng chọc ghẹo mình, rồi có người đến giúp, người đó còn là một người đàn ông, là cô thay anh cản dao găm đăm tới nên bị thương.

Ánh mắt lơ mơ nhìn sang xung quanh, cô ngồi bật dậy, mới thấy một tấm khăn ướt được đắp lên trên trán mình rớt xuống, sau đó là gì hình như cô không nhớ, mũi hơi khụt khịt, chắc là dầm nước mưa nên bị cảm rồi ngất đi. Ngồi dậy đột ngột khiến cô cảm thấy đau đầu quá. Vừa cuối đầu nhìn bản thân, ánh mắt cô hơi ngây ra một chút, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, hình như là áo sơ mi nam, bàn tay bé nhỏ ló ra được vài đầu ngón tay xinh xắn, kéo vạt áo rộng rãi trước ngực nhìn vào trong, bên trong không hề mặc nội y. Thỏ ngốc dẩu môi, chắc là nội y cũng ướt nên được thay rồi.

Nhưng cô đang ở đâu nhỉ? Nhìn toàn bộ căn phòng màu trắng thiết kế đơn giản mà tinh tế, giường ngủ rộng lớn với ga màu lam nhạt, những vật trang trí có phần mộc mạc, đây chắc chắn không phải khách sạn, cũng không giống trong bệnh viện. Chống cằm suy nghĩ, thiệt là khó đoán, cứ ra khỏi đây đã vừa lúc cô định đặt chân xuống giường để đi loanh quanh xem thì. " Cạch." Có tiếng mở cửa, một bóng dáng cao lớn từ ngoài bước vào.

Nhìn thấy vẻ mặt ngốc ngốc vừa tỉnh ngủ của cô, anh nở nụ cười nhẹ nhàng, không thiếu phần lịch lãm với cô. " Em thức rồi sao?" đem phần cháo thịt bầm đặt mua và thuốc hạ sốt đặt ngay lên tủ đầu giường cho cô. Anh mới ngồi xuống trước mặt cô, bàn tay to lớn áp lên trán, thấy nhiệt độ đã bình ổn. " Vậy là hạ sốt rồi."

Nhìn anh, cảm nhận đầu tiên là anh thật là tuấn tú, cô lại nhìn chiếc áo sơ mi mình đang mặc, lại nhớ đến chuyện xảy ra trước khi mình ngất đi, cẩn thận hỏi. " Anh là người... tối qua sao?" Đây là hỏi, nhưng cô cũng đã biết được câu trả lời, vậy chiếc áo sơ mi thơm mùi kem cạo râu và mùi rượu nho nhàn nhạt này là của anh, anh không những giúp cô băng bó vết thương, còn chăm sóc một người bị bệnh như cô, anh thật là một người tốt. Nghĩ vậy, Đường Tịch Mai liền nở một nụ cười tươi tắn nói. " Cám ơn anh."

Anh hào phóng cười và đáp lại. " Không có gì, anh tên là Mộ Lăng. Còn em?" Vừa nói anh vừa bưng bát cháo lên, thổi nguội.

" Em tên Đường Tịch Mai." Cô hào hứng đáp.

Anh cất giọng khen. " Tên rất đẹp." Nhưng có chút u buồn. Vừa múc một muỗng cháo đưa đến trước miệng cô, mùi cháo tỏa ra thơm phức ngay lập tức khiến cơn đói trong bụng cô réo lên, um một cái liền ngoan ngoãn để anh đút, để cô ăn no nê một bát cháo đầy, uống hết mấy viên thuốc cảm, xong anh mới thu dọn bát đĩa ra ngoài.

Vừa định quay lại cùng cô hỏi một chút chuyện, đã thấy cô vịn tường đi ra ngoài, anh liền bước nhanh về phía cô, cẩn thận đỡ giúp cô đứng vững. Thấy cô đang bệnh mà còn cố đi ra ngoài này, anh nhẹ giọng trách. " Bây giờ còn sớm, em đang cảm, gắng ngủ thêm một chút nữa cũng được. Còn có, nhà em ở đâu? Để một chút nữa anh chở em về, đi qua đêm người nhà sẽ rất lo lắng." Anh dìu cô ngồi lên ghế sô pha, vừa lựa địa điểm tránh nắng, mới tấn cái gối sau lưng để cô ngồi cho thoải mái.

Nhớ đến nhà? Rồi người nhà? Mặt cô hơi xịu xuống. " Em không còn người thân, căn chung cư nằm trên con đường tối qua là chỗ ở cũ của em nhưng chủ nhà không cho em thuê nữa." Vâng giờ cô thành người vô gia cư rồi, chỉ là còn số tiền ít ỏi. Tiền? Ài, không xong, túi hành lí của cô đã bị quăng ở chỗ kia rồi, giờ làm sao đi lấy đây, gia tài của cô đều ở trong đó hết, cô thực muốn khóc a. Con Thỏ ngốc nào đấy nghì đến nhất thời mặt mày u ám, đường tương lai mờ mịt.

Thấy biểu tình buồn bã trên gương mặt cô, anh hỏi tiếp. " Vậy trước đây em làm gì?"

