Mười Năm Không Xa

Chương 52-1: Ý tưởng đến từ nỗi đau (thượng)




Hai người chạy ra bên ngoài căn phòng, nhìn những đứa con mồ côi của những người thổ dân này.

-Những đứa bé này, là từ đâu đến? Phương Nhã Nhu có chút vui mừng nói: -Hóa ra còn có nhiều đứa trẻ tránh thoát được kiếp nạn lần này?

Thổ Cáp Nồ Khố điềm đạm giải thích nói:

-Lúc xảy ra sự việc, tôi đã triệu hồi bầy kình, để cho những đứa trẻ này trốn vào trong miệng, người lớn kích thước quá to, không cách nào mang đi được, nhưng trẻ con còn có thể cứu được không ít...Tôi chọn ra những đứa bé gái, trai có thân thể tương đối khỏe mạnh cường tráng, giữ lại để về sau sinh đẻ, giữ hương hỏa cho bộ tộc.

Phương Nhã Nhu khẽ giật mình, mới phát hiện ra trên thân thể của những đứa trẻ này, hoặc ít hoặc nhiêu dính thứ gì đó, hơn nữa đều tản ra mùi tanh nông mặc của biển, khó có thể tưởng tượng Thổ Cáp Nô Khổ làm sao làm được điều này!

-Thi thể của những người khác, lo liệu xong chưa? Lâm Phi hỏi.

Thổ Cáp Nồ Khố nói: -Đã đề bọn họ trở về ôm ấp hoài bảo của thân biên cả... Được rồi, chúng ta vào trong thôi.

Nói xong, Thổ Cáp Nỗ Khổ quay đầu lại, dùng tiếng thổ dân ra lệnh với những đứa lớn, những đứa bé đó đem theo những đứa nhỏ hơn tản ra đi tìm kiếm thức ăn bổ sung thể lực.

Ba người trở lại trong trướng bồng, Thổ Cáp Nỗ Khố đổ chút nước uống làm từ rễ cây chiêu đãi đơn giản hai người, mới ngôi xuồng bắt đầu kể cụ thể về chuyện gì đã xảy ra, có đâu có đuôi.

-Tôi thấy chỗ ở của các anh không hề có dấu hiệu bị cướp bóc, có lẽ giết người không

phải là đạo tặc, những kẻ đó là ai? lâm Phi hỏi.

Thổ Cáp Nỗ Khố dường như cũng có chút khó hiểu nói: -Tôi không biết bọn chúng là ai, chúng là một đám mặc chiến giáp sắt thép, hai tên dẫn đầu, thực lực cao phi thường, tôi không có cách nào đánh bại bất kỳ ai trong bọn chúng, chỉ có thể lựa chọn đem bọn trẻ rời đi...

-Chiến giáp sắt thép!? Lâm Phi bỗng nhiên hét lên: -Người của Quân đoàn địa ngục.

Lâm Phi nghĩ, có lẽ nói đúng hướng, nếu như là người của quân đoàn địa ngục, tia cao xạ cùng các vũ khí khác của bọn chúng, đích thực sẽ gây ra những cái chết thê thảm trên bờ biển.

-Hả, hóa ra gọi là Quân đoàn địa ngục tư.

Thổ Cáp Nỗ Khố thở dài: -Đã hơn hai năm tôi không rời khỏi đây, thật không ngờ, trên thế gian lại xuất hiện sức mạnh như vậy

-Bọn chúng vì cái gì? Lâm Phi khó hiểu, làm sao người Melanesia lại trêu chọc tới quân đoàn địa ngục.

Thổ Cáp Nỗ Khổ mắt lóe ra hào quang cổ quái. -Bọn chúng... muốn tìm thanh thánh kiếm.

Lâm Phi mất một lúc mới phản ứng kịp. -Cậu muôn nói cái thanh kiêm đã cắt lấy đầu hải yêu Medusa, thánh kiếm trong truyền thuyết.

-Không sai.

Thổ Cáp Nỗ Khố đáp: -Đây thực ra là một truyền thuyết trong bộ lạc của chúng tôi, người cuối cùng có được vũ khí cường đại kia, đích thực là một vị Vu sư của một nghìn năm trước trong bộ lạc chúng tôi.

-Đợi một chút!-Lâm Phi khiếp sợ nói: -Anh nói là...thứ vũ khí kia không phải là truyền thuyết của Hy Lạp thân thoại, nó thực sự tồn tại!?

