Mười Năm Vẫn Ngoảnh Về Thượng Hải

Chương 50




Những tia nắng cuối ngày chiếu rọi vào căn phòng, mang theo một chút ấm áp, một chút nồng nàn, và cả một chút tự tình. Chương Hiểu vẫn ngồi đó, nắm chặt tay anh, nhìn vào người con trai ấy. Cô nói rất nhiều, kể cũng rất nhiều. Những gì cô đã từng trải qua, cảm giác sợ hãi nơi xứ lạ, cảm giác đơn độc và cả những lo sợ về một tương lai mịt mờ phía trước. Những ký ức, những xúc cảm,...mọi thứ lần đầu tiên cô chia sẻ cùng một người- là anh.

Có thể đối với Chương Hiểu đây cũng là một cơ hội tốt. Anh im lặng nằm đó, sẽ không ai phán xét hành động của cô, không ai ngăn cấm, càng không điều gì có thể ngăn trái tim cô hòa chung nhịp đập với anh. Nếu như không phải bây giờ, không phải hoàn cảnh này, cô chắc rằng mình cũng không cóđủ dũng khí làm điều này. Bởi lẽ, con người sống với quá nhiều sợ hãi, quá nhiều những mặt nạ.

Cuộc sống làm chúng ta gồng mình lên chiến đấu với những khó khănđể rồi càng chiến đấu, chúng ta càng sợ hãi, càng trầm mình trong vực sâu ấy, ta càng không là ta của ngày xưa nữa. Trên những nẻo đường xa lạ, ta thấy mọi thứ xạ lạ và ta cũng nhận ra mình đổi thay. Đó là quy luật cuộc đời, dù rằng không ai trong chúng ta muốn thừa nhận nó.

Một không gian và rất nhiều câu chuyện. Đến rất muộn, rất muộn, Chương Hiểu chìm vào giấc mộng ngay bên cạnh Trình NGạn Thâm. Nhịp thở của cô đều đặn, khuôn mặt chìm vào ánh trăng ngoài kia làm trái tim Trình NGạn Thâm xao xuyến. Khoảnh khắc Chương Hiểu nhắm mắt lại cũng là giây phút ánh mắt anh chạm đến gương mặt cô.

Thật ra, Trình Ngạn Thâm đã tỉnh dậy từ rất lâu rồi, từ lúc cô mới bước vào, anh đã tỉnh. Nhưng anh không muốn mở mắt ra, anh không muốn mình đối mặt với hiện thực này. Anh sợ, anh rất sợ, đây chỉ là giấc mơ. Một giấc mơ đẹp và càng là như thế anh càng sợ, sợ mọi thứ sẽ vỡ tan rồi biến mất. Hơn hết, anh cũng muốn biết mình là ai trong lòng cô. Năm năm rồi, có biết bao chuyện thay đổi trong năm năm đó mà anh không biết, có biết bao thứ cảm xúc đã không còn như xưa, nên anh càng sợ.

Người ta thường nói,thời gian chính là thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương nhưng đã có ai từng nói, thời gian cũng chính là con dao sắc bén cắt lìa mọi tình cảm trên đời này chưa?

Anh giơ bàn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên tóc cô. Cái nhìn ấm áp và nhẹ nhàng. Người ta có thể thấy trong ánh mắt ấy, chất chứa rất nhiều tình cảm, một chút xót xa và phần nhiều là lo lắng.

- Chương HIểu à, đừng bao giờ biến mất nữa. Anh không biết mình còn có thể chịu đựng được đến bao giờ.

Không gian như nổi lên, như chìm đi bởi câu nói đó. Có những thứ tình cảm không phải oanh oanh liệt liệt, có những thứtình cảm không phải trăng sao xa vời, tình yêu là gì? Một người lạnh lùng có thể đứng cùng một người con gái xa lạ trước bãi biển hàng giờ liền trong cơn mưa, có thể cùng cô vui buồn, có thể chờ cô suốt năm năm và cũng có thể rất nhiều năm sau nữa chỉ để nghe một câu nói, có thể hy sinh cuộc đời mình chỉ mong cô bình an...Tất cả những điều đó có gọi là yêu? Tôi không biết, chỉ biết rằng, nếu bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để định nghĩa cụm từ ấy thì có lẽ, nó thực sự xa vời như người đời vẫn hay nói. Và có lẽ, tôi cũng không bao giờ đạt được.

Đứng dậy, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, in lên trán một nụ hôn rất nhẹ.

- Ngủ đi, anh sẽ trở lại nhanh thôi.

Anh biết, ngoài những chuyện này, anh còn rất nhiều điều cần xử lý. Dương NGuyên, đã đến lúc kết thúc mọi thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.