Mười Năm Địch Thủ, Một Phút Chiếm Hữu

Chương 31: Bi Kịch Kiếp Trước




̃ đấu bắt đầu. (1)

Thông qua khắc hoa văn, tạo thành lực lượng phù văn, sinh ra năng lượng cường đại.

Đương nhiên hoa văn phù lật và khắc trận pháp vẫn có chút khác nhau. Nhưng mà hai thứ này cũng có chỗ giống nhahu.

Bố trí trận pháp, khắc hoa văn trận pháp chỉ là một bộ phận trong đó, chỉ là một khâu trong đó.

Mà khắc hoa văn trận pháp là hạch tâm chế tạo phù lật.

Bất luận phù lật nào đầu tiên phải khắc hoa văn thành công, mới có thể nhập năng lực cường đại, mới có thể chế tạo ra một tấm phù lật cường đại.

Nếu như hoa văn phù lật cũng không khắc được, vậy thì tấm phù lật này chính là một tấm phế phù, không có bất kỳ tác dụng nào.

Kiếp trước dù sao Giang Trần cũng có nghiên cứu qua phù lật, hơn nữa hắn ở phương diện khắc trận pháp vẫn là đại hành gia. Bởi vậy rút thăm được khắc hoa văn trận pháp tuyệt đối là phương thức thi đấu có lợi nhất đối với hắn.

Thời gian thi đấu bắt đầu, Giang Trần hết sức chăm chú, băt đầu thi triển bản lĩnh của mình.

Ngay từ đầu, hắn còn có chút không lưu loát. Sau một tấm, Giang Trần đã bắt đầu quen thuộc, thành thục. Sau ba tấm, Giang Trần như tìm được linh cảm, lập tức tiến vào trạng thái vong ngã, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thành thạo.

Lúc này, tri thức kiếp trước của hắn lập tức phát huy tác dụng. Các loại linh cảm ùn ùn kéo tới trong đầu hắn, liên tục, không ngừng.

Tất cả người của Khổng Tước thánh sơn giờ phút này đều chăm chú nhìn vào lôi đài đang thi đấu. Trong lòng bọn họ hiện tại vô cùng ngưng trọng.

Ván này, quả thực không thể nào bị vọt khỏi tay được.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khối đá đặt trên lồng ngực của người Khổng Tước thánh sơn không ngừng nặng nề, khiến cho trong lòng bọn họ vô cùng áp lực.

Chỉ có Giang Trần, sau khi hoàn toàn tiến vào trạng thái vong ngã, dường như đã quên hắn đang tiến hành thi đấu, thi đấu có liên quan tới vận mệnh Lưu Ly vương thành.

Tu La đại đế ở phương diện phù lật nhất đạo chìm đắm vô số năm, việc khắc hoa văn phù lật đối với hắn mà nói chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi.

Trước đó liên tục thua ba trận trong tay Giang Trần, làm cho trong lòng hắn uất ức, cho nên hắn định trong phù lật nhất đạo này lật ngược thế cờ.

Tu La đại đế mang theo lửa giận báo thù tuyệt đối là vô cùng đáng sợ.

Cho nên lúc này hắn cũng đầu nhập vào việc khặc hoa văn, định vãn hồi lại những hổ thẹn trong ba ván trước nhờ vào phù lật nhất đạo này.

Tất cả đều vô cùng thuận lợi, Tu La đại đế có lẽ đã có thể nhìn thấy thắng lợi trươc mắt hắn sau khi hắn khắc đạo hoa văn phù lật cuối cùng.

Tu La đại đế cẩn thận kiểm tra một phen, bảo đảm không có bất kỳ vấn đề gì, lúc này hắn mới thở phào một hơi. Trong lòng càng đắc ý vạn phần, cảm thấy ván này mình thắng đã định rồi.

Ánh mắt mang theo vài phần đùa cợt, nhìn về phía Giang Trần.

Nhìn qua, Tu La đại đế thiếu chút nữa giật mình. Khi hắn nhìn qua, lại nhìn thấy Chân Đan Vương này vừa vặn cũng đứng lên.

Có ý gì?

Tiểu tử này cũng hoàn thành sao?

Trong đầu Tu La đại đế đột nhiên hiện lên ý nghĩ đáng sợ, trong lúc vô thức hai người cơ hồ cùng lên tiếng:

- Ta hoàn thành.

Cảnh này khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Đồng thời hoàn thành? Chuyện này cũng quá mức trùng hợp a, hơn nữa nhìn vào dường như Chân thiếu chủ đứng dậy trước, mà song phương đồng thời lên tiếng.

Nếu như đều hoàn thành, thời gian cũng hoàn toàn bằng nhau a.

