Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 2: Từ Xưa Tới Nay Thâm Tình Đều Không Lưu Lại Được




Tiêu Chính trừng to mắt, vẻ mặt của gã ta rất dữ tợn, trông vô cùng đáng sợ.

Tôi tạm gác những suy nghĩ, phỏng đoán lúc nãy về giấc mơ này của mình sang một bên, càng xem càng thấy hả giận, mong chờ xem linh thể này sẽ làm gì tiếp theo nữa.

Dường như linh thể không muốn Tiêu Thiên Tứ chết liền ngay lúc này. Nó đặt Tiêu Thiên Tứ trên ghế, sau đó bước về phía Tiêu Chính, ngồi xổm xuống quan sát cỗ thi thể của Vương Phương Kiệt rồi khẽ thở dài.

Tôi nhìn thấy ý muốn giết người hiện lên trong mắt nó càng lúc càng nhiều, nhưng khi nó đứng dậy thì ý niệm ấy liền giảm đi. Nó lại bước về phía Tiêu Thiên Tứ, xách cả người Tiêu Thiên Tứ lên, đặt xuống chỗ kế bên xác của Vương Phương Kiệt.

Tiêu Chính lại muốn vùng vẫy, nhưng gã ta chẳng làm được gì cả, đối với Tiêu Chính thì lúc này ngay cả việc đảo tròng mắt cũng trở nên rất khó khăn.

Linh thể đặt Tiêu Thiên Tứ và xác của Vương Phương Kiệt kế bên nhau, ngón tay của nó khẽ lướt qua sợi tơ đỏ trên đầu Tiêu Thiên Tứ, cư nhiên chỉ hơi gảy một chút đã kéo được một đầu sợi tơ lên.

Cả cơ thể Tiêu Thiên Tứ đều co giật, trông rất đau đớn.

Linh thể nối một đầu của sợi tơ đỏ vào thi thể của Vương Phương Kiệt, trong sợi tơ đỏ đó lập tức có ánh sáng truyền qua. Sắc mặt của Tiêu Thiên Tứ đã trắng bệch như giấy, không còn một giọt máu nào. Chỉ còn lại thứ ánh sáng màu đỏ đang di chuyển trong sợi tơ và ánh mắt càng lúc càng mơ hồ, đục ngầu của nó, hai điều này đủ chứng minh rằng Tiêu Thiên Tứ lại một lần nữa bị vắt cạn sức sống.

Mọi chuyện đều diễn ra ở dưới đất nên Tiêu Chính không thể nhìn thấy rõ được tình hình cụ thể, nhưng cũng có thể đoán ra được, đứa con trai mà gã ta đã hao tốn rất nhiều tâm huyết, sức lực để tạo ra đang chịu sự hành hạ, giày vò.

Không lâu sau, sợi tơ đỏ trên mặt Tiêu Thiên Tứ biến mất, giống như bị ai đó bứt hết ra khỏi người vậy. Hơi thở yếu ớt cũng đã ngưng hẳn, lồng ngực không còn phập phồng nữa. Da thịt trên người Tiêu Thiên Tứ càng lúc càng trắng bệch, dần dần trở nên trong suốt.

Bên kia, những mảng thối rữa trên thi thể Vương Phương Kiệt đang dần biến mất.

Đợi đến khi sự thay đổi của hai bên đều ngừng hẳn, Vương Phương Kiệt trông giống như một người vừa mới qua đời, tuy rằng không còn nhịp tim và hơi thở, sắc mặt thì trắng bệch, nhưng thi thể đã không còn tiếp tục thối rữa nữa. Còn Tiêu Thiên Tứ thì biến mất hoàn toàn rồi, trên mặt đất chỉ còn lưu lại bộ quần áo của nó thôi.

Linh thể ngồi xổm ở một bên, quan sát hết cả quá trình này, sau đó nó đứng dậy, đi đến trước mặt Tiêu Chính. Linh thể nắm chặt lấy mặt của Tiêu Chính, khẽ xoay đầu gã ta như đang xoay đầu của một con búp bê, để gã ta có thể nhìn rõ tình cảnh dưới đất.

Mắt Tiêu Chính trừng to, cả cơ thể run rẩy, màn khói đen trên người gã ta tan ra, dường như là không thể duy trì được hình hài con người nữa.

Linh thể đột nhiên đưa tay đẩy gã ta xuống, cả người Tiêu Chính ngã ngửa xuống đất, vừa đúng ngã trúng vào xác của Vương Phương Kiệt. Thân thể Vương Phương Kiệt đột ngột mở to mắt, nhìn về phía linh thể với ánh mắt giận dữ, oán hận.

Có thể chắc chắn một điều, Tiêu Chính đã nhập trở lại vào trong xác của Vương Phương Kiệt.

