Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 247: Bác Sĩ Cấm Dục Đừng Thả Thính 25-29




Vân Lam lập tức tiến đến dò xét, biểu hiện của trúng độc a, đây là trúng độc của huyễn vụ đi, phía bên kia Cảnh Thiên Dật, Dạ Minh cùng Táp Nhận cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.

- Bảo Hoàn đan sắp hết công dụng rồi.

Hàn Liệt rời khỏi tu luyện ôm ngực tiến đến, nội thương của hắn đã đỡ hơn trước rồi bây giờ chỉ còn ẩn ẩn đau đớn, tin rằng qua một ngày thời gian sẽ khỏi hoàn toàn. Từ trong ngực móc ra viên Bảo Hoàn đan đưa cho Thanh Tiêu uống, bây giờ bọn họ chỉ còn duy nhất một viên đan dược, trạng huống của Thanh Tiêu tương đối nặng, còn lại mọi người vẫn còn cầm cự được. Thanh Tiêu nuốt xuống Bảo Hoàn đan nét mặt dần giãn ra vết xanh trên mặt nhanh chóng rút lui, cảm giác bị độc trùng gặm cắn cũng tiêu thất.

- Chúng ta không còn nhiều thời gian, ta phải tranh thủ luyện chế đan dược thôi.

Vân Lam lật tay một lò luyện đan màu xám tro liền hiện ra an ổn nằm trên mặt đất, nhận U Điệp Thảo từ tay Hàn Liệt, hỏa diễm nổi lên bao quanh lò luyện, đến đúng độ nóng Vân Lam ném U Diệp Thảo vào bên trong, tinh thần lực nàng tràn ra chú ý tình trạng của dược liệu, U Điệp Thảo xoay tròn bên trong ánh sáng âm u từ từ vụt tắt nhưng vẫn chưa hóa thành dược thủy. Tuyết Dao, Cơ Phong bên kia bắt đầu cảm thấy khó chịu, tay nắm chặt cố không phát ra tiếng làm ồn Vân Lam luyện đan, cơ thể như bị hàng ngàn hàng vạn độc trùng gặm cắn, Hàn Liệt nhíu mày đưa cho Tuyết Dao viên Bảo Hoàn đan cuối cùng, Tuyết Dao đưa mắt nhìn Cơ Phong so với nàng hắn còn độc phát nặng hơn, nàng nhanh chóng đưa đan dược cho hắn, bất quá Cơ Phong lại không hề có ý định sẽ dùng nó, hắn đẩy lại cho Tuyết Dao. Thấy hắn kiên quyết như vậy, Tuyết Dao chỉ còn cách điểm điểm hai cái lên người hắn, hung tợn kéo ra quai hàm nhét thuốc vào, Cơ Phong không động đậy được ủy khuất cùng quẫn bách lan tràn trong mắt, Vân Lam phía bên kia cũng không mấy thoải mái, tinh thần kéo căng đến cực hạn, U Điệp thảo xoay tròn đến cả nghìn vòng mới bắt đầu có dấu hiệu tan chảy, chất dịch màu xanh trắng chậm rãi chảy ra, tốc độ cực kì chậm rãi, loại dược thảo này còn cứng đầu hơn cả Tuyết Dao, bên tai tiếng rên rỉ của mọi người truyền vào, bất quá nàng nghe trong tai để trong lòng, lúc này mà gấp gáp chính là dục tốc bất đạt, nguy cơ nổ lò cao hơn. Hai khắc sau, ngoài hai người Thanh Tiêu cùng Cơ Phong đã uống Bảo Hoàn Đan ra thì cơ hồ tất cả mọi người đều bị phát độc, Hàn Liệt cắn chặt răng, đấm tay nắm chặc, không cho phép bản thân bật ra tiếng kêu rên, Tuyết Dao, Dạ Minh, Táp Nhận cùng Cảnh Thiên Dật đã lăn lộn trên đất, cảm giác gặm cắn này không hề dễ chịu, từng chút từng chút bào mòn ý chí con người, huyễn vụ nơi này đúng thật là ác liệt. Trán Vân Lam rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, đây chính là giai đoạn đan thành, chỉ một chút sơ suất sẽ cho ra một lò phế phẩm, Hần Liệt tầng suất xoa ngực ngày càng tăng, bởi vì nội thương chưa khỏi hoàn toàn lại thêm truang độc huyễn vụ, đôi mày kiếm nhíu chặt nén cảm giác khó chịu đang bủa vây hắn. Thời gian trôi qua thật chậm, thật chậm đến khi sức chịu đựng của nhóm người Tuyết Dao đã đến cực hạn thì một mùi thuốc nhàn nhạt từ lò luyện truyền ra, Vân Lam nhanh tay vỗ nắp lò tổng cộng luyện ra 10 viên đan dược, nàng không trì hoãn mà nhét vào miệng từng người, bản thân nàng cũng nuốt xuống một viên, đan dược vào miệng đã hóa thành nước thuận lợi trôi vào máu huyết rồi vào tứ chi bách hài, độc huyễn vụ hoàn toàn được giải trừ, cả đám người nằm trên đất há miệng thở dốc, hôm nay họ mới chân chính cảm thấy kiến thức cùng năng lực của bản thân hoàn toàn không đủ, do may mắn mà trong tổ đội có Vân Lam là dược sư nên cái mạng nhỏ của bản thân mới bảo toàn, nếu một ngày nào đó bọn họ tách ra lịch luyện một mình thì nguy cơ kia ai đến giúp họ giải quyết. Chung quy vẫn là kiến thức của bọn họ quá hạn hẹp năng lực tu vi cũng không đủ, nếu ban đầu bọn họ chịu tìm hiểu kỹ càng về nơi này thì những đan dược như Bảo Hoàn đan sẽ không phải là thứ cần được người khác đưa cho, hay nếu tu vi bọn họ mạnh hơn thì có phải thời gian đânh bại Hắc Mãng sẽ ngắn đi không. Cả đám người rơi vào im lặng, chân chính hiểu được bản thân tự cho mình ưu việt mà không hề cố gắng để chính mình rơi vào nguy hiểm, lần lịch luyện này không hề đơn giản bọn họ cần phải tiếp tục không ngừng nghỉ tăng tu vi cùng kinh nghiệm chiến đấu lên như vậy mới không khiến bản thân cùng đồng đội rơi vào nguy hiểm một lần nào nữa.