Thổ Cấp Nồ Khố gật gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu.

-Tôi...không thể nói chính các cho cậu biết, tôi chỉ có thể cho cậu biết, trong tộc người chúng tôi thực sự có ghi chép lại như vậy, nhìn từ họa đồ. thanh kiểm ấy thực sự là kiếm, càng giống một thanh kiếm hình lưỡi liềm, đã từng được Tế tự quyền trượng của tộc người chúng tôi sử dụng. Về lai lịch truyền thuyết của nó, tôi không dám đảm bảo có đúng hay không, nhưng nó đích thực là từ chỗ hậu duệ của một kẻ mạnh ở Châu u, với tư cách lễ vật cảm tạ ơn cứu mạng mà có được. Nhưng...bởi vì đã mất tích ngàn năm nay, tôi cũng chưa từng thấy qua, cho nên, tôi cũng không dám bảo đảm tất cả điều đó là thật, vẫn chỉ nói, chỉ là tên của một loại vũ khí mà thôi.

Lâm Phi đã có thể đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra. - Bọn chúng cho răng, vũ khí ở trong bộ tộc của anh, cho nên dùng cách giết người bộ tộc, uy hiếp các anh giao ra?

- Đúng thể, Tộc trưởng nói cho bọn chúng biết, nhưng bọn chúng nhất quyết không tin, không ngừng giết người...đến khi chúng phát hiện, bọn tôi thực sự cái gì cũng không biết, mới chịu bỏ đi, nhưng trước đó, bao gồm tộc trưởng cùng đại bộ phận đều bị tiêu diệt gần như xóa sổ rồi - Thổ Cáp Nỗ Khố híp mắt, nói: -Hiện tại đáng để quan tâm, là những con cá heo tôi phái đi thăm dò ở vùng biển quanh đây, tôi phát hiện, bọn chúng thực ra vẫn chưa rời khỏi vùng biển ở gần đây.

-Anh nói bọn chúng vẫn còn ở đây? - Lâm Phi tỏ vẻ nghi ngờ. -Kỳ lạ, theo như lời anh nói, bọn chúng hôm qua đền càn quét nơi này, vậy sao có thẻ vân ở đền tận bây giờ, vân còn hoạt động ở vùng này? Chăng lẽ, bọn chúng đã phát hiện ta cái gì đó?

-Đúng vậy. - Thổ Cáp Nỗ Khố xác nhận nói: -Bọn chúng không biết tìm từ đâu ra ba chiếc thuyền đánh bắt, đang ở vùng biên hướng ở đông bắc trục vớt cái gì đó.

-Thánh kiếm? - Lâm Phi cười tà: -Chẳng lẽ, bọn chúng thực sự tìm được?

-Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn là đã phát hiện ra đầu mối gì đó, vùng biển đó, vốn có hai cái đảo nhỏ, là nơi tổ tiên chúng tôi từng ở, nhưng bởi vì trái đất ẩm lên, mực nước biển dâng cao, đã bao phủ mất rồi Nhưng ở xung quanh đó, thực sự có không ít thuyền đắm, chỉ có điều vùng biển đó địa hình phức tạp, bọn chúng muốn tìm kiếm, nhất định không dễ dàng.

Thổ Cáp Nỗ Khố nói.

Lâm Phi cau mày, nhớ tới trước kia Hoa Lộng Ảnh đem thanh thương và thanh kiếm đi, có khi nàoQuân đoàn địa ngục tìm thanh kiếm cũng một mục đích với bọn chúng?

Nếu là như vậy Hoa Lộng Ảnh là cùng nhóm với Quân đoàn địa ngục?

Bất luận thể nào, đám người này đích thực đang tính toán chuyện không tốt đẹp gì, đúng lúc bị mình đuổi kịp, không thể để bọn chúng tùy ý tính toán làm bừa, nếu mà mình đi đoạt lại thanh kiếm, có lẽ có thể tìm ra nguyên nhân chuyện này, ít nhất, mình có thể tin tưởng, càng dễ dàng tìm thấy người của Quân đoàn địa ngục.

-Thổ Cáp Nỗ Khố, anh là bằng hữu của tôi, lần này người trong tộc của anh xảy ra chuyện như vậy, tôi không thể ngồi yên mà không màng đến, huống chi đám người kia, cũng có thù với tôi, tôi hy vọng anh có thể phối hợp với tôi, đi giết những kẻ kia, ít nhất, không thể để chúng thực sự đạt được món vũ khí kia.

