Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 20: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 18




Ông lão thở một hơi dài: “Cũng không biết có phải là do cậu ta đã làm những chuyện như vậy hay không, ở bên ngoài, ý tôi nói là ở cái không gian tồn tại song song đó, có người đã làm phép với cái y quán của cậu ta. Y quán của cậu ta đột nhiên cắt đứt mọi liên lạc với bên chúng tôi, cho dù làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể đến được nơi đó. Cậu ta và những đồ đệ, dược đồng của cậu ta đều đột nhiên biến mất. Chúng tôi cũng không thấy có không gian mới nữa, đã qua một thời gian dài rồi không có người mới đến.”

“Ông nghi ngờ có người đã làm phép thuật, ngăn cách cái y quán làm thí nghiệm cơ thể người kia với nơi này sao?”

Ông lão trầm mặc một lúc: “Không, lúc ban đầu thì chúng tôi cũng không nghĩ ra điều này. Chúng tôi nghĩ theo hướng tốt, bắt đầu từ người cuối cùng xuất hiện ở đây, từng người từng người một được đưa trở về với cuộc sống bình thường, có lẽ một lúc nào đó cũng sẽ đến lượt chúng biến mất khỏi cái dị không gian này. Nếu nghĩ theo hướng xấu, bắt đầu từ người cuối cùng xuất hiện ở đây, từng người từng người một biến mất hoàn toàn, không còn tồn tại nữa. Cho dù là loại nào, thì cũng đều là được giải thoát cả. Nhưng sau đó lại có một người mới xuất hiện ở đây, tự xưng là người hiện đại, mà chúng tôi lại là những người cổ đại. Lúc này chúng tôi mới biết được rằng thì ra là cái y quán kia đã bị tách khỏi đây, có một không gian ngăn giữa chúng tôi và cái y quán ấy. Sau này ở đó vẫn thường xảy ra những vụ mất tích, chỉ là những người bị mất tích kia không thể đến được nơi này của chúng tôi nữa thôi. Cậu ta nói, bức tường ngăn đó bị người phá hỏng rồi, y quán kia cũng đã biến mất theo nó.”

“Người lạ mặt ấy cũng biết những thứ như là đạo pháp sao?”

“Cậu ta nói như vậy đấy.”

“Người lạ mặt ấy và người phá vỡ bức tường rào không phải là cùng một người sao?”

“Không phải. Cậu ta nói rằng do tường rào bị phá vỡ, cậu ta cảm nhận được âm khí hay thứ gì đó khác, nhờ vậy mà cậu ta mới phát hiện được sự tồn tại của dị không gian. Sau đó cậu ta đã tìm cách đến đây để điều tra thử. Mà chúng tôi cũng không biết cái người phá vỡ tường rào đó đã trốn thoát hay là người đó cũng chịu chung số phận như cái y quán kia, đã...”

“Vậy sau đó thì sao?”

“Cậu ta nói phải phục hồi nguyên trạng, chỉ là, đến Thần Nông Đường thì...”

“Đối với không gian của người lạ mặt đó thì Thần Nông Đường nằm ở không gian tồn tại song song.”

“Đúng là như vậy.” Ông lão thở dài: “Những người bị đưa đến không gian này chung với tôi, bọn họ đều không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để có thể rời khỏi đây. Bọn họ nghĩ đủ mọi cách, ở lại Thái Y Viện hoặc là y quán xuất hiện sau đó. Tôi thì nghĩ cách trở về.”

“Vậy cơ hội dịch chuyển đến cái không gian đó là hoàn toàn ngẫu nhiên sao, không chịu sự khống chế?”

“Ừm. Tôi đã từng thử qua rất nhiều lần rồi. Phòng của Thái Y Viện là nhiều nhất, là nơi có khả năng sẽ đến nhất. Khó khăn lắm mới trở về, tôi liền một mình ở đây chờ đợi.” Ông lão rủ mắt xuống: “Tôi lại một lần nữa cảm nhận được sự rung chuyển đó, may mắn không chết. Đợi đến khi mặt đất ngừng rung chuyển, tôi chạy đến bên cửa thì thấy mọi thứ đều trở lại như bình thường. Mở cửa nhìn ra ngoài cũng không phát hiện mình bị đưa đến không gian khác.”

