Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 9: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 7




Chúng tôi đến một nhà hàng gần đấy để ăn mừng Gã Béo xuất viện. Trước đó thì chúng tôi đã đặt sẵn phòng rồi, thực đơn thì do Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu bàn bạc rồi quyết định. Khi chúng tôi đến đó liền gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.

Vết thương của Gã Béo mới lành, cộng thêm việc mấy người chúng tôi đều không phải là người ham uống rượu bia, vì vậy chúng tôi dùng nước ngọt thay rượu, nâng li chúc mừng Gã Béo xuất viện.

Tí Còi khẽ thở dài rồi nói: “Ai! Nếu cứ bình yên như vậy thì tốt biết mấy.”

Tôi liếc Tí Còi: “Sao lại nói đến chuyện này, làm mất hứng mọi người?”

“Trước sau gì thì chúng ta cũng phải đối diện với những chuyện này.” Trần Hiểu Khâu húp một ngụm nước ngọt, sau đó cầm đũa gắp thức ăn.

Tí Còi hỏi: “Anh Kỳ, anh xem thử trong những tập hồ sơ có con ma nào lợi hại không?”

Vừa nghe Tí Còi nói xong, Quách Ngọc Khiết lập tức đưa mắt nhìn về phía tôi, trong ánh mắt của cô ấy tràn ngập hiếu kỳ.

Tôi từ từ lột xong vỏ một con tôm rồi mới trả lời: “Quá nhiều.”

Hồ sơ đầu tiên mà tôi xem là vụ uỷ thác mà đám người Thanh Diệp xử lí thất bại, da mặt của những người phụ nữ kia cũng không biết đang lưu lạc ở nơi nào. Còn con ma do Cát Gia Mộc nuôi dưỡng, thực lực lợi hại hơn cả Tiêu Chính nữa, cũng không biết nó đã trốn đi đâu rồi.

Nói thật lòng thì tôi không đồng ý với những gì mà Cổ Mạch nói, nào là tôi có thể giải quyết được những rắc rối mà đám người bọn họ chưa thể giải quyết được. Tôi tự biết rất rõ năng lực của bản thân. Ngay cả Diệp Thanh cũng giải quyết không xong thì tôi không nghĩ rằng tôi có thể giải quyết ổn thoả đâu. Cứu được Diệp Thanh, sau đó Diệp Thanh sẽ tự giải quyết những vụ uỷ thác mà bản thân xử lí chưa ổn thoả đó, như vậy mới hợp logic.

Thật sự thì tôi không muốn vướng vào những chuyện này và phải đối mặt với thứ kia đâu.

Chỉ cần một người như Tiêu Thiên Tứ thôi xém tí nữa là có thể giết sạch hết cả đám chúng tôi rồi, diễn đàn của câu lạc bộ giết người kia đến nay vẫn chưa giải quyết ổn thoả, nếu bây giờ lại thêm một vụ khác nữa, ai mà chịu nỗi chứ.

Trước đây Tí Còi vốn rất sợ gặp phải những hiện tượng quái dị này, nhưng sau khi trải qua những chuyện này, cậu ta trở nên gan dạ hơn, hôm nay còn ngồi đó tán dóc với Quách Ngọc Khiết về các hiện tượng quái dị.

Có hai người bọn họ ở đây, bữa cơm bỗng trở nên sôi nổi, náo nhiệt hẳn. Cho dù là nói về những vấn đề chán ngắt này nhưng không khí bữa cơm vẫn rất vui vẻ.

“Tiết Tĩnh Duyệt, cậu từng thấy qua ma chưa?”

Nói chuyện một hồi, Quách Ngọc Khiết bỗng quay sang hỏi Tiết Tĩnh Duyệt.

Quách Ngọc Khiết rất hoà đồng, có thể kết thân với mọi người rất nhanh, đặc biệt là các cô gái bằng tuổi với cô ấy. Nhưng tính cách Tiết Tĩnh Duyệt quá hướng nội, ngay cả người hoà đồng như Quách Ngọc Khiết cũng chưa thể kết thân với cô ấy nhanh như vậy được.

Tiết Tĩnh Duyệt nghe được lời này, ngẩng đầu lên nhìn về phía Quách Ngọc Khiết sau đó lại cúi gầm mặt: “Mình cũng không biết nữa.”

Quách Ngọc Khiết cảm thấy khó hiểu: “Sao lại không biết được chứ? Lúc Lâm Kỳ nhìn thấy ma thì liền biết thứ đó là ma mà.” Vừa dứt lời, Quách Ngọc Khiết lại quay sang hỏi Gã Béo: “Gần đây anh ở bệnh viện có thấy ma không?”