Nhắc tới công việc là cô lại không vui nổi, vô duyên vô cớ bị đuổi việc, kiếm được việc làm trong thành phố này đâu phải chuyện dễ dàng, công việc lần trước là vì có Tiểu Nhạc bán nhan sắc, dùng mỹ nhân kế mới giúp cô có được công việc đó, thôi mất rồi, không nhà, không tiền, không công việc. " Em bị... đuổi việc không có lí do, giờ thì cùng đường rồi." À, còn có không quần áo nữa. (/T^T)/~~

Bây giờ chỉ cần có người cho cô nơi ăn chốn ở, lương cao lương thấp không quan trọng, cô nhất định sẽ vì người đó vào sinh ra tử, quyết không từ nan. Ai nha, nhưng đâu ai dễ khi không nhảy ra giúp cô đâu. Cô âm thầm khóc ròng trong bụng.

Bây giờ mới 6h 30 phút, nếu thay quần áo rồi ra ngoài kiếm một vài công việc làm trong ngày không phải là không thể, ánh mắt nhìn về phía anh, tràn ngập xúc động, trên đời vẫn còn có người tốt như vậy, lại nhìn chiếc áo sơ mi trên người mình, cô không thể ra ngoài với bộ dạng như vậy được. " Áo này là... của anh? Vậy còn bộ quần áo em mặc đâu rồi?"

" Ừm, vì trong nhà không có quần áo phụ nữ nên anh đành thay tạm. Còn quần áo của em anh mới đem ra phơi, còn chưa khô đâu." Anh ung dung nói.

Vậy là bộ đồ ẩm ướt tối qua của cô là do chính tay anh thay? Chính anh thay... chính anh thay... Thỏ ngốc suy nghĩ, có gì đó hơi mờ ám, nhưng vì ngốc nên cô không nhận ra sự mờ ám đó là gì, còn cảm thấy vô cùng vô cùng mang ơn anh vì sự giúp đỡ tận tình đó. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên mặc áo đàn ông, rất rộng cũng rất thoải mái, còn có mùi đặc trưng của anh, mặc đồ của anh trên người giống như cô là một phần sở hữu của anh. Suy nghĩ này vừa lóe lên, cô liền dẹp nó sang một bên.

Thấy cô không phát hiện điểm bất thường, nụ cười trong lòng anh càng sâu, lại vì sự ngốc nghếch của cô mà nâng lên một phần hứng thú, nhóc con này không đề phòng đàn ông như vậy, đúng là đơn thuần. Nghĩ nghĩ vẫn là nên nói một vài lời trái lương tâm một chút. " Khụ khụ..." Giống như đến bây giờ mới vô tình nhận ra điểm bất thường. " Tiểu Mai, ừm, hình như anh không nên để em mặc mỗi chiếc áo phong phanh như vậy." Đừng nhìn gương mặt như vị thành niên và hành động ngốc nghếch của cô, thực sự ở phương diện phát triển cơ thể vẫn khiến người ta phải mở rộng tầm mắt một phen, nhất là đôi tuyết phong vừa xuân nộng vừa trắng hồng và đôi chân thon dài thẳng tắp kia rất xinh đẹp, gợi tình. Trên người lại đang mặc chính chiếc áo của anh, đầu nhũ phấn hồng gương lên, đẩy vạt áo phía trước nhô cao, cặp mông hồng hào ngắp nghé, đôi chân yêu kiều... rất khiêu khích.( Tác giả: Nữ9 của tác giả toàn tk thô vs nam9 )

" Hửm?" Cô ngốc ngốc hỏi lại, hoàn toàn không hiểu vẻ mặt 'lúng túng' của anh. " Mặc như vầy rất thoải mái." Trên thực tế ngoài rất thoải mái ra, thì còn có một lí do. Sao cô dám nói là mình không còn quần áo để thay chứ? Ài, thiệt là túng quẩn.

Đương lúc hai người nói chuyện, thì đột nhiên điện thoại của anh reo lên, nhấn nút nghe. Từ loa, giọng một người phụ nữ trẻ tuổi nói như quát vào điện thoại. Vì vị trí chỗ cô đương ngồi chính là bên cạnh anh nên mấy lời nói khó nghe của người phụ nữ đó cũng truyền đến tai cô.

" TÔI KHÔNG LÀM VIỆC CHO ANH NỮA. CÓ NGƯỜI RA GIÁ CAO HƠN, GẤP ANH ĐẾN 5 LẦN. BÀ ĐÂY KHÔNG CÓ..." Những lời nói theo sau đều bị cắt đứt bởi một tiếng ngắt máy lạnh lùng của anh.

Nhưng vừa kết thúc cuộc gọi này thì đầu dây bên kia lại có người gọi tới.

" Biên tập."

" Cậu ở đâu, ba ngày nữa là phải nộp bản thảo đó. Người anh em ý chí của cậu đâu, ý tưởng của cậu đâu. Phải cố lên chứ, tôi chờ tin cậu. Cố lên!!!" Nói xong người đàn ông gọi đến liền trong mớ âm thanh gấp rút truyền đến cũng vội cúp máy.

"..." Anh không có cơ hội từ chối hay giải thích một chút nào.

Chân mày anh nhíu thành một đường, không khí chìm trong bế tắc...

Thấy thần sắc anh có chút mệt mỏi, là công việc khó khăn sao, hay là vì người phụ nữ kia, cô vẫn là không nhịn được cẩn thận hỏi. " Em có thể giúp anh gì được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.