Mười Năm Địch Thủ, Một Phút Chiếm Hữu

Chương 7: Bi Kịch Của Tư Duy Bão Táp




Việc học viện Đạo Tâm tuyển sinh là một trong những sự kiện trọng đại của Viêm Thành, vào những năm trước, dòng người từ khắp các nơi sẽ đổ về Viêm Thành, giúp kinh tế trong thành gia tăng không ít.

Tuy năm nay tin tức về địa điểm tuyển sinh đã bị khống chế, nhưng người thăm dò được tin tức vẫn nhiều không kể xiết, chỉ trong hôm nay thôi, tất cả con đường dẫn tới Lôi Thiên Đài đều náo nhiệt cực kỳ, ngựa xe như nước, nối liền không dứt.

Vì tiết kiệm thời gian, Du Tiểu Mặc quyết định đi bằng truyền tống trận, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trên một con đường gần Lôi Thiên Đài.

Vị trí của Lôi Thiên Đài chính là trung tâm của Viêm Thành. Nó là một võ đài có lịch sử lâu đời, nói chung thì trước kia có rất nhiều người đã thành danh và ngã xuống ở nơi này, nhưng trung tâm của Viêm Thành cũng là nơi có lưu lượng người cao nhất, vô cùng sầm uất.

Cũng vì Viêm Thành không cho phép phi hành, cho nên họ chỉ có thể chạy bộ.

Vốn Du Tiểu Mặc còn muốn thuê một chiếc xe ngựa, nhưng xe ngựa tới lui thì nhiều lắm, chỉ là chẳng có chiếc nào chịu dừng lại.

Thường thì xe ngựa chạy trên đường lúc này đều có chủ hoặc có khách hết rồi, mà mục đích của những người này đều là tới Lôi Thiên Đài.

Tuy đã sớm biết sẽ có rất nhiều người tới báo danh, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn không ngờ cảnh tượng sẽ khủng khiếp tới mức này, lập tức hiểu tại sao học viện Đạo Tâm phải làm như vậy rồi, đã phong tỏa tin tức mà còn đông nghịt, nếu không phong tỏa, chẳng phải người tới báo danh sẽ gấp hai gấp ba chỗ này sao?

Lăng Tiêu xoa đầu Du Tiểu Mặc, “Vậy cứ đi qua đi, cũng giúp Liễu Nhạc làm quen với hoàn cảnh luôn.”

Với một người chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hoành tránh như Liễu Nhạc, quả nhiên khó mà quen nổi, hơn nữa hắn còn phải học tập nhất cử nhất động của Lăng Tiêu, da mặt đã kéo căng tới cứng đơ, đến bây giờ cũng chưa buông lỏng nổi.

Du Tiểu Mặc liếc nhìn qua, cách ăn mặc của Liễu Nhạc lúc này tương tự với phong cách của Lăng Tiêu, nhưng mặt nạ đã mua cái khác, chủ yếu là cái mặt nạ kia quá chói mắt, quần áo cũng mua mới toàn bộ, hơn nữa vì cải trang, dung mạo bên dưới mặt nạ cũng giống hệt Lăng Tiêu, đương nhiên cái này là kiệt tác của Lăng Tiêu rồi.

Về phần Lăng Tiêu, y lập tức biến thành một người có dung mạo thường thường, nhìn vào cũng thấy không có gì đặc biệt.

Lăng Tiêu lo lắng Du Tiểu Mặc đi một mình, vì vậy mới quyết định cùng đi theo.

Cũng may, vị trí mà họ truyền tống tới cách Lôi Thiên Đài không xa lắm, chỉ đi bộ gần một canh giờ đã tới quảng trưởng bên cạnh Lôi Thiên Đài rồi.

Đó là một quảng trường khổng lồ, chỉ nhìn cũng không thấy biên giới ở nơi nào, trên quảng trường là hàng ngàn người tập trung, tiếng động huyên áo ầm ĩ như tiếng sấm sét bên tai.

Quảng trưởng có thể chứa nổi mấy trăm ngàn người trong truyền thuyết vậy mà bây giờ đã trở thành một cảnh tượng đông đúc như một cái chợ, số lượng người ấy, hình ảnh ấy, thực sự đã làm trái tim nhỏ bé của Du Tiểu Mặc bị rung động, quả nhiên hắn đã đánh giá thấp sức hút của bốn chữ học viện Đạo Tâm rồi.

Lúc này, trước mặt họ, quảng trường khổng lồ kia đã gần như đầy một nửa.

