Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 27: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 25




Sau đó Chủ nhiệm Mao vẫn không hề gọi điện thoại tới.

Tối hôm ấy về tới nhà, lúc ăn cơm mở tivi trong phòng khách lên, tôi nhìn thấy tin tức có liên quan đến thôn Sáu Công Nông.

Kênh đang chiếu là đài truyền hình Dân Khánh phát bản tin thời sự buổi tối, phóng viên trên màn ảnh đang cầm chiếc micro có biểu tượng của đài Dân Khánh. Đó là một nữ phóng viên nhưng không phải là cái cô La Giang Nhạn trong video mà Trưởng phòng Mã đã từng chiếu. Cô phóng viên này xem ra lớn tuổi hơn so với La Giang Nhạn. Giọng nói dịu dàng, khi phỏng vấn người dân còn mang theo vẻ khuyên nhủ.

“Nói như vậy, tối qua đường ống nước đột nhiên xảy ra vấn đề, hơn nữa toàn bộ đường ống của cả khu nhà đều gặp sự cố ư?”

“Đúng vậy!”

Người dân được phỏng vấn là một bà thím trung niên đang mày ủ mặt ê nhưng không tỏ vẻ giận dữ gì. Không biết là cô phóng viên này đã cố ý chọn ra đối tượng phỏng vấn hay là trải qua một quãng thời gian rồi nên cơn thịnh nộ của dân chúng đã dần dần nguôi ngoai.

Bà thím hơi nhăn mày, “Chuyện này cũng kỳ lạ thật đó, cả khu nhà đều xảy ra chuyện. Tối hôm qua, nhà tôi còn đang kinh ngạc la lên thì đã nghe thấy bên ngoài cũng toàn là tiếng kêu la. Thời điểm ấy vừa khéo là lúc nấu cơm cần dùng nhiều nước.”

“Ủy ban khu đó và người phụ trách tu sửa có giải thích nguyên nhân xảy ra chuyện lần này với mọi người không?” Phóng viên tiếp tục hỏi.

“Không, họ cũng bận suốt tới tận bây giờ. Chủ nhiệm Ủy ban cũng bận cả đêm qua, vừa mới về nhà ngủ được ba bốn tiếng lại đến rồi. Bà ấy cũng lớn tuổi rồi.” Bà thím cảm thán nói.

Sau đó phóng viên lại phỏng vấn thêm mấy người nữa, không đi tìm bên công ty bất động sản mà đến Cục Xây dựng Đô thị tìm bản thiết kế ban đầu của khu nhà, rồi tra thêm bản thiết kế cải tạo sau này để nghiên cứu đường ống dẫn nước bên trong khu nhà, còn mời cả chuyên gia tới phát biểu ý kiến, làm các phỏng đoán 1, 2, 3, 4, 5 nữa. Bên phía công ty bất động sản hoàn toàn bị phớt lờ.

Tôi vừa xem liền hiểu rõ. Trưởng phòng Mã, hoặc nói là, phe ủng hộ việc di dời của Cục Chế tạo Khánh Châu đang đứng trước ngọn gió. Không biết có phải do chuyện của Ngô Mân Đường làm kích động bọn họ, hay là phe phản đối chuyện di dời thân cô thế cô, rõ ràng lúc trước do họ ra tay trước, ngược lại bây giờ lại mất đi cơ hội. Dĩ nhiên, đối với việc di dời hay không tôi cũng chẳng có suy nghĩ gì. Căn bản là tôi không thể làm gì được.

Cha tôi xem xong tin tức liền tùy tiện hỏi một câu: “Thôn Sáu Công Nông không phải là nơi mà con đang phụ trách việc giải tỏa à?”

“Vâng ạ. Tối qua bị nổ đường ống nước.” Tôi xem xong bản tin thời sự thì quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.

“Chuyện này có ảnh hưởng gì tới các con không?” Mẹ tôi quan tâm hỏi.

