Mười Năm Vẫn Ngoảnh Về Thượng Hải

Chương 47




“Cứu con.. khụ...” Lạc Lạc vùng vẫy quẫy đạp, yếu ớt chống chọi giữa hồ nước lạnh.

Mẫn Như hoảng sợ, mặt tái nhợt, cô chạy mãi liên tục chạy vẫn không thể chạy tới hồ nước đó, càng chạy càng cách xa vị trí Lạc Lạc.

Mẫn Như tuyệt vọng, hồ nước đó rất sâu rất rộng lớn, nhìn Lạc Lạc chới với giữa hồ, cố gắng ngoi lên giữa mặt nước kêu cứu.

“Ực, ực”

Mẫn Như chứng kiến cảnh con trai biến mất khỏi tầm mắt, cả thân người nhỏ bé dần chìm xuống nước, cánh tay cũng vô lực chìm theo. Lúc này lại mới phát hiện mình ở trong nước, cô điên cuồng bới móc hồ nước tìm kiếm Lạc Lạc, đột nhiên hồ nước rung động, mưa kéo sấm chớp và gió lớn ùn ùn kéo đến.

-Khônggggg!

Cô giật mình thức dậy, hơi thở dồn dập, người cũng thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy.

Một giấc mơ kinh khủng đem đi Lạc Lạc của cô? Phải rồi Lạc Lạc. Mẫn Như bước xuống giường, căng thẳng mở cửa, hy vọng nhìn thấy cái dáng bé nhỏ. Đâu rồi, Lạc Lạc không ở trên giường, ánh mắt ấm áp trở nên đau đớn, như rơi thẳng xuống 18 tầng địa ngục của diêm vương.

Cô ngồi thỏm xuống sàn, trong cơ thể Mẫn Như tràn ngập nỗi tuyệt vọng và khủng hoảng không thể thốt ra bất cứ thứ gì, khiến nước mắt của cô vô thức rơi xuống.

-Mẹ, giờ này khuya rồi sao còn chưa ngủ.

Giọng nói quen thuộc vang lên, khiến cô liền ngước nhìn giọng nói ấy. Đó là cái dáng nhỏ bé mặc bộ pyjamas màu xanh dương gãi đầu khó hiểu nhìn cô. Mẫn Như kéo Lạc Lạc vào lòng, cô nói mà đôi môi còn run rẩy:

-Con đã đi đâu?

-Ăn bánh kem nhiều quá ! Con cảm thấy rất khát nên xuống bếp lấy một ít nước. Tự nhiên bóng đen của mẹ chạy vào phòng con, suýt nữa cái ly trên tay rớt xuống, khiến con rất sợ hãi.

-Phải rất sợ hãi, một giấc mơ quá hiện thực!

-Giấc mơ gì thế ạ?

-Mẹ mơ Lạc Lạc c..h.. rời khỏi mẹ!

-Nó là một giấc mơ. Lạc Lạc yêu mẹ nhất sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ xinh đẹp.

-Con trai ngoan của mẹ!

Cô ôm Lạc Lạc rất lâu, sau đó cậu bé ngủ thiếp đi trên tay cô, Mẫn Như đưa Lạc Lạc về giường, cẩn thận kéo chăn cho cậu bé, rồi đặt một nụ hôn nhẹ trên trán.

Mẫn Như tiếp tục qua phòng Bối Bối, cô bé đã ngủ rất say, miệng còn nở nụ cười thật tươi, chắc nằm mơ thấy mình được đưa đến vương quốc bánh kẹo, miệng còn chảy cả nước bọt, cô chỉnh lại chăn bị Bối Bối làm méo, trực tiếp lấy khăn lau nước bọt, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Bối Bối hôn thêm một cái.

Cô đi về phòng, giấc mơ ban nãy, khiến cô không thể chợp mắt ngủ được, Mẫn Như ngồi dậy đưa người dựa thẳng vào cửa sổ, trầm ngâm suy tư, liên tục nghĩ ngợi khuôn mặt vì thế liên tục thay đổi trạng thái.

Tinh thần của Mẫn Như đã bình tĩnh như bình thường, nhịp tim không còn đập liên hồi giống lúc nãy, người vì thế trở lại nhiệt độ cơ thể ổn định. Chỉ là cô chưa ngừng suy nghĩ về giấc mơ....

Mẫn Như đã sơ sót cái gì, cho nên giấc mơ ban nãy có thể là điều báo trước tương lai.

