Mười Năm Vẫn Ngoảnh Về Thượng Hải

Chương 33




Hoắc Thiếu Nghi khẽ mím cánh môi một chút, tiếp đó giọng nói ôn nhuận từ từ vang lên - -

“Uyển Nhu, lúc trước là ta ngốc, là ta ngốc, không có lo lắng đến cảm thụ của nàng, ta cho rằng đưa tất cả ta cho nàng, vậy thì nàng sẽ là cô gái nhỏ hạnh phúc nhất thế gian, nhưng là ta xem nhẹ một điểm quan trọng nhất, đó chính là, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ta nên đưa cho nàng nhất, là tâm của ta.”

“Mà sự ngu ngốc của ta, khiến ta hết lần này tới lần khác đánh mất nàng, hiện tại ta muốn không hề giữ lại chút nào, giao trái tim còn hoàn chỉnh này lại cho nàng, xin nàng nhận lấy!”

Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi lấy một bó hoa sơn chi dùng tơ vàng tơ hồng quấn quanh, mang theo thâm tình khẩn thiết, đưa tới trước mặt Tiêu Uyển Nhu.

Nước mắt nhất thời tràn ngập ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Uyển Nhu, nàng khó có thể hình dung tâm tình giờ phút này, một loại cảm giác vui mừng mà khóc, khiến nước mắt của nàng rơi như mưa, bổ nhào vào trong lòng Hoắc Thiếu Nghi.

Nhưng không dè dặt cứ theo Hoắc Thiếu Nghi như vậy sẽ làm nàng rất mất mặt.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Uyển Nhu vẫn quyết định khảo nghiệm Hoắc Thiếu Nghi một chút.

Không khỏi khịt khịt mũi, lại nuốt nước mắt vào trong lòng, nâng đôi mắt sáng ngời lên, chớp chớp nhìn dung nhân tuấn dật thâm tình của Hoắc Thiếu Nghi.

“Ai hiếm lạ tâm này của chàng? Còn có, bó hoa nát này, khó coi chết đi được, không thấy mẫu đơn trong Ngự Hoa Viên đang nở rộ ư? Chàng tặng bó hoa còn xấu hơn mẫu đơn rất nhiều, chàng - con ngỗng ngốc nghếch, không phải là cố ý chọc giận ta chứ!”

Giọng nói tức giận, đều là bộ dáng làm nũng của tiểu nữ tử.

Bộ dáng xấu hổ của Tiêu Uyển Nhu khiến Hoắc Thiếu Nghi không khỏi hoảng lên.

“Nhưng Uyển Nhu... Ta... Cái kia, ta...”

Không biết sao,Hoắc Thiếu Nghi lại lần nữa cà lăm, ấp a ấp úng, cũng không thể nói một câu lưu loát.

Đến những lời mà Tiêu dung diệp và lệ Ảnh Yên đã dạy hắn nói, hắn đều mặc kệ ném lên chín từng mây, một lòng chỉ nghĩ đến, làm sao có thể lấy lòng Tiêu Uyển Nhu lần nữa.

“Ta cái gì mà ta? Hoắc Thiếu Nghi, chàng theo đuổi nữ tử đều là không có thành ý như vậy ư? Ngây ngô ngốc nghếch, đần muốn chết!”

Tiêu Uyển Nhu dùng giọng mỉa mai chửi rủa, một vẻ mặt khinh thường muốn hung hăng trị Hoắc Thiếu Nghi, tràn đầy trên mặt.

“Không đúng, Uyển Nhu, ta thật sự, thật sự rất có thành ý, hôm nay ta đã chuẩn bị rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, chỉ vì có thể làm nàng cảm động, không tin, ta cho nàng xem!”

Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi liền kéo mở cổ họng, hô lớn với Tiêu dung diệp trốn ở cách đó không xa - -

“Dung diệp, đốt pháo hoa!”

Tiêu dung diệp trốn ở trong bụi rậm cũng không biết bên này là tình huống như thế nào, không chút suy nghĩ liền châm toàn bộ pháo hoa đã chuẩn bị tốt trước đó với A Quân.

“Bùm, bùm, bùm!” Vài đóa pháo hoa đều nở rộ trong không trung, hoa lửa đoạt ánh mắt người, như là đóa hoa nở rộ trong trời đêm, sắc màu rực rỡ một bó tiếp một bó.

Thấy pháo hoa chuẩn bị tỉ mỉ vì mình, cả trái tim của Tiêu Uyển Nhu đều trở nên hòa tan.

Xem ra Hoắc Thiếu Nghi này vì đoạt được tâm của mình, thật đúng là đã vất vả tâm tư.

Thấy Tiêu Uyển Nhu xuất thần nhìn hết thảy, Hoắc Thiếu Nghi tiến lên, nhìn theo ánh mắt của nàng.

“Uyển Nhu, đẹp không?”

“Ừ, thật sự rất đẹp, rất xinh đẹp!”

Thấy Tiêu Uyển Nhu cười nhạt ôn nhu như thế, cả trái tim Hoắc Thiếu Nghi đều bị hòa tan rồi.

“Uyển Nhu, ta thật sự rất dụng tâm làm tất cả chuyện này cho nàng, cho nên đừng phủ định sự yêu thích của ta với nàng nữa?”

“Ừ, ta...”

“Ầm ầm!”

Lời nói của Tiêu Uyển Nhu còn chưa có nói xong, chỉ nghe cách đó không xa, sấm rền ầm ầm cuồn cuộn đánh xuống, một thoáng chốc sau, mưa to giáng xuống từ trên trời.

Pháo hoa, trận nến đỏ, đều bị dập tắt hoàn toàn dưới cơn mưa to trút xuống.

Mà đám người Hoắc Thiếu Nghi, Tiêu Uyển Nhu cũng bị cơn mưa to đột nhiên đánh úp này đánh cho ướt sũng.

“Á! ! !”

Tiêu Uyển Nhu không khỏi phát điên kêu to.

Mà đầu Hoắc Thiếu Nghi ở bên cạnh cũng như muốn nổ tung, sắp bị ông trời này chọc tức đến nổ mạnh rồi.

Đây vẫn thật làm nổi bật một câu kia: Người nếu xui xẻo, uống nước lạnh cũng mắc răng!

“Uyển Nhu, ta...”

Hoắc Thiếu Nghi cầm hoa sơn chi bị nước mưa đánh thành bảy tám mảnh đưa tới trước mặt Tiêu Uyển Nhu.

“Uyển Nhu, mặc kệ như thế nào, ta... Ta yêu nàng, ta nghĩ muốn cho nàng thấy tâm ý của ta, sẽ không bởi vì trận mưa lớn này rơi xuống, liền cọ rửa tình yêu của ta với nàng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.