Mười Năm Vẫn Ngoảnh Về Thượng Hải

Chương 32




Xuyên qua mấy đường hành lang, ánh sáng cây đèn trở nên càng tối hơn.

“Này, Cẩu Đản, ngươi đang muốn dẫn ta đi đâu?”

“Lát nữa, ngươi sẽ biết!”

Lệ Ảnh Yên vì bảo trì tính thần bí, cũng không có làm rõ với Tiêu Uyển Nhu, muốn dẫn nàng ta đi qua, chính là nắm tay nàng ta không buông ra, càng đi đến chỗ sâu trong Ngự Hoa Viên.

Rốt cục, lệ Ảnh Yên đi thật xa mới mang theo Tiêu Uyển Nhu đi tới một mảnh đất trống trải.

Nhìn thấy một mảnh trống rỗng, Tiêu Uyển Nhu nhíu mày, tò mò chất vấn - -

“Cẩu Đản, ngươi là muốn dẫn ta xem cái gì?”

“Trước đừng nói chuyện, nhắm mắt!”

“Hả?”

Tiêu Uyển Nhu càng thêm kinh ngạc vì yêu cầu của lệ ảnh tên với mình, lông mày tinh tế không khỏi vặn càng chặt.

“Ta nói muốn ngươi nhắm mắt, nhanh chút đi! Một lát nữa sẽ có kinh hỉ, ta không để ngươi mở mắt, ngươi không thể lén mở mắt ra nha!”

“Được rồi!”

Cho dù trong lòng Tiêu Uyển Nhu tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo lời lệ Ảnh Yên, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

“Hắc hắc, Uyển Nhu ơi, ta thật sự là sợ ngươi lén mở mắt, cho nên chớ có trách ta nha.”

Cười xấu hổ, lệ Ảnh Yên rút một tấm vải đỏ từ trong túi áo ra, không chút suy nghĩ liền che mắt Tiêu Uyển Nhu.

“Này, Cẩu Đản, ngươi làm gì đó?”

Tiêu Uyển Nhu theo bản năng phản kháng, nhưng nàng ta là một công chúa yếu đuối, sao là đối thủ của Cẩu Đản - giang hồ siêu lừa đảo chứ, không đến vài cái, Tiêu Uyển Nhu vẫn ngoan ngoãn bị lệ Ảnh Yên che hai mắt lại.

“Hừ, nữ cặn bã đáng chết, nếu ngươi dám gạt ta, ngươi liền chết thẳng cẳng!”

“Hắc hắc, đây là chủ ý của Thiếu Nghi ca ca, nếu ngươi không thương huynh ấy, vậy ngươi để huynh ấy chết thẳng cẳng là được!”

Lệ Ảnh Yên cười quỷ dị, tiếp đó vui vẻ chu môi huýt một tiếng sáo về phía đám người Hoắc Thiếu Nghi trốn trong bụi rậm.

Người trong bụi cỏ lập tức hiểu ý, tiếp đó mấy người lén lút ra khỏi bụi cỏ.

Tiến lên, cầm lửa đến châm nến đỏ đã đặt thành hình trái tim, nhất thời trời đất tràn đầy ánh nến, chiếu sáng một mảnh.

Lệ Ảnh Yên tiến lên, nhỏ giọng nói mấy câu ở bên tai Hoắc Thiếu Nghi, tiếp đó, Hoắc Thiếu Nghi hiểu ý gật gật đầu.

Chốc lát sau, lệ Ảnh Yên liền vui vẻ chạy về bên người Tiêu Uyển Nhu.

“Được rồi Uyển Nhu, ta muốn cởi mảnh vải trên mắt người đây!”

“Xoẹt!”

Một tiếng kéo rất nhỏ, mảnh vải rơi xuống.

“Oa!”

Tiêu Uyển Nhu khó có thể tin trừng lớn mắt, trước mắt, nến đỏ cố ý đặt thành hình trái tim rất lớn, mà trong trận nến đỏ này là Hoắc Thiếu Nghi một thân áo trắng phong độ.

Nhìn thấy Hoắc Thiếu Nghi xuất hiện ở trong ánh mắt mình, Tiêu Uyển Nhu lập tức tâm thần không yên tĩnh nổi nữa.

“Thiếu Nghi...”

Tiêu Uyển Nhu thấp giọng nỉ non một tiếng, mắt thấy Hoắc Thiếu Nghi bước tiếp bước chân vững vàng muốn đi về phía mình.

Tim, đột nhiên lỡ một nhịp đập.

Thân mình cao lớn đứng yên lặng ở trước mặt mình, Tiêu Uyển Nhu khó có thể tin, liền cảm giác như là một vị thần giáng xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.