Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 8: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 6




Nắm cửa bị ai đó vặn ra. Động tác này rất là bình thường, tốc độ cũng rất bình thường nhưng không biết tại sao khi tôi nhìn thấy cảnh này lại nảy sinh cảm giác là hành động vặn cửa đó vô cùng chậm rãi, chậm đến nỗi có thể xem kĩ từng chi tiết một.

Cái tay đang đưa ra của ông lão bỗng khựng lại.

Ống kính quay trúng mặt bên của ông ấy, dường như trong đôi mắt ảm đảm vô hồn của ông ấy có thêm chút cảm xúc gì đó.

Động tác mở cửa cũng chậm rãi một cách kì lạ và quỷ dị, cái tiếng “cạch” đó bị kéo dài ra, giống như là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi mà trục cửa đã bị gỉ sét, khi mở cửa sẽ phát ra những tiếng chói tai giữa đêm hôm tĩnh lặng.

Ánh sáng chiếu thẳng vào trong nhà.

Ánh sáng vàng phát ra từ những chiếc đèn đường chui tọt qua khe cửa chiếu vào trong phòng khách và giao thoa với ánh sáng trắng phát ra từ bóng đèn dây tóc trong phòng ngủ.

Có một người đàn ông mặc áo đen, đội nón đen đang đứng ở trước cửa. Khuôn mặt ông ta không có để lại ấn tượng sâu đậm gì cho người khác cả, gặp qua một lần rồi sẽ bị lãng quên ngay thôi. Dường như ông ta đang rất căng thẳng, cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào người đang cầm máy quay. Ông ta như một con báo đang lấy đà chuẩn bị lao nhanh về phía trước, nhưng không phải là để vồ mồi mà là để chạy trốn.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi nghe được tiếng của Diệp Thanh, giọng nói Diệp Thanh đều đều, thái độ khá là lạnh nhạt.

Người đàn ông áo đen đó im lặng hồi rồi mới trả lời: “Địa chỉ bị lộn rồi.”

Người khác không biết rốt cuộc hai người đang nói cái gì.

Diệp Thanh nói tiếp, giọng nói trầm thấp lộ ra mùi nguy hiểm: “Địa chỉ của các anh mà cũng có thể xảy ra sai sót được sao?”

Người đàn ông áo đen đó không lên tiếng trả lời.

Diệp Thanh nói tiếp: “Cũng giống như việc các anh không biết tại sao lại hình thành nên cái khe nứt đó vậy đúng không?”

Mặt của người đàn ông áo đen đó đỏ bừng lên vì xấu hổ: “Khe nứt đó là do người phàm gây ra, chúng tôi đã tiến hành tu sửa lại rồi.”

Diệp Thanh lại nói: “Người uỷ thác tìm đến chúng tôi và nói rằng nửa đêm có ai đó gõ cửa.”

Người đàn ông áo đen lên tiếng: “Cái địa chỉ đó ở đâu?”

“Xem ra không phải chỉ có một mình các anh bị sai địa chỉ đâu nhỉ?” Diệp Thanh đột nhiên chuyển chủ đề: “Các anh có từng nghe qua cái tên Mễ Tư Hiền này chưa?”

Người đàn ông áo đen khẽ thở dài rồi nói: “Chúng tôi nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh quốc tế của cậu ta, nhờ vậy mà chúng tôi mới biết được là địa chỉ bị sai.”

“Ừ, vậy được rồi. Anh cứ làm việc của mình đi. Còn về phía người uỷ thác thì tôi sẽ giải quyết ổn thoả.” Vừa dứt lời, Diệp Thanh đứng sang một bên, nhường đường cho người đàn ông áo đen đó.

Người đàn ông áo đen nhìn về phía ông cụ.

Ông cụ cố nặn ra một nụ cười, các cơ mặt đều cương cứng nên nụ cười của ông ấy cũng khá là cứng đơ, nhưng trong mắt ông ấy tràn đầy hạnh phúc như được giải thoát vậy. Ông ấy nắm chặt cây nạng, bước từng bước thật chậm rãi về phía người đàn ông áo đen đó. Người đàn ông áo đen đi ở phía trước cũng không có lên tiếng hối thúc ông ấy, từ từ bước xuống lầu.

Cửa bị ai đó đóng lại.

Ngày 22 tháng 5 năm 2001, nhận được thông tin, địa chỉ ở khu nhà mà người uỷ thác đang sống bị lỗi. Đội bảo trì của Viên Ba đã đảo lộn hai cái địa chỉ ở hai khu nhà đó. Đã tiến hành sửa chữa địa chỉ của hai khu nhà.

