Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 28: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 26




Tí Còi đã tìm ra tin tức buổi sáng, đúng ngay đoạn nói về vụ nổ ống nước của thôn Sáu Công Nông.

Phóng viên không phỏng vấn người dân mà quay mấy cảnh ngập nước trong nhà, còn thêm tường thuật, lời bình mô tả tình trạng nổ ống nước của tất cả các căn hộ trong thôn Sáu Công Nông, cùng với việc chảy ra nước bẩn.

Bản tin này kết thúc rất nhanh, tôi bấm xem lại lần nữa.

“Thế nào? Anh đã nhìn thấy gì rồi?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

“Gã Béo nói nhìn thấy có gì đó không đúng, anh Kỳ, anh cũng thấy vậy sao?” Tí Còi cũng hỏi.

Hai chúng tôi đều có mắt âm dương, nếu như Gã Béo cảm thấy gì đó thì tôi cũng như thế.

Nhưng tôi đã quen xem những video được biên tập của Thanh Diệp rồi nên khi nhìn bản tin thì tôi lại có chút không tìm thấy trọng điểm. Phải biết, những video đã được Thanh Diệp biên tập lại đều rất nhanh và có quay cận cảnh. Bản tin thời sự đương nhiên sẽ không có những thứ này.

Lần này xem lại lần nữa, tôi bấm vào nút tạm dừng, nhìn vào màn hình không chớp mắt.

Hình ảnh đang dừng lại là một phòng bếp của một ngôi nhà, nguyên hàng tủ kệ đều mở toang cửa, có thể nhìn thấy ống nước bên dưới bồn rửa chén đã bị gãy một đoạn lớn, nước bẩn không ngừng tràn ra sàn, cao đến đầu gối. Loại nước bẩn này có màu vàng đất, lẫn một chút rau, hạt cơm, ngoài những thứ đó ra thì không còn gì hết.

Tôi hỏi Gã Béo: “Cậu xem tới chỗ nào thì thấy không ổn?”

Gã Béo gãi đầu, “Em cũng không biết nữa. Sáng nay khi em đang ăn sáng, nhìn vào tivi trong quán cơm… cảm giác thứ nước này cứ là lạ sao ấy...”

“Anh nói câu này không phải là thừa sao hả?” Quách Ngọc Khiết nói.

“Chỉ vậy thôi à?” Tôi lại không tin Gã Béo sẽ phạm phải sai lầm này.

Gã Béo tiếp tục gãi đầu, “Không phải loại cảm giác ghê tởm mà là giống cái loại cảm giác hôm ở trong bệnh viện ấy.”

Lòng tôi hơi kinh sợ. Ngày đó ở bệnh viện, khi cha con Tiêu Chính chết thì âm khí nổ tung, lực công kích rất lớn. Thứ nước này lại có sức mạnh lớn đến vậy sao? Tôi quay đầu nhìn màn hình, thật sự là không nhìn ra gì cả.

“Chẳng lẽ đây chính là năng lực của anh ấy?” Trần Hiểu Khâu đoán.

Tí Còi và Quách Ngọc Khiết rất hưng phấn, bắt đầu thảo luận vấn đề này. Gã Béo bị bọn họ bao vây, nhìn ánh mắt của họ giống như đang muốn đem Gã Béo ra làm thí nghiệm sống vậy. Thân hình Gã Béo ở đó, mà sức mạnh của Quách Ngọc Khiết cũng bày ở đó, Gã Béo chỉ sợ không trốn được.

Tôi bấm xem tiếp, tập trung vào từng chi tiết nhỏ, không quan tâm đến ba người họ đang náo loạn.

Video chiếu tới đoạn cuối, phóng viên quay cảnh ống nước nhà vệ sinh của một nhà khác. Tôi thấy khả nghi nên bấm tạm dừng.

“Anh phát hiện ra điều gì à?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

“Chỗ này có phải là có gì đó không?” Tôi chỉ tay vào màn hình hỏi Trần Hiểu Khâu.

Ba người ở bên kia cũng xúm lại.

Chỗ tôi chỉ vào là ở bên cạnh máy giặt. Mực nước ở bên này cao hơn một chút, trong nước có bóng đen.

“Đúng là có vật gì thật. Có thể là rác hoặc là món đồ mà chủ nhà để ở đó. Vật này có vấn đề gì hả?” Tí Còi hỏi.

“Tôi cảm thấy không đúng lắm.” Tôi nghiêm túc nói.

“Có thể xử lý ảnh chụp màn hình.” Trần Hiểu Khâu nói.

Năm người chúng tôi, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Tôi thì không biết gì về mặt kỹ thuật máy tính này, Tí Còi và Gã Béo cũng vậy. Quách Ngọc Khiết lại tỏ ra mình biết chỉnh sửa ảnh, làm ba người đàn ông chúng tôi trố mắt.

“Nhìn gì mà nhìn?” Lúc Quách Ngọc Khiết nói câu đó tỏ vẻ rất khó hiểu.

“Em biết chỉnh sửa ảnh hả?” Tí Còi không thể tin được.

“Đương nhiên.” Quách Ngọc Khiết vẫn đang khó hiểu, “Bộ lạ lắm sao?”

“Bình thường em cũng chẳng selfie mà? Chụp hình cũng không chỉnh sửa gì thì phải?” Tí Còi hỏi.

Tôi và Gã Béo đứng bên cạnh gật đầu.

“Em là giúp người khác chỉnh ảnh. Hồi đại học ảnh bọn bạn em chụp đều phải chỉnh sửa, em lúc đó cũng học theo, cuối cùng kỹ thuật của em lại là tốt nhất.” Quách Ngọc Khiết nói, “Bây giờ vẫn giúp người khác sửa ảnh.”