- Xuất phát thôi, chúng ta cần đến chỗ cao hơn, ở Huyễn Vụ Lâm này ban đêm có rất nhiều ma thú hoạt động, bọn chúng số lượng rất lớn, chúng ta nên bảo trì thể lực để những ngày còn lại vượt qua một cách suôn sẻ.

Hàn Liệt đứng lên vuốt vuốt thanh kiếm trên tay tồi nói với mọi người, hắn dẫn đầu hướng phía bắc đi qua, cả đám người Vân Lam cũng nhanh chóng đi theo, ở nơi này Hàn Liệt là người có kinh nghiệm hơn so với bọn họ - những học viên mới của học viện, còn quá nhiều thứ bọn họ lần đầu được nghe đến kiến thức đúng là bao la như đại dương mà.

- Cho ngươi.

Vân Lam sóng vai cubgf Hàn Liệt, từ không gian chỉ lấy ra một bình đan dược, ban đầu nàng quên mất bản thân có loại đan dược chữa nội thương này, đây là do ba tháng trước nàng luyện chế nghĩ nghĩ bản thân khi lâm vào nguy hiểm sẽ đem ra sử dụng nhưng nàng vậy mà lại quên mất nó. Hôm nay đem cho Hàn Liệt sử dụng cũng như nhau, xem như có chỗ cho Thanh Nhược Đan dụng võ đi, Hàn Liệt không nói gì nhìn nàng, nhận lấy bình sứ đổ ra, một viên đan dược cả người màu xanh ngọc bích trơn bóng nằm trong lòng bàn tay hắn, phía trên đan dược còn điểm điểm ánh sáng như làn nước, không hề do dự nuốt xuống, nội thương nóng bỏng nơi ngực trái từ từ được làm dịu đi, thân thể như đang trong lần nước mát sảng khoái vô cùng.

- Đa tạ nương tử, vi phu thật sự rất cảm động, vi phu muốn lấy thân báo đáp.

Nội thương khôi phục tính dính người của hắn cũng phát huy tuyệt đối, Vân Lam mặt mày đen xì, một đấm đưa qua thành công chặn được cái miệng phun lời buồn nôn kia của hắn.

- Ngươi tránh xa ta chút, thối chết đi được.

- Lam nhi không nên ghét bỏ ta, ta cùng nàng rất hợp nhau.

Lúc này Vân Lam mới chú ý thì ra so với hắn tình trạng của nàng còn thê thảm hơn, mùi trên người nàng không khác là bao, phải mau chóng tìm nguồn nước mà tẩy rửa một chút.

- Phía trước có một con suối, chúng ta có thể đến đó tắm rửa.

Nghe lời Hàn Liệt nói xong, Vân Lam cước bộ cũng tăng lên, nàng quả thật ghét bỏ chính bản thân mình a, thối chết đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.