Linh thể nở nụ cười, cả người ngã bắt đầu nghiêng phía trước, động tác này trông giống như những động tác biểu diễn của những vận động viên thể dục thể thao tài ba vậy, thậm chí còn khoa trương hơn cả những vận động viên thể dục thể thao nữa. Linh thể vẫn nghiêng người xuống cho đến khi trán chạm vào trán của Tiêu Chính.

Trên cơ thể của hai người đều xuất hiện những sợi tơ màu đỏ, ánh sáng truyền qua những sợi tơ đỏ đó. Lần này tôi phát hiện máu của linh thể đang dần được truyền vào trong cơ thể của Tiêu Chính.

Nói đi phải nói lại, linh thể này ngay cả xác thịt còn không có nữa, máu của nó chắc là được rút từ cơ thể của Tiêu Thiên Tứ.

Thế nhưng, Tiêu Thiên Tứ là một cái quỷ thai. Sau khi nó chết thì ngay cả thi thể cũng biến mất luôn. Vậy thì cơ thể của nó có được tính là xác thịt không?

Tôi không tài nào làm rõ được những điều này, chỉ nhìn thấy cảnh máu từ trong người linh thể truyền vào trong cơ thể của Tiêu Chính, theo sợi tơ hồng biến mất, cơ thể linh thể cũng dần dần biến mất theo, từ chân lên tới đầu.

Vẻ mặt của Tiêu Chính trông khá kì lạ, gương mặt của Vương Phương Kiệt và gương mặt của Tiêu Chính không ngừng đổi qua đổi lại, sau đó còn xuất hiện thêm mặt của Tiêu Thiên Tứ nữa.

Biểu cảm trên mặt Tiêu Chính thay đổi từ nét vui sướng sang phẫn nộ và rầu rĩ, còn biểu cảm trên mặt Tiêu Thiên Tứ thì từ nét mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì chuyển thành vẻ vui sướng. Sau cùng, hai cha con ma quỷ này đều trưng ra vẻ mặt giận dữ.

Linh thể vẫn còn đang cười, đến khi cả cơ thể của cậu ta dần dần biến mất đến chỗ đôi mắt, tôi vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng sung sướng, vui vẻ của cậu ta.

Tôi có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?

Hai cha con Tiêu Chính vẫn còn chưa chết mà.

Tay tôi bỗng run lên.

Chẳng lẽ do lúc nãy linh thể phát hiện ra sự xuất hiện của tôi, muốn tôi tự tay giết hai cha con họ sao?

Nếu vậy thì tiếng thét đau đớn mà tôi, Cổ Mạch và Gã Béo nghe thấy, luồng âm khí mà chúng tôi cảm nhận được, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?

Những gì tôi làm sau này đã trở thành một phần của quá khứ sao?

Trong đầu tôi hiện lên vô số những tình tiết của các bộ phim viễn tưởng, còn có những ý kiến thảo luận liên quan đến các học thuyết về thời gian.

Cho dù là như thế nào đi chăng nữa, việc quan trọng bây giờ là phải giải quyết hai cha con Tiêu Chính trước.

Tôi tạm gác những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu sang một bên, hít thở sâu, đưa mắt nhìn về phía cơ thể đang nằm dưới đất kia.

Lần này, hai cha con đã hợp lại thành một, tôi sẽ không còn phải lo về việc một mình tôi mà phải đấu với hai cha con họ. Chắc tôi có thể bóp chết gã ta được rồi nhỉ?

Tôi bước về phía cơ thể đang nằm trên đất đó.

Bỗng nhiên, tôi thấy cái cơ thể dưới đất đó bỗng nhiên bật dậy, quỳ rạp dưới đất, rống lên những tiếng đau đớn.

“Ba ơi, không phải ba rất thương con sao? Ba hãy cho con cái cơ thể này đi.” Mặt mũi của Tiêu Thiên Tứ xuất hiện trên gương mặt của cái cơ thể này, đang kêu lên một cách điên cuồng.

Bước chân đang tiến về phía trước của tôi bỗng dừng lại.

“Thiên Tứ, ba sẽ tìm cho con một cơ thể khác, một cơ thể...”

“Ha ha ha, ba tưởng con bị điên sao? Hai cha con chúng ta đều bị nhốt trong cái cơ thể này rồi, ai cũng không thể rời khỏi đây được! Chỉ có cách là một người phải chịu hi sinh thôi!” Giọng Tiêu Thiên Tứ tràn ngập lửa giận, sau đó nó bỗng hạ giọng, nở một nụ cười tươi: “Ba à, ba đi chết đi!”

“A... Á... Không thể nào như vậy được!” Tiêu Chính gào thét, gân xanh trên mặt đều nổi hết lên.

Gương mặt của Tiêu Thiên Tứ lại xuất hiện, nó hét lên một cách giận dữ: “Tôi kêu ông đi chết đi. Ông chết đi, chết đi, chết đi, chết đi này!”

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, tôi ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, thật không ngờ rằng hai cha con họ lại có thể trở mặt thành thù, tranh giành cái cơ thể này.