Gã Béo khẽ lắc đầu.

Tiết Tĩnh Duyệt thấy Quách Ngọc Khiết quay sang hỏi Gã Béo, tưởng là đã chuyển chủ đề rồi, cô ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó Quách Ngọc Khiết lại quay sang nhìn cô ấy, Tiết Tĩnh Duyệt lại khẽ cúi gầm mặt. Gã Béo ngồi bên cạnh như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra.

Tôi thấy khá là mắc cười, đành liên tục gắp thức ăn cho vào miệng nhai, để nén lại tiếng cười sắp bật ra khỏi miệng.

Tiết Tĩnh Duyệt vội lên tiếng giải thích: “Ý mình là cũng không biết những thứ đó rốt cuộc là người hay là ma nữa. Bà nội mình từng nói qua, nếu như con ma đó không cố ý muốn hù doạ chúng ta thì chúng ta sẽ không thể nhìn ra được nó là ma đâu.”

Quách Ngọc Khiết vỗ trán rồi nói tiếp: “À, đúng rồi. Bà nội của cậu là bà đồng nhỉ?”

Tiết Tĩnh Duyệt gật đầu.

Tí Còi lên tiếng hỏi Tiết Tĩnh Duyệt: “Vậy chắc bà của cô cũng từng gặp phải rất nhiều hiện tượng quái dị nhỉ?”

Tiết Tĩnh Duyệt cầm đũa chọt vào trong chén: “Bà tôi mất sớm, với lại bà ấy cũng không thích đám hậu bối như chúng tôi tiếp xúc với cái thứ đấy nên tôi chưa từng nghe bà ấy nhắc đến những chuyện này.”

“À, cho tôi xin lỗi nha.” Tí Còi vội xin lỗi Tiết Tĩnh Duyệt, sau đó lại thở dài nói tiếp: “Ai cũng không muốn gặp phải thứ này đâu.”

Quách Ngọc Khiết nói tiếp: “Tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt mà. Ông chú kia không phải cũng nói mấy như là cái gì phải đến thì cuối cùng cũng sẽ đến, chúng ta phải bình tĩnh sống tiếp, đối diện với nó. Có chút khác biệt so với người thường cũng khá tốt mà.”

Gã Béo cũng lên tiếng hùa theo, vừa nói vừa đưa mắt nhìn Tiết Tĩnh Duyệt: “Đúng vậy, đúng vậy. Có khi những người khác còn đang mong mình có siêu năng lực nữa kìa.”

Không giống như mấy người chúng tôi, gia đình Tiết Tĩnh Duyệt có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, vả lại cô ấy từ nhỏ đã khác biệt với mọi người rồi.”

“Vâng. Bà nội tôi cũng từng nói với tôi như vậy.” Tiết Tĩnh Duyệt khẽ ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười nhạt.

Gã Béo cũng nở nụ cười, sau đó lại tiếp tục hùa theo lời của Tiết Tĩnh Duyệt: “Đúng vậy. Người ta thường hay nói gừng càng già càng cay mà, thật là chí lí.”

Tôi quay đầu nhìn về phía khác, không thèm nhìn cậu ta nữa.

Lúc này, Trần Hiểu Khâu bỗng buông đũa, chỉ cầm ly thuỷ tinh trên tay chứ không uống, vẻ mặt cô ấy có chút gì đó khác thường, sau đó tôi nghe cô ấy nói: “Có thể hỏi cô câu này không, bà nội cô qua đời vì nguyên nhân gì?”

Khi nghe xong, chúng tôi đều sững sờ.

Gã Béo có chút lo lắng, liên tục nháy mắt ra hiệu với Trần Hiểu Khâu.

Tí Còi nhìn về phía Trần Hiểu Khâu, sau đó cười ha hả nói tiếp: “Bà nội của Tiết Tĩnh Duyệt cũng đã qua đời rồi, nhắc lại điều này làm chi chứ? Sao chúng ta không nói về chuyện giải toả di dời của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đi...”

Điều khiến mọi người bất ngờ là Tiết Tĩnh Duyệt khẽ ngẩng đầu lên, sau đó trả lời câu hỏi của Trần Hiểu Khâu: “Bà ấy chết vì già, không có chỗ nào bất thường cả.”

Trần Hiểu Khâu gật đầu, uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Cho nên chỉ có thể nói là đám người Thanh Diệp xui xẻo hoặc là không đủ năng lực nên mới có kết cục thảm như vậy. Những người có năng lực đặc biệt thì không phải ai ai cũng đều sẽ có kết cục thảm như bọn họ đâu.”

Tôi cảm thấy hơi bất ngờ khi nghe xong những lời này của Trần Hiểu Khâu.