Chẳng lẽ trận này hòa, bất phân thắng bại?

Như vậy cũng có thể hòa, bất phân thắng bại hay sao? Chuyện này khiến cho các lộ chư hầu bên dưới cảm thấy quá mức tưởng tượng. Phải biết rằng loại chương trình phức tạp như vậy, tốc độ khác nhau. Nếu như cũng có thể hòa, bất phân thắng bại mà nói, như vậy quá mức xảo hợp.

Tu La đại đế cũng bị tình huống bất ngờ này đả kích làm cho choáng váng, Chân thiếu chủ này làm sao có thể hoàn thành?

- Sẽ không, hắn làm sao có thể hoàn thành được? Hắn ở phù lật nhất đạo cũng không nghe nói có thiên phú mạnh mẽ tới đâu. Tiểu tử này nhất định là ăn gian.

Ván này Tu La đại đế mang theo ý nghĩ chiến thắng mà tới.

Trong lòng vô cùng căm giận, Tu La đại đế nhắc nhở:

- Niệm Hoa đạo huynh, nhất định phải kiểm tra cẩn thận, cũng đừng để cho có người thật giả lẫn lộn.

Tu La đại đế hoài nghi, Chân thiếu chủ này nhất định là vì truy cầu tố độ mà không có chất lượng.

Chỉ tiếc sau khi Niêm Hoa đại đế cẩn thận kiểm tra, lại cho hắn câu trả lời thuyết phục:

- Trải qua kiểm tra cẩn thận, song phương khắc hoa văn phù lật hoàn toàn hợp cách, không có bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào.

- Cái gì?

Tu La đại đế giống như bị búa tạ nặng nề đánh vào đầu, sắc mặt lập tức đại biến, trong lòng hối hận, tràn ngập tự trách.

- Vì sao? Tại sao ta phải kiểm tra lại làm gì? Nếu như bổn Đế không kiểm tra lại, vậy thì có thể nhanh hơn một bước.

Tu La đại đế lúc hoàn thành còn cố ý kiểm tra lại một chút. Tuy rằng thời gian kiểm tra không quá nhiều, thế nhưng cuối cùng cũng tốn chút thời gian.

Ai mà ngờ tới, chỉ bằng một chút thời gian trì hoãn này, lại khiến cho thắng bại thoáng cái biến đổi, thành hòa, bất phân thắng bại.

Nếu như không kiểm tra qua, vậy thì không phải phần thắng ván này đã tới tay hắn sao?

Tu La đại đế sốt ruột tới mức hối hận, nếu như nói trình độ thực sự không được, thua thì cũng thua rồi, nhiều lắm thì chỉ cảm thấy phiền muộn, là tài nghệ không bằng người ta.

Thế nhưng mà rõ ràng có thể thắng, kết quả lại bị đối phương mạnh mẽ thủ hòa. Đây tuyệt đối là cướp đi một ván thắng của hắn.

Giống như con vịt tới miệng bỗng nhiên bay đi vậy.

Kết quả đã định, cho dù hắn hối hận thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Không cải biến được sự thật trước mắt.

Niêm Hoa đại đế tuyên bố:

- Ván thứ chín, hòa, bất phân thắng bại.

Mấy chữ hòa, bất phân thắng bại này khiến cho Tu La đại đế vô cùng đau đớn. Hắn cũng không biết vì sao, khắc phù lật đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó, vì sao lại ma xui quỷ khiến đi kiểm tra lại một lần?

Sau khi kiểm tra, quả thực cũng không có bất kỳ sơ xuất nào.

Có lẽ khi đó không biết vì sao hắn mất tự tin về bản thân mình. Chẳng lẽ là trước đó ba trận đều thua làm cho đạo tâm hắn xuất hiện vết rách?

Tuy rằng Tu La đại đế rất không muốn thừa nhận điểm này, thế nhưng không thể không thừa nhận điểm này.

- Sư tôn, không cần nhụt chí. Chúng ta bốn thắng hai hòa, ba thua, chỉ cần ở võ đạo thắng hai trận, như vậy ván này vẫn như cũ, chúng ta sẽ thủ thắng.

Lý Kiến Thành ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hắn an ủi Tu La đại đế.

Tu La đại đế cũng biết kết quả lần này vẫn nằm trong sự khống chế của hắn, chỉ là hắn cảm thấy có chút uất ức a. Không công mà vứt bỏ một ván thắng như vậy, cảm giác uất ức của hắn lớn hơn cảm giác mất mát.

Bên Khổng Tước thánh sơn, trừ Giang Trần và Hoàng Nhi, hai người xuất chiến này ra, những người khác đều sĩ khí sa sút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.