Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 18: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 16




Màn ảnh bắt đầu di chuyển vào phía trong căn nhà, thứ đầu tiên có thể nhìn thấy được đó là một tủ thuốc lớn, tủ trưng bày, bàn, tất cả đều bị phủ một lớp bụi. Căn nhà có vẻ tối tăm và mang theo loại mùi nấm mốc của tháng năm.

Cộc. Cộc…

Tiếng bước chân trở nên nổi bật trong không gian yên tĩnh đó.

Màn ảnh tiếp tục di chuyển vào trong. Trên nền gạch màu xanh xuất hiện những dấu chân lộn xộn, từ dấu vết của những đế dày khác nhau, có thể biết được đã từng có rất nhiều người đến nơi này. Những người này không hề đi lung tung, tuy dấu giày rất lộn xộn, nhưng có thể nhìn ra là đi đến bên cạnh tủ.

Có âm thanh vọng lại từ phía sau bức rèm cửa bên cạnh tủ trưng bày, cũng là tiếng bước chân, nhưng âm thanh của nó không giống của giày da, cũng không giống với giày thể thao, còn có cả những tiềng sàn sạt, là âm thanh ma sát của quần áo, cũng không giống như âm thanh ma sát bình thường nghe thấy.

Rèm cửa được vén lên, nó rất sạch sẽ chứ không bám đầy bụi như những đồ vật trong căn nhà. Phía sau rèm cửa là một ông lão râu tóc đã bạc, chỉ là bộ dạng của ông ta có hơi đáng sợ, trên cổ có một vết thương lớn, trên quần áo thì đầy những vết máu đã khô do tích tụ lâu ngày. Ngay cả trên bộ râu trắng cũng có vết máu, cái bộ dạng nhếch nhác đó càng khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi hơn. Mà bộ trang phục trên người ông ta là từ thời xưa, từng bộ từng bộ được mặc chồng lên nhau, mấy lớp tà áo đều bị máu nhuộm đỏ. Một bên giày cũng đã bị nhuộm đỏ bởi máu, trải qua một thời gian dài nó trở nên có màu xanh đậm hơn chiếc còn lại, nếu như không quan sát kĩ thì chắc chắn sẽ bị nhầm lẫn là màu mực.

“Xin hỏi, ông có phải là thầy thuốc Lý không?” Ngô Linh lên tiếng hỏi.

Ông lão có vẻ hơi ngạc nhiên, “Cô biết tôi…”

“Tôi đã từng gặp qua con cháu đời sau của ông.”

Đột nhiên mắt ông ta đỏ hoe, “Chúng nó... chúng nó vẫn ổn chứ? Không sao chứ?”

“Bọn họ vẫn tốt, bây giờ đang là bác sĩ của một bệnh viện lớn, tay nghề rất giỏi.” Ngô Linh dừng lại một chút, “Giống như ông hồi đó từng là danh y trong y quán…”

“Là bác sĩ sao...” Giọng điệu ông lão thay đổi, có một chút bất lực, còn có một chút oán giận.

Ông ta thở dài, “Cô vào ngồi đi.... Ở bên này ít nhất thì cũng có vài người để nói chuyện.”

Ngô Linh giữ máy quay theo sau ông ta.

Ông ta nhìn vào máy quay nhưng không nói gì.

Phía sau bức rèm là một hành lang chạy ngang với đầy máu. Trên hành lang loang lổ giữa màu đỏ và đen của máu. Có một vài vết máu vừa nhìn vào thì có thể biết được đó là máu tươi.

Ông ta cười nhạt, “Đến một đám nhóc, thật không hiểu chuyện.""

Ngô Linh không lên tiếng chỉ lặng lẽ đi phía sau ông ta và quay video.

Có ba cánh cửa ở phía bên tay phải của hành lang, tất cả đều là khung bằng gỗ, và được dán lại bằng giấy. Trên đó cũng có máu, khiến cho người khác nhìn là thấy sợ.

Hai cánh cửa đầu tiên đều đóng, chỉ có cánh thứ ba là mở. Vết máu bên đó đã ít hơn rồi.

Xung quanh căn phòng để hai chiếc giường và một vài cái bàn ghế. Căn phòng này hình như thường có người quét dọn, không hề bám bụi. Còn có một ô cửa sổ bị đóng lại, giấy dán trên cửa có màu đen. Không biết có phải do bóng tối bên ngoài hay không mà toàn bộ không gian đều tối om.

Ngồi trong phòng là hai cô gái, trên mặt đều là nước mắt, thẫn thờ như gỗ.

Một trong hai người đối diện cửa, nhìn thấy Ngô Linh liền từ vẻ thờ thẫn trở nên thật kích động.

“Cô là người của phòng nghiên cứu kia! Cô tới để cứu tôi phải không? Đến để cứu tôi phải không?” Cô gái la lớn, giọng khàn khàn.

Cô gái còn lại cũng đã bị làm cho chấn động, ngơ ngác nhìn về phía màn ảnh.

Cô gái đó đáng lẽ đang ở độ tuổi đẹp nhất của thanh xuân, nhưng giờ lại không khác gì một bà lão sắp bước chân vào quan tài, ánh mắt đã chết lặng.

Ông lão kia có chút kinh ngạc, “Cô có thể cứu được chúng tôi?”

Cô gái lên tiếng trước cũng đã nhanh chóng tiến về phía Ngô Linh.

Chắc do cô gái nắm lấy bàn tay của Ngô Linh khiến màn ảnh lay động, cả màn hình đã bị khuôn mặt của cô ta chiếm trọn, giọng nói của cô ta có một chút hơi khó nghe.