Lâm Phi nói.

Thổ Cáp Nồ Khố thật khó mà mới mỉm cười:

-Cậu là người mà thần linh lựa chọn, tôi tất nhiên sẽ đi cùng cậu, tuy tôi có thể để cho bầy kình đi đâm lật thuyền của bọn chúng, nhưng lại không có cách nào đánh chết bọn chúng. Nếu có cậu ở đây, thì có phần thắng rồi.

-Hiện tại, bọn chúng có lẽ không để sự chú ý ở chồ này, chúng ta có thể lén lút tới gân, tìm cơ hội ra tay.

-Xem ra lại cần chui vào những cái miệng cá kình khổng lồ kia rồi, nói thật, cái mùi ở trong miệng nó thật không dể ngửi. Lâm Phi nhếch miệng cười, trong mắt lại lóe lên tia hưng phấn.

Phương Nhã Nhu thấy Lâm Phi kích động muốn đi giết người như vậy, mặt lộ vẻ lo lắng, nhưng cũng biết những lúc như thế này không dễ ngăn cản, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng ѕиông.

Bất kể Phùng Nhất Nhất có thích hay không, Lâm Phi đã hạ quyết tâm.

Lâm Phi thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Nhã Nhu, trong lòng cũng có chút áy náy, nhân lúc Thổ Cáp Nồ Khố đi chuẩn bị, hắn nói lời xin lồi với Phương Nhã Nhu: -Anh xin lỗi, vốn dĩ nói với em là sẽ cho em một kì nghi thật lãng mạn, phong cảnh tự nhiên ở nơi này rất đẹp, đống lửa tiệc tối cũng rất vui, nhưng tiếc rằng hiện tại tất cả đều biến mất rồi...thật không thể ngờ, lại thành ra như vậy.

Phương Nhã Nhu trong lòng hối hận, nhưng vẫn cười lắc đầu: -Không sao đâu, so với những người đã chết, em đã rất may mắn rồi, em sẽ ở đây đợi anh, anh tự cẩn thận nhé.

Lâm Phi nắm chặt bàn tay mềm mại của cô gái, quyết đoán xoay người đi về phía bờ biển.

Ở phía đông bắc của đảo núi lửa, bên ngoài mấy hải lý, ba chiếc thuyền đánh bắt trọng tải hơn năm mươi tân đang bận rộn vớt những mảnh vỡ của thuyền đâm ở dưới đáy biển.

Trên boong tàu của một trong những con thuyền trục vớt, hơn mười mấy binh sĩ của Quân đoàn địa ngục mặc chiên giáp màu đen đứng đó, giám sát từng phương hướng của vùng biên xung quanh mình.

Mà đứng ở đầu thuyền hai ma tướng địa ngục mang chiến giáp đặc thù, đang cẩn thận dà soát đủ các loại đồ vật lẫn lộn được vớt lên từ chiếc thuyền đắm, đủ các loại

vật phẩm bị nước biển ăn mòn, rất nhiều thứ đã không có cách nào phân biệt được, cũng có không ít thứ dơ bẩn bị ẩn bên trong.

Trong đó có một tên ma tướng mặc chiến giáp màu trắng bạc, sau lưng có hai lớp đao kim loại tạo thành cánh, kính bảo hộ màu đỏ lóe ra, mở miệng nói: -Vassago, cảm nhận được gì chưa?

Ở bên cạnh gã, là một gã ma tướng mặc chiến giáp màu tím, đầu đội mũ bảo hiểm nón trụ, hai tay đặt ở hai bên huyệt thải dương, lăng lặng cảm nhận được được gì đó.

-Paimon. Anh quá vội rồi, anh phải biết, nước biển cách trở thần lực của tôi, tìm tòi trong tình trạng như vậy, cũng không phải là một chuyện dê dàng.

-Không phải là tôi vội, là thời gian mà quân đoàn trưởng giao 6ā sắp đến rồi, nếu như trước lúc mặt trời xuống núi mà vẫn không tìm được được vậy thì chúng ta không thể giao ra rồi…

-Suỵt!! Vassago bỗng nhiên ra hiệu để cho gã không lên tiếng, thò tay chỉ về phía bên trái một con thuyền đang trục vớt thuyền.

-Đồ vật vớt lên từ chỗ đó, hãy lập tức kiểm tra đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.