Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 17: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 15




Ngày 11 tháng 7 năm 2009, phân tích file ghi âm. File ghi âm 05520090710G.waw.

“...Y quán nhà tôi ít đi mấy người bệnh nhân và thầy thuốc, dược đồng. Ngoại trừ người trong nhà...”

Click!

“Bắt đầu từ đây, có một chút tạp âm.”

“Là âm thanh gì?”

“Có lẽ là xuất hiện âm khí, nó đã gây nhiễu thiết bị ghi âm.”

“Gây nhiễu thiết bị ghi âm? Sếp, lúc đó anh có cảm nhận được gì không?”

“Không.”

“Ngay đến đoạn cao trào của câu chuyện thì xuất hiện tạp âm, lại còn chỉ gây nhiễu thiết bị ghi âm, cái này...”

“Diệp Tử, chuyện đã như thế này rồi cậu tính giải quyết thế nào? Cặp tình nhân đó sẽ không ở đây cùng chúng ta cả đời chứ?”

“Trước tiên điều tra y quán đã.”

Ngày 13 tháng 7 năm 2009, điều tra vị trí y quán trong Thủ đô. Thời kiến quốc nơi đây là một tiệm cơm, sau vài lần đổi chủ, thì năm 1993 nằm trong khu vực quản lý được kiến thiết lại, năm 1994 được xây dựng thành trường tiểu học Trường Thọ Lộ, đến năm 2001 được sửa thành trường tiểu học trực thuộc Đại học Công nghiệp Thủ đô. Chưa từng có vụ án và hiện tượng kì lạ nào xảy ra tại đây.

Ngày 14 tháng 7 năm 2009, điều tra vị trí y quán Bắc Dục. Năm 1815 khu vực này được đào thành sông và hoàn thành vào năm 1821, lấy tên là sông Bắc Dục. Có hai sự cố về thuyền vận chuyển được ghi chép lại, một người bị chết, chưa từng xảy ra những vụ việc kì lạ.

Ngày 17 tháng 7 năm 2009, liên lạc với Cảnh Sảnh - người bạn học duy nhất chưa bị mất tích trong lớp của người uỷ thác. Video 05520090717.avi.

Trong màn ảnh là một căn phòng không quá lớn của khách sạn, trên giường là một cô gái đang ngồi ôm đầu gối khóc.

“Có phải những người mất tích đều đã chết rồi không?” Cô gái lên tiếng hỏi với giọng nói yếu ớt và có phần hoang mang.

“Chúng tôi không biết.” Từ bên ngoài đáp lại là một câu trả lời có phần hơi lạnh nhạt, là Ngô Linh.

“Sau khi nhìn thấy bộ dạng tôi thế này, thì mọi người có thể... có thể cứu được Hàn Đông Đông chứ?” Cô gái mở to mắt nhìn về phía bên cạnh ống tính.

“Chúng tôi hi vọng có thể quan sát ở cự li gần hơn để tìm ra một chút manh mối.”

“Được...” Cô gái không ngừng gật đầu.

“Cô Cảnh, cảm ơn cô đã chấp nhận yêu cầu của chúng tôi.”

“Không, không cần đâu. Tôi...” Cô gái vẫn còn đang hoang mang, khuôn mặt trắng bệch, ôm chặt lấy đầu gối. Cô cắn cắn môi, lên tiếng: “Còn những người khác, mọi người đã tìm qua họ chưa?”

“Đã đi tìm. Nhưng rất tiếc, bọn họ đều không bình tĩnh, chúng tôi không thể nào tiến hành nói chuyện được với họ.” Đây là giọng của Diệp Thanh, còn lạnh nhạt hơn cả của Ngô Linh.

Cô gái cắn môi đến nỗi chảy cả máu, “Bọn họ... bọn họ đã nghĩ rất nhiều cách... thậm chí còn có người... có người...”

“Có người còn làm cả những việc không thể tưởng tượng nổi.”

“Đúng... dù sao thì đến cuối cùng...”

“Dù sao thì chính bản thân mình cũng sẽ biến mất, không ai nhớ đến, có làm gì cũng không còn quan trọng nữa.”

Cô gái cúi đầu, hạ thấp giọng: “Đúng...”

“Quyết định của cô chúng tôi sẽ không nói với Hàn Đông Đông.”

Cô gái lập tức ngẩng đầu, đôi mắt u sầu, thở dài, rồi lại cúi đầu gục vào khuỷu tay.

“Nếu cô cảm nhận được điều gì đó thì mong cô lập tức báo với chúng tôi. Nếu có thể thì cô ngẩng mặt lên được chứ?” Ngô Linh nói.

Cô gái từ từ ngẩng mặt lên, “Mọi người sẽ không quên tôi chứ? Đoạn ghi hình này sẽ không... biến mất luôn chứ?”

“Chúng tôi không biết. Trước đó, chúng tôi không được tận mắt chứng kiến việc các cô biến mất. Lúc Hàn Đông Đông đến tìm chúng tôi, thì lớp các cô đã có một vài...” Lưu Miểu có chút do dự.

“Vâng... tôi biết...” Cô gái cúi mặt.

Video bắt đầu được tua nhanh.

Cô gái ngồi trên giường đờ đẫn như một tượng gỗ, trong chuỗi hình ảnh đang được tua nhanh, cơ thể của cô gái run lên, rồi đột nhiên ánh sáng trên màn hình thay đổi.

Bỗng, video trở về tốc độ bình thường.

Năm giây sau, không có hiện tượng bất thường nào xảy ra. Tuy nhiên cô gái đã biến mất khỏi màn hình, giống như hiệu ứng trực tiếp chỉnh sửa video, hình bóng của cô gái đã bị xóa mất.