Tí Còi nói: “Thì ra em cũng biết sợ à?”

Tôi còn tưởng rằng Trần Hiểu Khâu sẽ cảm thấy những chuyện như vậy khá là thú vị nữa chứ. Ngay cả khi bị người khác đuổi giết, trông cô ấy vẫn rất bình tĩnh. Nói đến chuyện này thì phải cám ơn Quách Ngọc Khiết. Nếu không phải nhờ Quách Ngọc Khiết vỗ vào vai của Trần Hiểu Khâu, chúng tôi cũng không biết được thì ra hôm đó lúc cô ấy trốn những tên cướp đó đã bị thương, nửa cánh tay của cô ấy bị sưng phù. Nếu không phải vì Trần Hiểu Khâu bị thương thì hôm đó Trịnh Hân Hân đã không thể dễ dàng tấn công Gã Béo và còn làm rơi vỡ cái lọ thuỷ tinh đựng nhau thai đó. Dù cho có gì xảy ra thì Trần Hiểu Khâu cũng không chịu nói cho chúng tôi biết, cô ấy trái ngược hoàn toàn với Quách Ngọc Khiết. Nếu Trần Hiểu Khâu thật sự sợ hãi, đến tôi cũng không nhìn ra được gì đâu.

“Không phải là em sợ mà em muốn tự an ủi bản thân mình thôi.” Trần Hiểu Khâu vừa nói vừa dùng tay vuốt nhẹ cái ly thuỷ tinh.

Khi nghe xong những lời này của Trần Hiểu Khâu, tôi bỗng nghĩ đến bố mẹ và em gái tôi. Nếu chẳng may tôi bị giết bởi thứ đó, không biết người nhà tôi sẽ ra sao nữa?

“Bây giờ đã quen được Tiết Tĩnh Duyệt, vậy thì chúng ta sẽ bớt nguy hiểm hơn rồi. Còn có Diệp Thanh nữa, có chỗ dựa vững chắc như anh ta, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu mà.” Tí Còi nâng ly rồi nói: “Chúng ta hãy cùng hưởng thụ cuộc sống của siêu anh hùng nào!”

Tôi bật cười, cũng nâng ly lên. Những người khác cũng nâng ly. Mọi người đều đang cười rất vui vẻ, ngay cả Trần Hiểu Khâu và Tiết Tĩnh Duyệt cũng đang cười. Nhưng tôi nghĩ bọn họ chắc cũng giống tôi, không ai muốn “hưởng thụ” cuộc sống đó đâu, ngay cả Trần Hiểu Khâu, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ có chút lo lắng, hồi hộp.

Ngày hôm sau, Gã Béo trở lại làm việc sau chuỗi ngày nghỉ dưỡng bệnh. Cậu ta bị sếp già gọi lại để hỏi thăm tình hình của hai người. Khi nhắc đến Tiết Tĩnh Duyệt, mặt cậu ta đỏ bừng lên vì xấu hổ, chạy như chạy nạn ra khỏi phòng làm việc của sếp già. Cậu ta vừa mới về đến phòng làm việc liền than vãn với chúng tôi: “Giờ tôi mới biết thì ra sếp già lại nhiều chuyện như vậy. Hình tượng bậc hiền triết của ông ấy trong lòng tôi bắt đầu sụp đổ rồi.”

“Sếp già lúc nào cũng vậy mà.” Tôi nói xong, quay qua nghe điện thoại.

Chủ nhiệm Mao làm việc bên uỷ ban nhân dân ở thôn Sáu Công Nông gọi điện đến cho chúng tôi, điều này làm tôi có chút bất ngờ.

Chủ nhiệm Mao hỏi tôi: “Là như vậy, Lâm Kỳ à, việc giải toả di dời ở khu chúng tôi khi nào mới có thể chính thức tiến hành được đây?”

“À, vì có vài mảnh đất cùng thực hiện giải toả di dời trong đợt này, bởi vậy có rất nhiều công việc cần có sự phối hợp giữa các tổ, tiến độ công việc của mỗi tổ đều phải giống nhau. Vì thôn Sáu Công Nông đã hoàn thành công việc này trước nên chúng ta phải đợi các khu đất khác.” Tôi giải thích cho chủ nhiệm Mao, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu vì sao bà ấy lại hối thúc việc giải toả di dời ở thôn Sáu Công Nông.

Hình như chủ nhiệm Mao đang lo lắng về điều gì đó, bà ấy nói chuyện phiếm với tôi một hồi rồi hỏi tôi có rảnh để đến uỷ ban nhân dân thôn Sáu Công Nông không.

Tôi trả lời một cách dứt khoát: “Buổi chiều tôi sẽ qua đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.