Quách Ngọc Khiết biết kỹ năng này thật sự làm người ta khó tin.

“Có thể phóng to, tăng độ nét được không?” Tôi hỏi Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết lắc đầu, “Em chỉ biết làm mịn da, trừ mụn, chỉnh thân thể…”

Được rồi, không cần phải hỏi nữa.

Trần Hiểu Khâu thẳng thắn tỏ vẻ mình cũng không biết, “Bỏ tiền tìm người xử lý đi.”

“Sẽ không có chuyện chứ?” Gã Béo lo lắng nói.

Nhỡ đâu khi chỉnh sửa xong, lại là hình ảnh ma quỷ khủng bố, vậy chúng tôi phải giải thích làm sao?

“Chắc là không sao đâu. Anh xem cái này cũng không thấy có âm khí.” Tôi nói.

“Vậy sao anh vẫn muốn xem nó?” Quách Ngọc Khiết nói.

“Trực giác. Không phải Cổ Mạch đã từng nói là phải dựa vào trực giác sao?” Tôi tùy tiện nói, đột nhiên lóe lên ý nghĩ, “Chúng ta có thể tìm Cổ Mạch xem xem. Anh ta tương đối có kinh nghiệm.”

“Anh chắc chứ?” Tí Còi nghi ngờ.

“Chỉ là một đoạn tin tức, công việc chính của anh ta khi ở Thanh Diệp cũng là vậy.” Tôi cầm điện thoại gọi cho Cổ Mạch.

Một hồi lâu Cổ Mạch mới nhấc máy, giọng nói nhè nhè chắc là đang ngủ.

Tôi thẳng thắn đi vào mục đích của cú điện thoại này.

“Ờ, được rồi. À. Video ở đâu?” Cổ Mạch ngáp một cái, đầu dây bên kia vọng lại tiếng sột soạt.

Tôi có chút bất ngờ với thái độ này của Cổ Mạch, vội nói: “Tôi gửi đường link cho anh.”

“Ừ. Tôi biết rồi.” Cổ Mạch cúp máy.

Sau khi gửi đường link đi, Cổ Mạch còn gửi lại một tin nhắn nói đã nhận được.

Chẳng lẽ Cổ Mạch không có tính gắt ngủ, ngược lại tính tình còn vô cùng tốt khi ngủ dậy?

Đến buổi chiều tôi mới biết được, Cổ Mạch không phải vì tính tình tốt khi ngủ dậy mà là đã đoán được tình hình xảy ra ở thôn Sáu Công Nông. Năm người chúng tôi sau khi tan làm đều bị anh ta gọi tới khách sạn. Anh ta mở laptop ra, vẻ mặt nghiêm túc phân tích đồ vật bên trong video kia.

“Đây là một bóng quỷ.” Cổ Mạch nói.

Tôi hỏi: “Ý anh là, bóng của con quỷ hả?”

“Đúng thế. Một số con quỷ có thể bị món đồ nào đó chiếu phải.” Cổ Mạch nói, con trỏ chuột khoanh tròn đồ vật đang nằm trong nước, “Các cô cậu xem như thế này thì cảm thấy cái này không biết là bóng của cái gì đúng không?”

Quách Ngọc Khiết gật đầu.

Cổ Mạch dùng phần mềm phân tích hình ảnh đơn giản nhất, xoay tấm ảnh chụp màn hình đó 90 độ, rồi dùng con trỏ chuột tô lên đồ vật đó, “Nhìn thế này thì sao?”

“Đây là gì?” Quách Ngọc Khiết vẫn chưa nhìn ra.

Cổ Mạch cạn lời.

Nói thật lòng, tôi cũng chưa nhìn ra.

Tôi liếc mắt qua Gã Béo và Tí Còi, hai người họ cũng là vẻ ngơ ngác.

Trần Hiểu Khâu nói: “Là hai chân.”

“Hả? Đây là chân sao?” Giọng điệu của Tí Còi đầy vẻ ngờ vực.

“Có chút biến dạng, không phải chính diện mà là…” Trần Hiểu Khâu mượn con chuột của Cổ Mạch, làm biến dạng tấm ảnh, kéo nó thành hình bình hành.

“A! Đúng là chân rồi! Còn mang cả giày nữa!” Quách Ngọc Khiết la lên.

“Mang đôi giày cao gót hở mũi chống nước, đế cao phải mười phân.” Trần Hiểu Khâu bổ sung.

Cái này tôi thật sự không nhìn ra.

Tí Còi và Gã Béo cũng đực mặt cả buổi, Tí Còi vẫn còn đang hoài nghi.

“Thật sao?”

“Đúng vậy. Anh xem cái này, đây là đế chống nước, đây là mũi giày hở, đây là bàn chân.” Quách Ngọc Khiết giật lấy con chuột vừa nói vừa miêu tả trên hình ảnh.

Cô ấy thật sự đúng là một cao thủ Photoshop, ít ra dùng chuột vẽ hình cũng rất tốt, tốt hơn nhiều so với Cổ Mạch.

Lúc này thì tôi đã nhìn ra rồi, dưới nước là một đôi chân mang giày cao gót, vì giày quá cao, nên bàn chân và bắp đùi cũng sắp ở trên một mặt phẳng rồi, màu sắc còn gần giống nhau, cho nên vừa nãy tôi mới không nhìn ra đây là gì.

Nếu chỉ là một đôi giày, vậy thì có thể đoán là chủ nhà để ở trong nhà vệ sinh, bị nước bẩn che đi. Nhưng ngay cả chân và bắp đùi cũng có, vậy thì tuyệt đối không bình thường.

“Nếu đây là bóng quỷ, vậy thì con quỷ này sống trong nhà vệ sinh à?” Tí Còi miêu tả trên màn hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.