Có âm thanh ma sát của quần áo truyền đến từ trong màn hình.

“Sếp, có chuyện gì vậy?” Lưu Miểu nghi hoặc hỏi.

“Các anh... đã quên rồi?” Giọng nói của Diệp Thanh trở nên nặng nề hơn.

“Cái gì chứ?”

Video đến đây là kết thúc.

Ngày 18 tháng 7 năm 2009, phân tích tập tin video. Flie âm thanh 05520090718G.wav.

“… Sếp, sao rồi?”

Click!

“Chuyện này thực sự đã xảy ra... tôi không còn nhớ gì nữa...”

“Tôi cũng vậy.”

“Ngay cả tôi cũng quên luôn rồi. Chỉ có Diệp Thanh là còn nhớ.”

“Anh cũng không còn nhớ gì sao?”

“Tôi chỉ nhớ tới việc các cậu đang đi điều tra vụ này. Tên của cô gái là gì nhỉ?”

“Cảnh Sảnh.”

“Năm người chúng ta đều biết đến cái tên này chứ?”

“Ồ, nếu là vậy... thì tại sao cái này vẫn còn ở đây chứ? Nếu như vậy thì pháp thuật của Linh chắc hẳn phải có hiệu quả chứ, tại sao ngay cả bản thân cô ấy...”

“Ma Cô, anh có nghe được gì không?”

“Vẫn là tạp âm đó, chỉ trong nháy mắt, âm khí hiện ra, sau đó trở lại bình thường.”

“Bây giờ phải giải quyết thế nào?”

“Chỉ còn cách đối diện trực tiếp để cảm nhận một chút.”

“Bây giờ tìm đâu ra một đứa trẻ chết yểu chứ?”

“Chắc chắn sẽ tìm được.”

Ngày 20 tháng 7 năm 2009, tìm được xác chết của một đứa trẻ. Thuê căn nhà trống ở vùng bắc ngoại ô, xác minh không có ai ở gần đó, một mình Diệp Thanh ở lại trong căn nhà ấy kể chuyện ma. Tuy nhiên không có gì bất thường xảy ra.

Ngày 21 tháng 7 năm 2009, do Ngô Linh đến kể chuyện ma. Vẫn không có gì bất thường xảy ra.

Ngày 26 tháng 7 năm 2009, thuê căn nhà đã từng có trẻ sơ sinh chết đồng thời sơ tán các hộ gia đình lân cận khác. Một mình Diệp Thanh ở lại trong căn nhà, kể chuyện ma. Không có chuyện gì bất thường xảy ra.

Ngày 27 tháng 7 năm 2009, do Ngô Linh đến kể chuyện ma. File video 05520090727.avi.

Đối diện màn ảnh là một chiếc máy quay màu bạc và một cái giá ba chân, sáng hơn nhiều so với các máy khác, trên màn ảnh có màu đỏ không rõ, như kiểu được ai đó bôi lên một lớp màu nước.

Màn hình video đột ngột chia thành hai, một bên màn hình bỗng xuất hiện một cô gái đang ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt bị làm mờ đi, trên tay là một chiếc máy quay giống y đúc, đang đối diện với màn ảnh.

Cô gái mở miệng, kể một câu chuyện ma. Giọng nói của cô ấy rõ ràng, điềm tĩnh, không nhanh không chậm, câu chuyện ma được cô ấy kể ra vô cùng đáng sợ.

“... Những người đã từng nghe qua câu chuyện này, thì từng người từng người một đều biến mất. Trong thực tế, ngoài những người cùng nghe câu chuyện vào lúc đó ra thì những người khác đều sẽ quên họ, mọi dấu vết về họ sẽ bị xóa sạch. Giống như việc trên thế giới này chưa từng có sự tồn tại của họ.”

Vừa nói xong, cô gái liền ngồi thẳng người.

Bắt đầu tua nhanh, cô gái ngồi im không một chút chuyển động. Nếu như không phải do chiếc đồng hồ phía sau liên tục quay vòng thì có lẽ sẽ không thể nào nhận ra đoạn video đang được tua nhanh.

Căn phòng nơi cô gái ở là một căn phòng kín, không có cửa sổ, chỉ có ánh đèn đang chiếu sáng và một chiếc đồng hồ để chứng minh thời gian đang trôi qua.

12 tiếng trôi qua, cô gái vẫn ngồi im bất động.

Video trở lại tốc độ bình thường.

Vài giây sau, phía bên trái của màn hình đột nhiên trở thành một màu đen, phía bên phải của màn hình, cô gái trên ghế đã biến mất cùng với chiếc máy quay.

Màn hình bên phải bị cắt mất, màn hình bên trái được phóng to đến hết màn hình.

Bóng tối tạo thành những mảng nhỏ, nhấp nháy một lúc rồi sáng lên.

Màn ảnh quay được cảnh một ngôi nhà mang phong cách cổ xưa, trên cửa treo một tấm biển, bên trên viết ba chữ “Thần Nông Đường“.

“Chính là ở đây...” Cô gái nhẹ nhàng lên tiếng.

Màn ảnh quay một vòng, quay lấy những cảnh xung quanh.

Nơi này giống như một hòn đảo độc lập trên biển, lại giống như một bức tranh chưa được hoàn thành. Ngoài Thần Nông Đường và hai miếng đất trống ở phía trước nhà thì những nơi còn lại đều là bóng tối. Bóng tối phủ dày đặc, nó như muốn nuốt chửng lấy nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.