“Trong khoảng thời gian này, ông có từng gặp qua Dương thị không?”

Ông lão lặng lẽ ngồi một lúc, sau đó từ từ đưa mắt nhìn về phía này, ông khẽ nhếch môi rồi nói: “Bây giờ tôi tin tưởng cô đã học đạo pháp và cũng có khả năng đưa chúng tôi ra ngoài.”

Tiếng hít thở nho nhỏ lại vang lên.

“Tôi gặp qua Dương thị ba lần, lần thứ nhất là vào khoảng thời gian trước khi xảy ra đợt rung chuyển đầu tiên, tôi bắt gặp Dương thị ngay giữa những cái bóng ảo trước cửa này. Bà ta đứng giữa đường, trên tay ôm một đứa trẻ sơ sinh. Bà ta quay sang nhìn tôi với ánh mắt oán độc. Ngoại trừ tôi ra, không ai khác nhìn thấy bà ta cả.” Khi nói đến đây, thái độ của ông lão có vẻ khá bình tĩnh: “Sau đó không lâu thì mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.”

“Vậy lần thứ hai thì sao?”

“Lần thứ hai tôi gặp được Dương thị kia là vào lúc Liên Tín Nhiên xuất hiện. Liên Tín Nhiên là thầy thuốc làm thí nghiệm trên cơ thể người ấy. Lúc cậu ta mở cửa bước ra ngoài, tôi nhìn thấy trên bức tường ở gần đấy bỗng xuất hiện hình bóng của Dương thị, như một bức tranh. Dương thị từ trên tường bước xuống, không nhìn tôi, mà nhìn chằm chằm Liên Tín Nhiên. Bà ta cúi đầu sờ đứa bé sơ sinh trong tã lót rồi lại nhìn Liên Tín Nhiên, sau đó mới biến mất.” Ông lão nói tiếp: “Cũng chính vì như vậy mà tôi mới bắt đầu nghi ngờ Liên Tín Nhiên và đi đến y quán của cậu ta một chuyến. Nhờ vậy tôi mới phát hiện được chuyện cậu ta làm thí nghiệm trên cơ thể người. Cậu ta đào một cái hang, sau đó đem những xác chết đó chất đống trôn trong cái hang đấy.”

“Vậy lần thứ ba là vào lúc xảy ra đợt rung chuyển cuối cùng đúng không?”

“Là sau khi ngừng rung chuyển. Sau khi mặt đất ngừng rung chuyển, tôi lại nhìn thấy Dương thị. Mặt bà ta không đổi nhưng hình dáng lại thay đổi giống như một con quái vật vậy, chỉ có đầu và hai tay. Cánh tay rất dài, dài khoảng hai ba mét. Hình như bà ta bị thương hoặc cũng có thể là do bà ta bị doạ sợ, bà ta chạy vào trong phòng bên cạnh.”

“A!” Lại có tiếng hét của cô gái.

“Nơi đó xuất hiện xác chết.” Vẻ mặt ông lão rất kỳ lạ: “Bọn họ không muốn quay trở về, muốn có thể theo những người kia đến một không gian tồn tại song song khác, còn hơn là bị nhốt trong cái không gian tăm tối này. Ai biết được sau khi phục hồi tất cả, bọn họ lại quay về, nhưng là xác chết quay về. Xác chết của họ không còn nguyên vẹn nữa. Tôi kiểm tra rồi, đều là vết thương do va đập mạnh. Nếu nhốt trong lồng là châu chấu, khi cái lồng bị rơi xuống đất vài lần thì vẻ ngoài của châu chấu sẽ y hệt bọn họ vậy.”

“Vừa nãy tôi không phát hiện có ma trong căn phòng đó” Ngô Linh nói.

“Cái này thì tôi cũng không biết nữa.”

“Trước khi Dương thị cắn chết ông, lúc được điều trị trong y quán có làm gì không?”

“Cô muốn hỏi…” Ông lão chau mày.

