Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 19: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 17




“Con cháu của tôi đã nói với cô những gì?” Ông lão lên tiếng hỏi trước.

“Họ nói rằng ông đã không cứu được một đứa trẻ mắc bệnh, thân nhân và người mẹ của đứa trẻ đó đến gây chuyện vài lần, ông còn đem người mẹ của đứa trẻ kia thành bệnh tâm thần và trị cho bà ta… Bệnh tâm thần ông có hiểu không?”

“Tôi biết.” Ông ta thừa nhận.

“Khi ông cho rằng căn bệnh của bà ta đã được chữa khỏi thì bà ta lại cắn chết ông. Sau đó, y quán liền xảy ra chuyện, có người mất tích không lý do, trước khi mất tích thì sẽ có trẻ nhỏ chết tại đó. Mà người mất tích thì bị người khác quên mất, chỉ có người trong nhà ông còn nhớ. Những đồ vật có liên quan cũng đồng thời biến mất với họ.”

Người đàn ông tiếp tục thừa nhận, “Đúng là như vậy.”

“Vậy, tình hình ở đây như thế nào?” Ngô Linh đưa ra câu hỏi, “Thầy thuốc Lý, hi vọng ông có thể kể lại rõ ràng tất cả sự việc đã xảy ra ở đây sau khi ông đến, để tôi có thể đưa ra phán đoán, và nghĩ cách giải quyết.”

Ông lão suy nghĩ một lúc lâu, do dự nói: “Lần đầu khi tôi đến đây, tình hình lúc đó cũng giống như bây giờ, rồi sau đó có thêm người tới. Ba bốn đợt đầu tiên đều là người của y quán, tôi biết bọn họ. Nhưng ngoài cháu trai của tôi ra thì những người khác đều nói không biết tôi. Tôi biết mình là người đầu tiên đến đây. Nếu như nói đến nguồn gốc tất cả những chuyện này thì phải kể đến Dương thị, còn có cả gia đình bên chồng và bên mẹ đẻ của cô ta. Đứa bé của Dương thị không phải do tôi không dốc hết sức để cứu chữa mà là do không thể chữa được. Đứa trẻ đó bị bệnh tim, có trách cũng phải trách cô ta. Những người thân bên gia đình cô ta đều mắc căn bệnh này, tuổi thọ đều không cao. Còn bản thân cô ta đã mang thai mười tháng mà còn bị mẹ chồng bắt đi làm đủ mọi thứ việc, không có lấy một ngày nghỉ ngơi...”

Nói đến đây thì ông ta dần trở nên căm hận và phẫn nộ. Trong hình ảnh, vết thương trên cổ của ông ta thậm chí còn xuất hiện một cục máu bầm nhưng nó ứ lại chỗ da bị thương, chứ không rơi xuống.

Cục máu đông dần dần biến mất.

Ông lão thở dài, “Những chuyện này đã là những chuyện của quá khứ. Bọn họ đều không còn nhớ tới nữa, tôi mà nói rõ với bọn họ thì bọn họ lại đổ trách nhiệm lên đầu tôi mà thôi. Đứa cháu trai đã bí mật nói với tôi về tình hình bên ngoài. Vì nhà tôi có người từng hỏi họ chuyện của tôi nên những người thông minh trong số đó có lẽ cũng đã đoán được những biến cố xảy ra với họ có liên quan đến chuyện gia đình tôi hỏi hồi trước. Họ đối với tôi và cháu trai tôi... Tôi chỉ còn cách đổ lỗi cho y quán bên cạnh, nói rằng họ dùng yêu pháp.”

Ông ta cười khổ.

“Oán niệm của bọn họ đã xông vào trong y quán rồi.” Ngô Linh nói

“Đúng vậy. Tôi thậm chí còn nhìn thấy...” Ông lão lưỡng lự một chút, “Khi họ tiến vào thì nhiều đồ vật cũng theo vào với họ, nơi đó được nới rộng ra. Vì những món đồ kia không chất đống ngay ngoài cửa mà chúng rải rác ở các ngóc ngách trong y quán, thậm chí cả trong tủ thuốc… nên tôi không biết là do oán niệm mới khiến mở rộng ra, hay chỉ là do người nhiều, đồ nhiều… Nói đến oán niệm thì có lẽ tôi là người sâu sắc nhất.”

“Nó mở rộng là rộng ra như thế nào?”

“Con đường bên ngoài, còn có cửa hàng bên cạnh đều xuất hiện rồi. Nhưng những nơi đó không vào được, giống như chỉ là bức tranh thôi. Trên đường có lúc có người, nhưng những người này đều là giả, chúng tôi nói chuyện với họ thì họ cũng không có phản ứng, khi đụng vào thì tan biến như một làn khói. Có người hoảng loạn, chạy ra bên ngoài, chạy vào trong bóng tối thì không thấy xuất hiện nữa. Bởi vì không có sự thay đổi về thời gian, chúng tôi cũng không thấy đói khát, không thấy mệt, chỉ là không biết thời gian như thế nào. Trải qua một đoạn thời gian, cũng không thấy người mới xuất hiện.”

“Theo như những gì con cháu ông nói, sau khi bọn họ dời đi, bán y quán cũ, mở một y quán khác, nên có lẽ không còn đứa trẻ nào chết bên trong nữa.”

Ông lão gật đầu, “Tôi cũng đoán là như vâỵ.”