Ngày 23 tháng 5 năm 2001, chấm dứt việc điều tra.

Sau khi xem xong hàng chữ cuối cùng trong tập hồ sơ này, tôi vội lật sang trang đầu tiên, đem địa chỉ của Phạm Như Hồng nhập vào mục tìm kiếm trên mạng nhưng kết quả tìm kiếm lại khiến tôi thất vọng.

Vào khoảng mười năm trước thì mảnh đất đó đã bị giải toả rồi. Quá trình giải toả khá là thuận lợi, cũng không có chuyện gì xảy ra cả.

Thần Chết... đang sống ở một khu nhà nào đó và đợi linh hồn của người chết tự tìm đến mình...

Tôi khá là sốc khi biết được thông tin này.

Khi hay tin hàng xóm láng giềng của mình là Thần Chết, Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa, cho dù là người nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có chút sợ hãi, bần thần cả.

Nếu lỡ như vào lộn nhà thì...

Nghĩ đến đây, tôi khẽ rùng mình.

Với lại điều này cũng đi ngược lại với những gì mà tôi biết về Thần Chết. Thần Chết trong những bộ phim mà tôi đã từng xem đều mặc đồ vest, xài hàng hiệu. Nhưng thực tế thì Thần Chết không sống trong các toà chung cư cao cấp mà chỉ sống trong một khu nhà tồi tàn, cũ kĩ.

Mãi một lúc lâu sau mà tôi vẫn chưa thể hoàn hồn lại được. Sau khi bình tĩnh trở lại thì trong đầu tôi lại hiện lên đoạn đối thoại giữa Diệp Thanh và lão Thần Chết không biết thuộc về thế giới nào kia. Trông vị Thần Chết ấy khá là sợ Diệp Thanh, Diệp Thanh đối xử với ông ta cũng rất lạnh nhạt, không chỉ lạnh nhạt mà còn dám chế giễu ông ta nữa cơ. Rốt cuộc Diệp Thanh là ai?

“Thiên Sát Cô Tinh” mà Dư Tân Vanh từng nhắc đến có lẽ không đáng tin, nhưng hình như Diệp Thanh có chút gì đó khác so với những người có “siêu năng lực” như tôi và Cổ Mạch.

Nói đi phải nói lại, Diệp Thanh cũng mở Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp ở một khu nhà cũ kĩ, nhận hồ sơ uỷ thác, giải quyết các hiện tượng quái dị, hành động của Diệp Thanh cũng khá kì lạ.

Có phải anh ta cũng ở trong một “Hệ thống” nào đó giữ chức vị công tác, giống như vị Thần Chết kia?

Cái khe nứt mà Diệp Thanh nhắc đến...

Tôi chợt nghĩ đến cái cầu thang kia.

“Anh Kỳ, chúng ta đi được chưa?”

Tí Còi lên tiếng kêu tôi, nhờ vậy mà tôi mới thoát khỏi được cái mớ suy nghĩ hỗn độn này.

“Được rồi. Chúng ta đi thôi.” Vừa nói xong, tôi liền đứng dậy, chuẩn bị đi đến bệnh viện.

Hôm nay Gã Béo xuất viện, mấy người chúng tôi quyết định sẽ đến rước cậu ta ra viện, sau đó tìm một nhà hàng ăn mừng.

Lần trước sau khi nghe những lời tôi nói, Trần Dật Hàm tìm được nơi ở của hai cha con Tiêu Chính, nhưng y hệt như những gì mà tôi thấy được trong giấc mơ, hai cha con họ đã biến mất, chỉ còn để lại một ít dấu vết báo hiệu rằng từng có người sống ở đây. Hôm đấy dây điện đột ngột bốc khói đen. Khi lính cứu hoả đến nơi thì bọn họ nhanh chóng tìm ra nguyên nhân gây cháy đường dây điện, sau đó tiến hành sửa chữa. Đồng thời họ cũng phát hiện hai cha con Tiêu Chính đã biến mất. Sau khi xác minh lại một lần nữa thông tin hai cha con Tiêu Chính mất tích thì Trần Dật Hàm cũng không còn quan tâm đến vụ này nữa. Anh ta cũng không thể đem hai người đang bị mất tích liệt vào danh sách những người đã qua đời được, sau đó đi giải thích với mọi người rằng thật ra hai cha con Tiêu Chính vốn là hồn ma.

Cuộc sống của chúng tôi trở lại như bình thường, chỉ là trong lòng mỗi người đều có một nỗi ám ảnh.

Tôi từng cảm thấy rất có lỗi với bọn họ, nhưng sau đó cảm giác tội lỗi ấy đã bị cái vỗ vai của Quách Ngọc Khiết làm tan biến hết.