Những sợi tơ đỏ trên cơ thể Vương Phương Kiệt không những không biến mất mà càng lúc càng đỏ lên, đỏ một cách quỷ dị.

Dường như đã đoán trước được điều gì đó, tôi khẽ lùi về sau từng bước.

Cũng giống như tình cảnh lúc bị vỡ ống nước, những sợi tơ màu đỏ đó vỡ tung ra, thứ chất lỏng phun ra từ trong đấy không phải là nước, mà là máu tươi.

Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ đồng loạt hét lên vì đau đớn.

Tiêu Thiên Tứ mất hết bình tĩnh: “Ông mau đi chết đi! Cơ thể này không thể chứa được đồng thời hai chúng ta đâu.”

Tôi nhìn thấy trên cơ thể Vương Phương Kiệt có những luồng khí đen như mực, luồng khí đen đó chia làm hai, như hai con rắn đen đang cuộn chặt vào nhau, giết hại lẫn nhau.

Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ, ai cũng không chịu hi sinh. Hai người họ sống mười tám năm, cuộc sống bình yên, không gặp phải trắc trở gì. Cuộc sống mười tám năm nay tươi đẹp như vậy, ai lại muốn chết chứ?

Cho dù là người bình thường cũng sẽ có tư tưởng “Sống nhục còn hơn chết vinh”, huống chi là hai con quỷ này?

Hai cha con họ giằng co qua lại, cơ thể Vương Phương Kiệt không ngừng chảy máu, số lượng mạch máu bị vỡ ra càng lúc càng nhiều, dưới sàn nhà, trên tường, trên các dụng cụ trong nhà đều nhuốm đầy máu tươi.

Tôi cố gắng tránh né những vết máu đó, nhìn thấy hai cha con họ tự tàn sát lẫn nhau, lúc này tôi mới yên tâm hẳn.

Tốt nhất là cuối cùng cả hai người đều chết, kết quả như vậy là tốt quá rồi.

Nhưng tôi cũng không thể lơ là, phải diệt trừ người còn sống sót sau cuộc tàn sát này.

Nghĩ lại về tiếng thét mà tôi nghe thấy, người còn sống sót sau cuộc tranh đấu này chắc là Tiêu Thiên Tứ.

Tuy rằng tôi phải cố gắng tránh né máu bắn ra từ cơ thể Vương Phương Kiệt, nhưng lại không thể đi xa quá được, còn phải nghĩ đến chuyện diệt trừ hậu hoạ nữa.

Hai con rắn đen đang giằng co qua lại kia bỗng trở nên yếu đi, nhưng trái với những gì tôi suy đoán, gừng càng già càng cay, Tiêu Chính giả bộ yếu đi, sau đó lao nhanh về phía trước cắn chặt Tiêu Thiên Tứ, rồi nuốt nó luôn.

Tiêu Thiên Tứ tuy có oán hận, nhưng đã mất hết sức phản kháng, chỉ đành rống lên trong vô vọng và đau đớn. Nó bị chính cha của mình nuốt hết toàn bộ âm khí và hồn phách.

Tôi cảm thấy có chút bất ngờ, sau đó quyết định đi lên phía trước để diệt trừ kẻ thắng lợi trong cuộc tàn sát vừa rồi, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra thêm một chuyện kì lạ nữa.

Những mạch máu trên người Tiêu Chính đã vỡ hết một nửa rồi, máu tươi còn đang tuôn ra. Lúc này, số mạch máu còn lại trên người gã ta cũng vỡ tung hết.

Vẻ mặt Tiêu Chính kinh hoàng và bất lực, tiếp theo là sự sợ hãi và oán hận.

“Á... Á... Á... Á...”

Máu tươi tuôn ra liên tục từ những lỗ chân lông trên người Tiêu Chính, Tiêu Chính rống lên vì đau đớn. Tốc độ chảy của máu tươi dần dần chậm lại, tôi còn ngỡ rằng gã ta sẽ chết vì mất máu quá nhiều thì lỗ chân lông lại tuôn ra âm khí màu đen.

Cơ thể của Vương Phương Kiệt dường như không thể chịu nổi tàn phá nữa, cộng thêm việc trước đó đã trở thành chiến trường của hai con quỷ, sau cùng cả cơ thể nổ tung ra.

Âm khí thoát ra khỏi cơ thể rồi dần dần biến mất, cũng mang theo toàn bộ máu tanh trong phòng biến mất theo.

Mạch điện trong nhà bị hư hại, toàn bộ dụng cụ điện trong nhà và những ổ cắm đều toả khói đen.

Tôi còn nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, chắc là những hộ gia đình khác cũng bị ảnh hưởng, còn có người định báo cảnh sát nữa.

Giấc mơ kết thúc trong ồn ào, náo loạn.

Lúc tôi mở mắt ra thì đã đến giờ ăn cơm tối. Tôi ngửi được mùi thơm của những món ăn, cuộc sống thật yên bình và tươi đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.