“Cô hãy cứu tôi với! Mau đưa tôi ra ngoài đi! Tôi không thể chịu đựng được, không thể chịu đựng được thêm nữa rồi!”

Ngô Linh đẩy cô gái ra, đôi bàn tay mảnh mai, trắng nõn chợt lướt qua màn ảnh.

“Xin lỗi cô, sau khi các cô mất tích, tôi đã không còn nhớ gì về mọi người nữa. Có lẽ trước đây chúng tôi đã từng liên lạc với các cô, nhưng đã bị các cô từ chối.” Ngô Linh bình tĩnh nói.

Gương mặt cô gái lúc xanh lúc trắng, lập tức lên tiếng xin lỗi: “Là do tôi sai rồi. Lúc đó tôi... Tôi đã quá sợ hãi... Chị, mong chị đại nhân đại lượng bỏ qua cho! Hãy cứu tôi với!”

Từ trong video bỗng phát ra tiếng mở cửa.

Màn ảnh di chuyển, quay được một cô gái bước ra từ căn phòng kế bên, là Cảnh Sảnh.

Cảnh Sảnh lau nước mắt, ngạc nhiên khi nhìn thấy Ngô Linh.

“Sao chị... sao chị cũng...”

“Tôi chỉ vào xem xem.” Giọng Ngô Linh bình thản.

“Chị, chị mau cứu tôi với!” Cô gái kia lại giữ chặt Ngô Linh.

Ngô Linh chắc lại đẩy cô gái này ra nên màn ảnh mới dần ổn định lại.

“Căn phòng bên đó có những gì?” Ngô Linh lên tiếng hỏi.

Cảnh Sảnh chỉ rơi nước mắt.

Người trả lời câu hỏi là ông lão kia.

“Tôi vứt xác chết vào trong căn phòng đó.”

Màn ảnh quay về phía ông ta.

Vẻ mặt ông ta khá bình tĩnh.

Ngô Linh chú ý đến chỗ bị mất trên cổ ông lão.

Ông lão cười phá lên, sờ vào vết thương trên cổ của mình, “Tôi ở bên ngoài đã chết nhưng lại sống khi ở trong này, chỉ là vết thương thì không khỏi được nữa. Nhưng chết ở đây thì là chết thật.

Ông lão từ bên Ngô Linh bước qua. Cảnh Sảnh nhường đường cho ông lão. Ông ta đẩy cánh cửa bên cạnh ra.

Màn ảnh chuyển qua phòng bên cạnh, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện trong máy quay.

Xác chết được xếp chồng lên nhau, xác này đè lên xác kia tạo thành một ngọn núi nhỏ. Trên cùng là những sinh viên tầm hai mươi tuổi, bọn họ có người chết không nhắm mắt, mắt còn mở to, có người thì chết nhưng trên môi vẫn giữ một nụ cười quái dị. Nguyên nhân cái chết là do chấn thương ngoài gây ra, trong căn phòng là một cảnh tượng hết sức ghê rợn “xác chất cao như núi, còn máu thì lênh láng như nước biển”, còn có chân tay đứt gãy và những mẩu thịt bị kẹp giữa những xác chết hoặc là rơi trong vũng máu. Xác chết tầng dưới bởi vì bị máu và xác chết ở trên che lấp đã không nhìn ra được hình dáng nữa rồi, nhưng từ góc áo, giày lộ ra, có thể biết họ giống như ông lão, đều là người cổ đại.

“Bọn họ đến chỗ này liền giết lẫn nhau sao?” Ngô Linh hỏi.

“Cũng không phải vừa mới đến liền bắt đầu phát điên.” Ông lão đóng cánh cửa lại, “Sau khi ở đây một thời gian thì bắt đầu trở nên điên loạn.”

Ông ta quay người và chỉ về hướng rèm, “Trước khi bước vào cô có lẽ cũng nhìn thấy rồi, bên ngoài là một màu đen, ngoài ngôi nhà này ra thì những chỗ khác đều như vậy. Ở đây không có thời gian, cũng không có không gian, đây là một dị không gian độc lập.”

Ngô Linh ngắt lời ông lão, “Sao ông biết đây là một dị không gian?”

Ông lão không cho là đúng nói, “Tôi biết được từ trong miệng những người trước đó đến đây. Các cô không phải là người đầu tiên đến nơi này và chắc chắn cũng không phải là những người cuối cùng. Nếu không muốn sống thì cứ tìm đại cách nào đó để chết đi.”

“Nhất định là chị có cách để thoát ra ngoài!” Cô gái kia lại la lên.

Ngô Linh phớt lờ cô gái, hỏi ông lão: “Số lượng xác chết trong căn phòng này của ông không đúng. Phòng bên đó cũng để xác chết?”

Ông lão dừng bước, quay lại nhìn Ngô Linh, “Cô từng học những thứ giống như đạo pháp?”

“Đúng.”

“Chị hãy cứu tôi ra với!”

Ông lão bất ngờ vung tay tát cô gái kia, khiến cho cô ta ngã sấp xuống đất, quát lên một tiếng: “Câm miệng!”

Lưng ông ta đối diện với máy quay nên không thấy được mặt, tuy nhiên cô gái bị ông ta tát ngã vốn muốn vực dậy nhưng khi đối mặt với ông ta thì sợ đến run cả người, giống như một con chim cút không giám hé môi nửa lời.

Ông ta bước qua cô gái rồi nói với Ngô Linh: “Vào ngồi đi.”

Ngô Linh cũng bước qua cô gái đó đi vào.

Vào tới bên trong, ông lão ngồi xuống một chiếc ghế đẩu nhỏ, màn ảnh đối diện với ông ta, trông giống như một cuộc phỏng vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.