Ngoài trời đêm gió mạnh mẽ cào xé, một màu đêm cô đơn tĩnh mịch, có ánh trăng sáng và hàng tỷ ngôi sao làm bạn với nhau.

Một giấc mơ kì lạ, Lạc Lạc bỗng nhiên bị chết đuối vì nước, nhớ lại cô còn rùng mình, cậu bé từ trước tới nay đều rất nhát gan, mỗi lần cô muốn đi bơi dẫn theo hai người, Lạc Lạc là đứa phản ứng đầu tiên, rồi đến Bối Bối nhất quyết không chịu.

Đưa ra một đống lý do, từ chối Mẫn Như rất khôn khéo, từ đó Mẫn Như thường đi bơi một mình, Lạc Lạc, Bối Bối ở nhà tự chơi trò của hai người.

Đúng rồi, hai đứa trẻ có hội chứng sợ nước, nhất là nước lạnh, điều này cô không nghĩ ra, hai người đều sử dụng nước nóng để vệ sinh thân thể. Cô cứ nghĩ hai đứa sống trong nhà giàu thì điều kiện vệ sinh sẽ khác, nhưng không ngờ hai đứa trẻ lại có một căn bệnh lạ.

Cô dậy từ rất sớm, đêm qua chẳng ngủ được một giấc tròn, Mẫn Như làm bữa sáng cho ba người. Cháo trắng là món làm người ta dễ chịu nhất, một bát cháo nóng bữa sáng sẽ ấm cơ thể. Cô bỏ vào nồi một chén nước tỷ lệ 1:3, nước sôi lên thì cho gạo vào, phải canh lửa để cháo không bị trào ra ngoài.

Sau đó Mẫn Như cho vài lát nhỏ vỏ cam vào, đợi một chút thì gắp ra, cháo trắng của cô có mùi thơm rất đặc biệt. Múc cháo ra tô và cho thêm hành lá đã thái sẵn tạo phần ngon mắt. Lạc Lạc, Bối Bối rất ngoan, lấy chén muỗng ra trước chờ đợi cô mang bữa sáng. Bối Bối có vẻ háo hức với món cháo trắng, cô bé ăn đến bốn chén, còn Lạc Lạc vẫn điềm đạm ăn như mọi bữa.

-Hai đứa có đi bơi không? Cuối tuần chúng ta rủ mọi người đi chung.

-Con sẽ đi với mọi người nhưng không bơi đâu!

-Con cũng thế!

-Hai đứa không đi bơi cơ thể khó dẻo dai nổi! Nó có nhiều ích lợi lắm nào là tốt cho da, thông minh hơn, kéo dài tuổi thọ...

-Ây, con no rồi ra xem tivi.

-Mẹ, người no chưa con cũng no rồi.

Mẫn Như lập tức im bặt, muốn nói nữa mà nói thế nào, cô quơ tay trái rồi quơ tay phải, ánh mắt bực bội dò xét hai đứa nhỏ, có một thứ nóng bỏng ở sau lưng hai người, Lạc Lạc, Bối Bối giả vờ chú tâm vào tivi.

-Đủ rồi! Hai đứa nhất quyết phải đi bơi!

-Cái gì?

-Mẹ muốn hai đứa xuống nước, đừng tưởng che giấu được? Mỗi lần đụng nước lạnh là giống như mèo co rúm hết người, trốn tơi trốn lui đứa này đẩy đứa kia. Cuối cùng mẹ cũng là người chịu trách nhiệm.

-Mẹ!

Vẻ mặt kiên quyết nhìn hai đứa trẻ, một lời đã định khó lay chuyển, chiều nay cô trực tiếp tìm dì và bà nội Thẩm để xin một ít ý kiến.

Lạc Lạc đi kể lại với Bối Bối tối hôm qua, cô có chạy sang phòng cậu bé, thái độ rất ghê người, suýt bị hù cho tè ra quần, Bối Bối nghe xong liền cười sặc sụa vì hành động nhát gan của Lạc Lạc. Và đã hiểu tại sao mẹ lại kiên định như thế? Chắc chắn là do giấc mơ đêm qua ảnh hưởng tới mẹ rồi.

Hai tiểu bánh bao Lạc Lạc, Bối Bối nhăn nhó nhìn nhau, mẹ đã biết được căn bệnh lạ lùng của bọn họ, chắc chắn sẽ diệt tới tận gốc, để bà nội và bà cố biết nữa thì có đấu với mẹ cũng không lại. Bây giờ nghĩ cách nào là vẹn cả đôi bên a!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.