“Đợi xem kết quả cuối cùng thế nào đã. Nếu đường ống dẫn nước có thể được sửa chữa nhanh chóng thì sẽ không ảnh hưởng gì. Nếu không thể thì…” Tôi nói đến đây liền ngừng lại.

Không thể thì sẽ thế nào, thật sự rất khó nói.

Tình huống bây giờ không thể dùng lẽ thường mà phán đoán, phải xem người sau màn đánh cờ thế nào, nói không chừng còn phải xem Diệp Thanh có khả năng làm thêm điều gì nữa không.

“Con cũng không cần lo lắng. Con chỉ là một nhân viên nhỏ thôi, xảy ra chuyện cũng không tới lượt con gánh trách nhiệm đâu.” Cha tôi khuyên nhủ.

Tôi gật gật đầu, “Con vốn dĩ cũng chẳng có gì để lo lắng cả. Cấp trên nói gì thì chúng con làm theo là được.”

“Ôi dào, được rồi, được rồi, ăn cơm đi. Đồ ăn nguội hết rồi kìa.” Mẹ thúc giục chúng tôi ăn nhanh lên.

“Thời tiết như vậy làm sao nguội nhanh được chứ?” Cha cười nói.

“Sắp chuyển lạnh rồi. Vân Vân à, ngày mai mẹ sẽ đem phơi mấy bộ quần áo mùa đông của con. Con có muốn đổi lớp lót đồng phục đi học mùa đông không? Mẹ nghe đồng nghiệp của mẹ nói có một cửa tiệm sửa đồng phục tốt lắm. Bên ngoài chúng ta không cần động tới, mùa đông thay đổi lớp lót bông bên trong cho tốt một chút.” Mẹ quay đầu qua nói với em gái.

“Như vậy chi bằng đổi lớp lông vũ đi.” Cha tôi nói.

Em gái lắc đầu lia lịa, “Đây là năm cuối con mặc bộ đồ đồng phục này rồi, không cần sửa đâu. Mùa đông con cũng không thấy lạnh. Trong phòng học còn có máy điều hòa. Lần sửa chữa này, điều hòa cũng được đổi cái mới rồi.”

“Ồ, vậy thì thôi.” Mẹ tôi bỏ qua chủ ý này.

“Trường bọn em sửa xong rồi à?” Tôi hỏi.

“Dãy của lớp 10, 11 còn đang xây lại. Chỗ lớp 12 của bọn em đã sửa xong hết rồi.” Em gái nói.

Lần trước vì sự kiện quái dị đó nên hai dãy lớp học của trường Trung học số 18 mà em gái tôi theo học đã bị hư hại nặng, nhất là dãy lầu lớp 10, 11 hoàn toàn bị sụp. Trước mắt, học sinh của trường Trung học số 18 đều mượn chỗ khác để lên lớp.

“Vậy khi nào bọn em đi học lại?” Tôi hỏi tiếp.

“Thứ Hai tuần sau là trở về trường đi học rồi.” Em gái trả lời, giọng điệu có chút phức tạp.

Tôi đưa tay lên xoa đầu nó, “Đừng lo lắng.”

“Anh ăn cơm đi, đừng có xoa đầu em!” Em gái trách cứ.

“Em sợ gàu bay vào chén cơm à?” Tôi cười trêu.

“Anh mới có gàu đó.” Em gái vừa vuốt tóc vừa lườm tôi.

Tôi nói em gái tôi đừng lo lắng nhưng tôi lại có chút bận tâm. Trước ngày đi làm thứ Hai, tôi có ghé qua trường Trung học số 18 xem thử. Đống gạch vụn của dãy lầu lớp 10, 11 đã được dọn dẹp sạch sẽ, tôi cũng không nhìn thấy âm khí. Tôi chào hỏi bảo vệ rồi viện cớ đi xem dãy phòng học lớp 12 ở tận bên trong, khi không thấy âm khí hay ma quỷ gì đó thì tôi mới yên tâm.

Đến văn phòng, bầu không khí ở đó vẫn còn rất nặng nề.

