Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 1: Hệ Thống Trung Nhị Cố Gắng Lên




Tiếng chuông không gấp không lơi, nhưng kéo dài khá lâu, cũng không mấy giống với tiếng chuông cửa thường ngày hay nghe thấy.

Tôi cảm thấy thần kinh mình như bị đâm nhói một chút, kẻ sau cánh cửa ấy e không phải là người bình thường.

Tỉnh táo trở lại, tôi mới nhớ được Tiêu Thiên Tứ và Tiêu Chính đã bị tiêu diệt rồi. Tuy không thấy được diễn biến, cũng chưa tìm ra xác, chỉ cảm nhận được luồng âm khí có thể nói là “lồng lộn” ấy, qua phân tích của Cổ Mạch, tôi cũng tin rằng cha con Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ chắc chắn đã chết rồi.

Trước đó tôi chỉ muốn đi ngủ mà thôi, hiện tại trước mắt tôi chắc chắn là cảnh trong mơ. Và có lẽ, đây là cảnh cha con Tiêu Chính bị tiêu diệt.

Tinh thần tôi phấn chấn hẳn.

Hai cha con kia đang nhìn nhau nghi hoặc và do dự.

Đíng đoong!

Tiếng chuông cửa lại vang lên, ngân dài dằng dặc như trước, tựa hồ có thể mang hiệu quả “dư âm vang vọng đến ba ngày chưa dứt”.

Tiêu Thiên Tứ thu lại nụ cười rạng rỡ vừa nãy, thay vào đó là tiếng cười lạnh, nó đẩy cái bàn học ra. Ghế dựa và sàn nhà ma sát tạo ra âm thành vô cùng chói tai.

Lúc đi ngang qua Tiêu Thiên Tứ, Tiêu Chính kéo con mình một cái như an ủi, rồi quay người tự đi mở cửa.

Tiêu Thiên Tứ không trốn ở trong phòng, mà lại ra theo. Bên ngoài cửa là người thiếu niên trần truồng như nhộng tôi đã thấy, và cũng chính là linh thể được sinh ra từ cái nhau thai của Tiêu Thiên Tứ. Hình dáng của cậu ta giống Tiêu Thiên Tứ như đúc, nhưng ánh mắt lạnh nhạt xa cách, không có một chút hơi thở của người sống.

Tiêu Chính kinh hãi nhìn linh thể. Có lẽ là do chiếm đoạt thân thể của người khác, nên vẻ mặt của gã luôn luôn xơ cứng. Nhưng hiện giờ, khuôn mặt gã ta đã sinh động hơn so với trước nhiều.

Tiêu Thiên Tứ cũng nhìn thấy người đang đứng trước cửa, mặt ngay lập tức biến sắc, sợ hãi lùi nhanh lại phía sau.

Mắt của linh thể đảo qua rồi dừng lại chỗ Tiêu Thiên Tứ, nhè nhẹ nhếch môi nói khẽ: “Cuối cùng cũng gặp được cậu rồi.”

Động tác lùi lại của Tiêu Thiên Tứ chợt dừng lại gấp gáp, vẻ mặt vặn vẹo, cơ bắp gồng căng lên, hai bên thái dương và mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Tiêu Chính định thần lại, thình lình vung nắm đấm lao về phía linh thể, nắm đấm ấy được khí đen đậm đặc bao bọc. Lúc nắm đấm được vung lên, trên mặt Tiêu Chính hiện ra một khuôn mặt khác.

Nắm đấm ấy của Tiêu Chính chỉ đánh trúng vào hư không.

Linh thể không biết bằng cách nào đã biến mất khỏi vị trí cũ và xuất hiện ngay sau lưng Tiêu Chính, thong thả đi về phía Tiêu Thiên Tứ đang chết đứng nãy giờ.

Tôi đang đứng ở trước mặt Tiêu Thiên Tứ nên có thể nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng lẫn lo lắng của nó. Nó sợ hãi đến mức, biến mất tiêu cái bộ dạng của một thiếu niên sáng sủa tươi vui, cũng mất luôn ánh mắt mèo vờn chuột nham hiểm chết chóc. Bây giờ, nó đã trở thành “chuột” rồi.

Tôi cảm thấy thật hả dạ. Nhưng vừa nhớ đến lúc nãy nó tìm được tư liệu của em gái mình và định ra tay với con bé, thì cơn hả dạ đã biến thành vô cùng may mắn cùng sự căm giận ngút ngàn.

Tôi lùi lại mấy bước, để tập trung thưởng thức giấc mộng này. Trong lòng mong mỏi linh thể sẽ hành hạ Tiêu Thiên Tứ một trận thật “đẹp mắt”.

Linh thể và Tiêu Thiên Tứ đã giáp mặt với nhau.

Tiêu Chính hoang mang cuống cuồng lao qua cứu Tiêu Thiên Tứ, nhưng không ngờ, linh thể thình lình quay lại nhìn về phía gã ta, lên tiếng một lần nữa: “Ông chính là con ma đó?”