“Nếu chỉ đơn thuần là oán niệm thì sẽ không thể tạo ra được một không gian khác. Dương thị cũng không phải chết trong y quán này.”

“Lúc đó... Phần lớn thời gian bà ta đều bị ép uống thuốc và còn bị trói lại trên giường nữa...”

“Cái giường này sao?”

“Không… không phải, mà là giường phòng kế bên. Chiếc giường phòng kế bên...” Nói đến đây, ông lão bỗng khựng lại.

“Cái giường đó đâu?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Ông lão nghĩ một lát rồi nói: “Có vài đám người đến đây, tuy không cần ngủ… nhưng đồ vật trong y quán đã từng bị di chuyển. Vậy thì…” Ông lão khẽ quay đầu, đưa mắt nhìn về phía bên phải: “Hoặc là cái giường đó đã bị vùi dưới đống xác kia rồi.”

Màn ảnh được điều chỉnh hướng lên trên, quay về phía cái giường bên cạnh. Một cánh tay thon dài xuất hiện trên màn hình. Ông lão cũng tiến đến giúp đỡ, lật tấm trải giường lên, sau đó lại lật cả cái giường lên, nhưng cũng không phát hiện có gì bất thường cả.

Sau khi kiểm tra hết một lượt căn phòng này, Ngô Linh lại đi sang phòng bên cạnh.

Trên màn hình lần nữa xuất hiện hình ảnh xác chết chất đống thành núi, nếu muốn tìm thì vừa ghê tởm lại khó khăn.

Dường như Ngô Linh không cảm thấy gì, một tay cầm máy quay, một tay bới đống xác. Máy quay vì thế mà dựa vào gần hơn, đối diện với một khuôn mặt nghiêng của người chết. Những xác chết phía trên bị lăn xuống, máu thịt từ màn hình lướt qua. Khuôn mặt người vừa nãy bị che lại, đổi thành một cánh tay, cũng không có vẻ máu tanh nữa.

Lúc này ngoài màn ảnh vang lên tiếng quát của ông lão: “Còn không mau qua đó giúp một tay.”

“Cái này...” Cô gái vừa bị tát không tình nguyện, hừ hừ nói: “Vương Tuyết Mai cũng đâu có giúp gì đâu!”

Ông lão mỉa mai: “Nếu cô bị điên như cô ta thì cũng không cần giúp nữa. Trong tủ thuốc có thuốc đó, cô nếu gật đầu thì tôi đi sắc luôn cho cô.”

Cô nàng vừa kêu la bị dọa sợ, không dám nói gì nữa.

Trong màn hình, xác chết chuyển động ngày càng nhanh, còn kèm theo tiếng nôn khan của cô gái.

Cánh tay lúc nãy đã được thay bằng cái đầu người. Màn ảnh quay đến gáy của cái đầu đó, chỗ ấy giống như trái dưa bị bổ ra, trông vô cùng ghê tởm kinh khủng.

Cái đầu đó bị một cánh tay nhuốm đầy máu ném sang một bên.

Là trực tiếp cầm đầu ném đi, cũng không biết thân thể của nó đang ở đâu, vết đứt trên cổ cũng nham nhở, còn thấy được có một đốt sống cổ đâm xuyên qua khỏi da thịt.

“A... Á...”

“Oẹ...”

Hai cô gái phản ứng không giống nhau nhưng đều kêu rất lớn tiếng.

Ngô Linh trông khá bình tĩnh, tiện tay liền vứt cái đầu đó sang một bên, tiếp tục bới đống xác đó.

Ông lão chỉ huy: “Hai cô đem đống xác này để sang phòng bên đi.”

Cảnh Sảnh và cô gái kia phát ra tiếng khóc nho nhỏ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi làm, ông lão cũng không nói tiếp.

Một góc màn ảnh, trong đống xác chết có một cánh tay phụ nữ thò ra, trắng bệnh, nhưng lại không dính chút vết bẩn nào.

Màn ảnh lúc nãy hơi run, giờ đã ổn định lại, chuyển động về phía cánh tay kia.

Đột nhiên cánh tay đó khẽ cử động, rồi lao nhanh về phía màn ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.