Tuy rằng có một vài người là đi cùng nhau, nhưng cái đội ngũ dài dằng dặc xếp hàng trên quảng trường kia cứ như một con rồng to lớn, dù đã phóng tầm mắt thật xa nhưng hắn gần như không thấy các đạo sư được cử tới tuyển sinh.

Du Tiểu Mặc nhảy lên một chút, nhiều người như vậy, không biết đến khi nào mới đến lượt.

Lăng Tiêu giữ chặt bờ vai hắn, “Chọn hàng nào ít người rồi xếp hàng, hôm nay chỉ kiểm tra tuổi và cấp bậc, tốc độ sẽ khá nhanh, nếu em do dự nữa, đội ngũ sẽ càng dài hơn.”

Du Tiểu Mặc hiểu y nói có lý, đành nói. “Vậy cũng được, em tới chỗ báo danh của đan sư để xếp hàng, anh đi cùng Liễu Nhạc ha, cũng tiện chỉ bảo hắn luôn, tránh phạm sai lầm.”

Liễu Nhạc vội nói: “Không cần không cần, ta sẽ cẩn thận.”

Hắn cũng không dám để vị đại nhân này đi cùng tới chỗ báo danh, chưa nói tới việc chỉ đứng một chỗ với y đã thấy áp lực, mà với quan sát trong mấy ngày này, hắn đã biết vị đại nhân này rất quan tâm tới bạn mình, tuy nói cảm giác được một vị cường giả che chở hẳn là rất vui vẻ, nhưng hắn cũng không dám để vị đại nhân này bảo vệ mình đâu.

Lăng Tiêu nói, “Ta sẽ đi cùng em trước, xong việc rồi qua đó sau.”

Du Tiểu Mặc thấy cả hai người đều bác bỏ lời đề nghị của mình, cũng không nói tiếp nữa.

Tuy người báo danh đúng là rất nhiều, nhưng so với bên phía tu luyện giả, bên này đã đỡ rồi đó, còn chẳng bằng một nửa ấy chứ, hơn nữa học viện Đạo Tâm còn mở ra mười mấy điểm báo danh, chắc sẽ nhanh thôi.

Du Tiểu Mặc kiễng chân lên nhìn nhìn, mơ hồ nhìn được một lão giả đang nhận báo danh cho các đệ tử, tốc độ rất nhanh, không tốn tới một phút đồng hồ cho một người.

Lăng Tiêu phát hiện, từ sau khi đến nơi này, Du Tiểu Mặc chưa yên tĩnh nổi một giây, lại đè vai hắn xuống, “Yên tĩnh đi, đạo sư kia sẽ không chạy mất đâu.”

Du Tiểu Mặc giải thích: “Em không có sợ đạo sư chạy mất, em chỉ hơi hưng phấn thôi, không biết đợi đến lúc vào trong học viện Đạo Tâm sẽ thế nào nhỉ.” Không phải kiếp trước hắn chưa từng đi học, mà là lúc này cảm giác khác lắm.

Thực ra Lăng Tiêu cũng chưa từng đi học, cho nên y cũng không biết tình hình bên trong học viện ra sao, nhưng căn cứ vào tư liệu trong ngọc giản, có vẻ sẽ không tệ chút nào, liền cười nói: “Yên tâm đi, chắc sẽ không làm em thất vọng đâu.”

“Hừ, có vài kẻ đúng là mơ mộng viển vông, còn chưa qua kiểm tra đã tưởng tượng tới cuộc sống trong học viện, không biết ngượng, thật sự coi mình như thiên tài của tứ đại gia tộc ấy hả.”

Lăng Tiêu vừa dứt lời, một giọng nói tràn ngập châm chọc và khinh thường đã vang lên bên tai họ, sau đó là một hồi tiếng cười phụ họa, vô cùng chói tai, mang theo ý tứ giễu cợt rõ ràng.

Sắc mặt Lăng Tiêu bỗng trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía kẻ vừa mở miệng, ánh mắt lóe lên một chút tàn bạo.

Du Tiểu Mặc vội vàng kéo tay y lại, lắc lắc như muốn trấn an, sau đó mới nhìn về phía người nọ, là một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi, gã không đứng cùng đội ngũ báo danh với họ, chỉ tình cờ đứng cạnh.

Khóe mắt thanh niên nhếch lên, cảm giác cực kì khó chịu, thấy họ nhìn qua thì hừ lạnh một tiếng, nét mặt tràn đầy sự khinh thường, “Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng lẽ ta nói sai rồi hả?”