“Sau đó bởi vì người không chịu nổi nữa, người thì chạy, người thì chết, cho nên nơi này liền nhỏ lại phải không?”

“Không phải, là do xảy ra một chút biến động.” Ông lão nhớ lại, “Hôm đó cứ như long trời lở đất, căn nhà và các đồ dùng trong nhà đều không bị sao, những đồ đó giống như đã được đóng xuống đất vậy. Còn chúng tôi thì giống như súc vật bị giam trong lồng sắt, ở trong lồng quay cuồng. À, cũng không phải tất cả đồ vật đều không động. Những đồ vật theo vào cùng người đều va chạm lung tung. Đứa cháu của tôi đều chết do bị đụng vỡ đầu.”

Ông lão mấp máy miệng, “Còn tôi thì may mắn, không bị sao hết.”

“Sau vụ động đất đó thì xảy ra chuyện gì?”

“Sau vụ động đất đó thì không có gì thay đổi. Có hai người đi ra bên ngoài quan sát nhưng khi vừa ra khỏi cửa, vượt qua đường giới hạn thì trên đường đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa, đâm chết hai người đó.”

“Hu!!!”

Ngoài màn hình vang lên âm thanh nhưng không phải của Ngô Linh, có lẽ là của Cảnh Sảnh và cô gái bị tát lúc nãy.

Còn ông lão thì vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lạnh nhạt, “Cứ như vậy không còn ai dám ra ngoài nữa. Xác chết và chiếc xe ngựa đó qua một thời gian sau thì biến mất, trên đường lại xuất hiện cảnh người đi lại như lúc trước. Chúng tôi đã chú ý quan sát trong một thời gian dài và phát hiện những cảnh này lặp đi lặp lại như một vở kịch và mỗi vở đều có nội dung như nhau, sau khi kết thúc thì hát lại từ đầu.”

“Cũng có thể nói là một vòng tuần hoàn...”

“Đúng, nó chính xác là một vòng tuần hoàn. Chúng tôi đã có cách ghi nhớ thời gian, chỉ là vừa ghi được một tháng thì có người mới đến.” Ông lão ngẩng đầu, trong ánh mắt có vài điểm sáng, “Cách ăn mặc của anh ta khác chúng tôi, nói giọng địa phương, có chút hoảng loạn mất khống chế. Chúng tôi phải tốn chút thời gian mới có thể nói cho anh ta về hoàn cảnh hiện giờ. Anh ta cũng giống như những người trước đó, phẫn nộ, oán giận, lo sợ… nhưng sau đó, không thể không bình tĩnh lại. Chúng tôi đã có tâm tình ngồi nói chuyện với nhau. Chúng tôi bị nhốt ở đây lâu như vậy, cũng muốn nghe về những chuyện mới mẻ bên ngoài. Không ngờ sau khi nói chuyện, chúng tôi đều phát hiện ra chuyện bất thường. Anh ta hình như không tới cùng một chỗ như chúng tôi. Ngôn ngữ, trang phục và thói quen sinh hoạt tuy có chút giống với chúng tôi, ngay cả địa danh cũng giống, nhưng lịch sử thì lại không.”

“A!” Một giọng nữ phát ra tiếng kêu có chút kinh ngạc.

Ông lão liếc xéo một cái, “Sau đó lại có thêm người tới, họ nói với chúng tôi về “Không gian song song” và “Dị không gian” gì đó. Tôi nghĩ, chúng tôi có lẽ đang gặp phải trường hợp như vậy.”

Ngô Linh không lên tiếng, nhưng màn hình video bị lắc liên tục.

Ông lão thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Trước khi xuất hiện những người nói mình là người thời cổ đại hay hiện đại thì chúng tôi đã phát hiện ra nơi đây lại có thêm sự thay đổi. Đó là trong thời gian một vòng tuần hoàn nếu như bước ra khỏi căn nhà một mình thì có thể sẽ bị đưa qua một không gian khác.”

Loảng xoảng!

Màn ảnh chuyển động, một nửa cơ thể Cảnh Sảnh xuất hiện trong màn hình video.

“Tôi, lúc nãy tôi... tôi...” Cô ấy lắp bắp nói.

Ông lão điềm đạm nói: “Đó là hồi trước, bây giờ nếu làm thế thì không còn chuyện đó nữa.”

Màn ảnh quay trở về vị trí cũ.

“Mời ông tiếp tục.”

“Không gian còn lại là Thái Y Viện, một Thái Y Viện trong không gian song song, cùng xuất hiện với Thái Y Viện là một vài Thái y. Người ở bên đó không nhiều lắm. Qua một đoạn thời gian lại có thêm một không gian khác, là một y quán mới. Người mới tới nói, Thái Y Viện đều là chuyện triều trước rồi, đã bị thiêu cháy cùng với Hoàng Thành rồi. Triều đại của bọn họ là triều đại mới, cậu ta mua đất mở y quán, không ngờ lại đụng phải chuyện này. Tiếp đó, lại nhiều thêm một không gian khác, cũng là y quán, người đi vào có chút không giống với người bình thường. Người đó say mê y thuật, chạy đi chạy lại trong bốn không gian của chúng tôi, cùng thảo luận với tất cả các thầy thuốc chúng tôi. Trong những dược đồng của cậu ta, có người rất sợ cậu ta, mấy lần muốn chạy trốn. Tôi từng đi sang y quán đó, phát hiện cậu ta đang… à, dùng cách nói của các cô thì là đang làm thí nghiệm trên cơ thể người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.