Vừa dứt lời thì Tiêu Chính cũng không thể động đậy được, lại vẫn duy trì dáng điệu đang chạy rất buồn cười.

Tôi để ý thấy lúc linh thể nói, thân thể ngấm ngầm tỏa ra một lớp ánh sáng đo đỏ, sau khi khép miệng lại liền biến mất. Tôi cũng chẳng biết đó là hiện tượng thần bí gì nữa.

Linh thể quay đầu lại, hướng ánh nhìn về vị trí tôi đang đứng, dừng lại một chút, có vẻ như đang ngẫm nghĩ gì đó, rồi trong chớp mắt gật gật đầu.

Tâm thế xem trò vui của tôi bất chợt tan tành như xác pháo.

Lần đầu tiên, Diệp Thanh hình như có thể nhìn thấy tôi đã làm tôi cảm thấy căng thẳng như dây đàn sắp đứt. Cách đây không lâu, mấy cái tiêu bản trong Viện Y học cũng nhìn về phía tôi, làm tôi kinh hãi một phen. Bây giờ lại bị nhìn một phát như thế, khiến tôi không thể nào không suy nghĩ lung tung.

Điều tôi băng khoăn vẫn là một vấn đề cũ rích, giấc mộng của tôi rốt cuộc là trạng thái gì đây?

Nếu nói cảnh trong mơ xuyên qua không gian thời gian thì nghe còn có lý một chút. Nhưng nếu quả thực là vậy, thì những chuyện tôi không thể làm chủ được như tua nhanh, cắt cảnh là thế nào? Dù sao cũng phải có một ý chí nào đó độc lập tự do xuyên qua thời gian, không gian, hiểu hết mọi chân tướng để quyết định cảnh nào sẽ tua nhanh đúng không?

Đó là Thượng đế?

Như Lai?

Hay là Thiên Đạo huyền ảo mơ hồ gì đó?

Nếu quả thực có một ý chí như vậy thì tôi là cái gì? Tôi phỏng đoán một cách tạo bạo, đó có thể là “Bộ não trong thùng1”.

Nếu tất cả mọi thứ đều là ảo giác, người điều khiển tôi hẳn là một chuyên gia nghiên cứu nào đó, ông ta đã nhấn nút điều khiển tốc độ và nội dung trình chiếu, còn có thể trực tiếp click chuột vào thanh tiến trình để tiến hành chuyển đổi cảnh nữa.

Tôi nghĩ ngợi lung tung, luôn bị ám ảnh cái cảm giác bị thứ gì đó biết đến sự tồn tại của mình, và đó chẳng phải là một chuyện tốt lành gì.

Điều này dường như đã minh chứng cho một sự thực nào đó sẽ mang đến cho tôi đầy dẫy những phiền phức.

Lúc bấy giờ linh thể đã đứng sát với Tiêu Thiên Tứ, trán chạm trán, ngực chạm ngực, giống nhau như song sinh. Chỉ có quần áo của hai người, biểu cảm là khác biệt, tựa hồ hai anh em đang tạo dáng cực kì thân thiết - với điều kiện phải bỏ qua vẻ mặt đang sợ hãi của Tiêu Thiên Tứ.

Linh thể khe khẽ cười, trên người lại phát ra luồng ánh sáng đỏ, lần này đã nhạt hơn nhiều.

“Thì ra 18 năm nay cậu đã làm nhiều việc như vậy. Quả thật lợi hại.” Linh thể thật lòng thật dạ nói.

Tim tôi đập thình thịch.

Kể ra, linh thể và Tiêu Thiên Tứ được ra đời từ cùng một bào thai. Tiêu Thiên Tứ là một tên tà ác, bệnh hoạn và điên cuồng. Còn linh thể thì sao?

Linh thể lim dim mắt: “Cậu quả thật không nên ra đời.”

Kèm theo câu nói này của linh thể, lớp hào quang đỏ lại rực sáng hơn, đồng thời ngưng tụ rồi co rút lại, tạo thành những đường kinh mạch ở mặt ngoài thân thể của cậu ta. Ánh sáng ấy lưu chuyển, khiến tôi cảm thấy khá quen thuộc. Đến lúc tôi nhìn thấy trên thân thể của Tiêu Thiên Tứ cũng xuất hiện những sợi tơ màu đỏ như thế, tại điểm tiếp xúc thân thể của cả hai, các sợi tơ ấy nối liền với nhau, hình thành một hệ thống tuần hoàn hoàn chỉnh. Lúc này tôi mới dần dần ngẫm ra được chút gì.

Những sợi tơ màu đỏ ấy thì ra không phải kinh mạch hay gì đó, mà là mạch máu!