Khóe mắt Du Tiểu Mặc run rẩy, bàn tay đang nắm tay áo Lăng Tiêu cũng siết chặt.

Lăng Tiêu vốn cũng đã bực bội, đột nhiên bị động tác này chọc cười, cứ tưởng hắn có thể nhịn chứ.

Thanh niên thấy họ vẫn cười được, bỗng cảm giác mình bị làm lơ, khuôn mặt lập tức trở nên thối vô cùng, trào phúng nói thêm: “Năm nay đúng là đủ loại rác rưởi gì cũng tới được, ngay cả mấy kẻ tự cho là mình giỏi lắm cũng dám mò đến, đợi đến lúc bị quét đi, xem ngươi còn đắc ý đến khi nào.”

Du Tiểu Mặc hít vào một hơi thật sâu, đón nhận ánh mắt khinh miệt của gã: “Ngươi nói đúng, quả là đủ loại rác rưởi cũng dám báo danh, chỉ với cái bộ dạng ốm yếu ẻo lả này của ngươi, ta thấy ngươi cũng chẳng đắc ý được lâu đâu.”

“Ngươi nói cái gì, có gan thì nói lại lần nữa.” Sắc mặt thanh niên đã đổi qua đủ thể loại màu, nhìn đặc sắc cực kỳ, hai mắt như phun lửa nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, như muốn nói ‘Nói lại lần nữa ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh’

Du Tiểu Mặc liếc mắt một cái, “Ta không phải người hầu của ngươi, ngươi bảo ta nói thì ta phải nói hả, coi mình là ai không biết.” Du Tiểu Mặc đã nóng giận thì chưa bao giờ nói chuyện khách khí, hình ảnh lúc này hoàn toàn trái ngược với hình tượng bé ngoan lúc bình thường của hắn.

Đây cũng là lần đầu Lăng Tiêu nghe thấy hắn đấu khẩu với người khác, còn nhanh mồm nhanh miệng tới vậy, cảm thấy vô cùng mới lạ, Du Tiểu Mặc lúc này khiến y cảm thấy rất thú vị, cũng không chen vào.

Sắc mặt thanh niên kia hết xanh rồi lại tím, đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với gã như vậy, trong cơn phẫn nộ cũng chẳng bận tâm tới lời nói: “Ngươi… Ta muốn quyết đấu với người, có giỏi thì theo ta lên Lôi Thiên Đài.”

Du Tiểu Mặc biết tác dụng của Lôi Thiên Đài, nhưng hắn cũng chả có hứng thú quyết đấu gì hết, buồn cười nói: “Sao ta lại phải quyết đấu với ngươi, ngươi nói đấu thì phải đấu hả, ta cảm thấy rất là mất mặt đó.”

Không chỉ thanh niên trợn tròn mắt, mà ngay cả những người đang đứng xem trò vui cũng hết hồn, trong lòng của nhiều người, quyết đấu ở Lôi Thiên Đài là một việc thần thánh, nếu như có người nào đó đưa ra đề nghị quyết đấu, rất ít khi bị cự tuyệt, trừ khi một người có cấp bậc cao đòi quyết đấu với người có cấp bậc thấp hơn mình, nhưng chuyện này hiếm khi xảy ra.

Thanh niên nhìn Du Tiểu Mặc có vẻ trẻ, cho rằng hắn chỉ là một đan sư cấp bốn bình thường, bởi vì đây là một trong những điều kiện để báo danh, cho nên gã mới dám mở miệng đòi quyết đấu, mà bản thân gã đã là một đan sư cấp bốn trung phẩm rồi, nhưng có nằm mơ gã cũng chẳng ngờ được Du Tiểu Mặc lại cự tuyệt dứt khoát tới vậy.

“Ta thấy ngươi đang sợ thì có, cho nên mới không dám quyết đấu cùng ta.” Thanh niên ác ý cười nhạo, “Chỉ cần bây giờ ngươi dập đầu ba cái nhận lỗi với ta, ta sẽ không so đo chuyện lúc nãy nữa.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn gã: “Ngươi bắt ta giải thích cái chuyện sớm muộn gì ngươi cũng bị loại hả, đầu óc ngươi không có bệnh chứ? Ta đề nghị ngươi đi tìm bác sĩ khám lại thử xem, miễn lây cho người bên cạnh.”

Thanh niên bực tới không nói nên lời, há miệng run rẩy chỉ tay vào mặt hắn.

Đúng lúc này, bên ngoài đám đông có một tiếng cười to hào sảng.

“Vị tiểu huynh đệ này nói không sai, có bệnh phải trị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.