Sắc mặt của Tí Còi có vẻ nghiêm túc, hình như đã có chuyện lớn gì xảy ra.

Tôi là người đến sau cùng, tiến vào trong liền hỏi: “Phía bên Trưởng phòng Mã có chỉ thị gì à?”

Tí Còi ngạc nhiên nhìn tôi hỏi: “Anh Kỳ, anh chưa biết gì sao? Sáng nay anh không xem thời sự hả?”

“Sáng nay tôi có việc. Có chuyện gì vậy?” Tôi nghi ngờ hỏi.

“Bản tin sáng nay đã chiếu rồi, radio giao thông cũng phát nữa. Chuyện lần này lớn rồi đó.” Tí Còi bô lô ba la nói, còn cầm điện thoại lên, có lẽ là đang tìm cái video tin tức sáng nay cho tôi xem.

Quách Ngọc Khiết tính tình nóng nảy nên trực tiếp nói với tôi: “Đường ống nước đó lại nổ rồi!”

Tôi há hốc mồm.

Gã Béo bổ sung thêm: “Ống nước được sửa xong từ tám chín giờ tối qua, kết quả là hơn ba giờ lại phát nổ. Lần này là tất cả ống nước của các hộ gia đình đều đồng loạt nổ chứ không giống như lần trước. Lần trước thực ra chỉ có vài chỗ nổ ống nước, nhưng tất cả ống nước chảy ra đều là nước bẩn, ống dẫn nước cũng toàn xả ra nước bẩn. Lần này thật sự phát nổ rồi, nhà nào cũng ngập nước hết luôn.” Gã Béo nói tới đây thì ngập ngừng, “Hơn nữa…”

“Hơn nữa thế nào?” Tôi hỏi.

“Tôi xem nước được quay trong bản tin, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tin tức lại không nói rõ tình hình cụ thể.” Gã Béo lắc đầu nói.

“Nguyên nhân vụ nổ ống nước lần trước đã điều tra rõ chưa?” Tôi hỏi tiếp.

Trần Hiểu Khâu trả lời: “Lần trước là do ống cung cấp nước bị mắc nối với đường cống nước, nước của hai bên lẫn với nhau, mới dẫn đến nổ.”

Tôi nghe mà đơ cả người, “Ống cung cấp nước với đường cống còn có thể nối chung với nhau được à?”

“Thôn Sáu Công Nông đã cải tạo đường ống mấy lần. Lần đầu tiên là dùng mạch nước ngầm, sau đó đổi sang nước máy, thùng cấp nước bây giờ đã được sửa thành hệ thống bơm tăng áp để nước tự chảy lên. Giải thích trên bản tin thời sự cũng không chi tiết lắm, nói chung là nước bơm vào ống có chút lộn xộn, dẫn tới việc phát nổ ống nước, làm nước thải thoát ra. Tối qua đội tu sửa đã sửa xong tất cả ống nước.” Trần Hiểu Khâu chỉ chỉ lên trần nhà, “Ở bên trên đã điều tới các chuyên gia, làm cho cứ như đi cứu hộ vậy.”

Tuy ống nước không phải bị nổ tung hoàn toàn, nhưng vấn đề của ống nước vẫn vô cùng nghiêm trọng. Nghiêm trọng như vậy mà lại có thể giải quyết hoàn toàn trong một ngày một đêm, vậy thì nhân lực điều động chỉ sợ cũng nhiều giống như cứu hộ vậy.

Trong lòng tôi đột nhiên cảm khái: mấy ông lớn sau màn của Cục Chế tạo Khánh Châu thực sự là rất hận Diệp Thanh, không ngờ lại có thể làm ra chuyện lớn như vậy. Cho dù không cần động tới mạng lưới quen biết trong chính trị thì chỉ có việc sửa đường ống thôi cũng đã tốn không ít tiền rồi.

“Thấy rồi, anh Kỳ, anh xem tin tức này đi!” Tí Còi giơ điện thoại lên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.