Còn ánh sáng đỏ thì đang chuyển động tựa như máu, lúc bắt đầu còn nhìn thấy quá trình chuyển động của nó, sau đó thì đã trở thành một chuỗi ánh sáng cố định. Chuyện này làm tôi liên tưởng đến hiến máu, lúc truyền máu, những ống dẫn nhanh chóng được máu tươi lấp đầy.

Sắc mặt của Tiêu Thiên Tứ từ từ tái đi. Dù nó không biểu hiện ra, nhưng tôi cũng có thể đoán được kẻ bị rút máu là nó, còn nhận máu là linh thể.

Tiêu Chính đang sốt ruột đến đỏ cả mắt, vậy mà lại vùng vẫy thoát ra khỏi thân thể của Vương Phương Kiệt.

Thân thể Vương Phương Kiệt lúc đó không còn chịu sự trói buộc, vừa tách ra khỏi Tiêu Chính liền lập tức ngã xuống. Sau đó, bằng mắt thường vẫn có thể thấy được tốc độ phân hủy của cái xác, tựa như video đang trình chiếu quá trình thối rữa của một cái xác ở tốc độ cao vậy.

Tiêu Chính đã biến thành trạng thái của hồn ma, nhưng vẫn không thể nhúc nhích gì được. Hồn ma của gã ta đen xì như mực, giống hệt con ma bóng đen của nhà Cát Gia Mộc mà tôi đã từng thấy, chỉ là một khối đen đúa có hình dạng của con người mà thôi.

Trong lúc cái xác của Vương Phương Kiệt đang phân hủy, thì hồn ma của Tiêu Chính cũng dần dần hiện hình rõ ràng hơn.

Tướng mạo của gã ta như thế nào tôi không thể nào đánh giá được. Bởi vì mặt mũi gã hiện đang cực kì hung ác, dù cho trước đó có tuấn tú cỡ nào thì cũng không thể khỏa lấp nổi sự gớm ghiếc của vẻ mặt ấy.

Tiêu Thiên Tứ đã lắc lư sắp ngã, linh thể thì ngược lại, khuôn mặt chuyển tự trắng bệch sang hồng hào sáng sủa. Ánh sáng chói lọi lưu chuyển trong mạch máu lại xuất hiện lần nữa.

Máu của Tiêu Thiên Tứ đã sắp cạn, không thể lấp đầy những mạch máu kia. Những mạch máu kia dường như đã trong suốt, chỉ có máu mới có thể khiến chúng hiện hình lại. Lúc lượng máu của Tiêu Thiên Tứ đã không còn đủ nữa, những sợi tơ màu đỏ bắt đầu biến mất dần dần, bắt đầu từ dưới chân của nó.

Ánh mắt nó trở nên đục ngầu, sức sống trên người cũng theo máu biến mất mà dần tàn lụi.

Tôi cảm thấy chết kiểu này vẫn còn khá là dễ dãi với nó.

Nào ngờ ngay lúc Tiêu Thiên Tứ chỉ còn sót lại một vài sợi tơ đỏ trên não, thì linh thể và nó tách ra. Linh thể còn tốt bụng đỡ lấy rồi dìu nó đến ngồi lên ghế sofa trong phòng khách. Cậu ta sờ sờ lên thân thể của Tiêu Thiên Tứ rồi mỉm cười.

1 * Trong triết học, bộ não trong thùng là khái niệm được sử dụng trong một loạt các thí nghiệm tưởng tượng với mục đích tìm hiểu một số đặc trưng của tư tưởng chúng ta về kiến thức, thực tế, tâm trí, và ý nghĩa. Nó bắt nguồn từ những câu chuyện khoa học giả tưởng, trong đó một bộ não bị bóc ra từ cơ thể người, lưu trữ trong một thùng có chất lỏng duy trì sự sống, và kết nối các tế bào thần kinh của nó với một siêu máy tính. Siêu máy tính này sẽ gửi các kích thích đến não như những gì bộ não thông thường nhận được. Như vậy, máy tính đã mô phỏng thực tế (bao gồm các phản ứng từ não bộ) và các kinh nghiệm tiếp theo bộ não thu được sẽ không liên quan gì tới thế giới thực.

Kịch bản “não trong thùng” là một luận cứ trong chủ nghĩa hoài nghi và duy ngã luận. Một bộ não khi đặt trong thùng và nhận được chính xác các xung như thể đang ở trong một cơ thể sống, đó là cách duy nhất não liên lạc với môi trường của nó. Từ quan điểm của não, nó không thể phân biệt được mình đang ở trong một hộp sọ hay một cái thùng. Do đó, não không thể biết được phần lớn niềm tin của nó là đúng hay sai. Vì về nguyên tắc, không thể xác định mình có phải là não trong thùng, không đủ cơ sở để cho rằng bất kỳ niềm tin nào của mình là đúng.

Bộ não trong thùng, là một phiên bản hiện đại của “Hang động của Plato”, “Trang Chu mộng hồ điệp” hay “Suy ngẫm về Triết học Tiên khởi của René Descartes.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.