Quách Ngọc Khiết lên tiếng an ủi tôi: “Cái này cũng đâu thể trách anh được. Cái ông chú kia không phải cũng từng nói là chúng ta đều không thể trốn tránh được những chuyện này sao.”

Tí Còi hỏi tôi: “Anh Kỳ, anh nói thử xem nếu tôi mà có năng lực đặc biệt thì sẽ ra sao nhỉ? Năng lực đặc biệt thuộc về bên tâm linh có vẻ không tốt lắm. Anh thấy cái nào sẽ mạnh hơn trong mấy cái này như là khả năng điều khiển vật làm bằng kim loại, đôi mắt có thể bắn ra tia laser hay là có thể chạy nhanh như tốc độ ánh sáng?”

Còn Trần Hiểu Khâu thì chỉ nói một câu: “Trước đây tôi đã nói qua rồi mà.”

Trước đây cô ấy từng nói với tôi về những chuyện này. Học thuyết số mệnh mà cô ấy từng nhắc đến có chút khác so với của Cổ Mạch. Học thuyết số mệnh của Cổ Mạch nghiêng về phía huyền học, còn học thuyết số mệnh của Trần Hiểu Khâu thì lại nghiêng về phía khoa học. Ngày nay khoa học ngày càng phát triển, quan điểm mà học thuyết số mệnh đưa ra đã đi ngược với khoa học. Tôi tin những lời đó của Trần Hiểu Khâu đều là những lời thật lòng và tôi cũng biết rằng cô ấy khá tin vào học thuyết số mệnh mà cô ấy đưa ra. Đây không phải là do Trần Hiểu Khâu không biết gì về khoa học mà chắc là do tính cách của cô ấy.

“Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến là sẽ gặp được đám người Thanh Diệp, nhưng bây giờ nghĩ lại thì như vậy cũng rất tốt mà.” Lời này của Trần Hiểu Khâu không phải để an ủi tôi mà đây chính là tiếng lòng của cô ấy.

So với các mối quan hệ xã hội phức tạp hay là công việc bận rộn, nhàm chán thì sự xuất hiện của đám người Thanh Diệp càng mang lại cảm giác mới mẻ, hứng thú cho cô ấy.

Trong đám người chúng tôi, có lẽ Trần Hiểu Khâu là người duy nhất chấp nhận những chuyện của đám người Thanh Diệp một cách dễ dàng.

Học thuyết số mệnh đó của cô ấy không phải chỉ nói với một mình tôi đâu mà còn nói với chú út của cô ấy Trần Dật Hàm nữa và chủ yếu là cô ấy muốn nói với Trần Dật Hàm.

Có lúc tôi còn nghi ngờ rằng những lời hôm đó cô ấy nói với tôi thực ra là đang tập dượt để sau này có thể nói với Trần Dật Hàm.

Sếp già nghe tin chúng tôi sẽ đến bệnh viện để rước Gã Béo xuất viện, ông ấy cũng muốn đi theo.

Sếp già buột miệng hỏi: “À đúng rồi, cái cô gái mà chăm sóc cho Gã Béo sao rồi? Cũng đã xuất viện rồi, hai người chỉ mới là bạn bè thôi sao?”

Lúc sếp già đến bệnh viện thăm Gã Béo thì gặp được Tiết Tĩnh Duyệt nhưng ông ấy cũng không nói gì cả. Sếp già cũng giống như những người lớn tuổi khác, rất quan tâm đến đời sống tình cảm của đám hậu bối chúng tôi.

“Không biết nữa. Tính cách của cậu ta...” Tí Còi khẽ lắc đầu, sau đó vỗ ngực nói tiếp: “Sếp cứ yên tâm, có chúng tôi ở đây, chuyện tình cảm giữa hai người họ chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”

Quách Ngọc Khiết cũng vừa cười vừa nói: “Chuyện tình cảm của Gã Béo sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Sếp già khẽ gật đầu: “Vậy xem ra tôi phải về chuẩn bị phong bì rồi.”

Khi chúng tôi đến bệnh viện thì thấy Tiết Tĩnh Duyệt đang giúp Gã Béo thu dọn đồ đạc. Nếu nói rằng giữa hai người họ không có gì, chúng tôi sẽ không tin đâu.

Tôi nghĩ chắc là do ánh mắt của chúng tôi cứ nhìn chằm chằm về phía họ, nhất là Tí Còi và Quách Ngọc Khiết, khiến cho mặt Gã Béo đỏ bừng lên vì xấu hổ, còn Tiết Tĩnh Duyệt thì cúi gầm mặt, không dám nhìn về phía chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.