Muội Muội Đừng Chạy

Chương 12




Trên quảng trường cổ xưa, có năm thân ảnh yên lặng xếp bằng bỗng nhiên đồng loạt mở hai mắt, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, ngoài cơ thể năm người hiện lên một ít ánh sáng màu đỏ, ánh sáng này không phải là hào quang linh lực mà là dấu hiệu khí huyết đạt tới trạng thái dồi dào sức sống.

Sau một thời gian hồi phục, năm người đều đạt tới trạng thái đỉnh phong.

Ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt bay nhè nhè, một lát sau Từ Côn đến từ Ma Tượng Tộc trức tiếp đứng lên, hai mắt hắn nóng bỏng nhìn chằm chằm vào bia đá màu đen, cười nói: “Các người đều không động thủ cho nên ta muốn thử sức mạnh của bia đá trong truyền thuyết này rốt cục có chỗ nào khó lường!”

Bốn người còn lại thấy như vậy cũng không hề lên tiếng, tất nhiên đều đồng ý, dù sao lúc này có xuất thủ trước hay sau thì cũng chỉ có duy nhất một cơ hội mà thôi.

Từ Côn thấy không có ai phản đối liền trực tiếp bước tới bia đá màu đen, hắn đứng trước bia đá hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt thành quyền.

Oành!

Ánh sáng màu đỏ tỏa ra từ trong cơ thể Từ Côn khiến thân thể hắn nhanh chóng trở nên to lớn, cơ bắp cuồn cuộn như những khối thép nguội, gân xanh hiện rõ dưới lớp da của hắn.

Tuy không hề có chút dao động của linh lực nhưng từ cơ thể Từ Côn phát ra một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ khiến người khác phải chú ý.

Sau khi vận dụng sức mạnh đến mức tối đa, Từ Côn vẫn không dừng lại, hai tay bỗng nhiên kết ấn. Thời gian trôi qua, khí huyết quanh thân hắn ngưng tụ lại, trên làn da nổi nên từng đạo Huyết Hồng, những đạo hoa văn này khiến Từ Côn nhìn rất dữ tợn.

"Đó là Ma Tượng Tộc huyết văn, kích hoạt huyết mạch có thể tạm thời tăng sức mạnh thân thể lên." Mặc Phong bên cạnh Mục Trần thấp giọng nói ra.

Mục Trần gật gật đầu, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh từ người Từ Côn đã tăng lên một chút. Hẳn cảm thấy có chút hâm mộ bởi vì bọn Thần Thú đều được trời sinh cho cơ thể mạnh mẽ.

"Không biết Từ Côn có thể thắp sáng mấy chén nhỏ Thanh Đồng Đăng?"

Tại Mục Trần trong nội tâm xẹt qua đạo này ý niệm trong đầu thời điểm, cái kia Từ Côn là được rồi mãnh liệt một cước đập mạnh trên mặt đất, lập tức cái mảnh này cổ xưa quảng trường dường như đều là run rẩy thoáng một phát, sau đó thân thể của hắn, là được rồi mãnh liệt liền xông ra ngoài, cái kia khí thế hung hãn, giống như Ma Tượng Đạp Thiên mà đi, mong muốn phá hủy Thiên Địa.

Oành!

Từ Côn đánh ra một quyền, sức mạnh khí huyết đỏ thẫm tụ ở đầu nắm đấm, quyền phong lướt tới tạo ra âm thanh chói tai khiến không gian dao động. Sau lưng hắn, hư ảnh khổng lồ của Ma Tượng hiện lên vô cùng hung hăng dữ tợn khiến người ta sợ hãi.

Phanh!

Một quyền ẩn chứa toàn bộ sức mạnh thân thể của Từ Côn xé rách không khí lao tới mạnh mẽ đánh một quyền lên trên bia đá màu đen. Ở phía sau, bọn Mục Trần cũng chăm chú quan sát hắn.

Oành!

Trong nháy mắt, một âm thanh trầm thấp vang lên, trên mặt bia đá màu đen có chút gợn sóng lan ra, bất quá lại không hề sứt mẻ một chút nào.

Hừng hực!

Từng gợn sóng truyền ra, sau đó bọn họ nhìn thấy trên đỉnh bia đá màu đen, chén Thanh Đông Đằng thứ nhất lập tức bốc cháy.

Hỏa diễm này có màu đỏ thấm, tràn đầy khí huyết. Hỏa diễm này hình như được tạo ra từ một quyền vừa nãy của Từ Côn.

XOẸT! XOẸT! XOẸT!

Sauk hi chén Thanh Đông Đằng thứ nhất bốc cháy thì ngay lập tức hỏa diễm ở chén thứ hai, thứ ba, thứ tư đồng thời bốc cháy một cách dễ dàng nhưng đến chén thứ năm thì tốc độ cuối cùng cũng giảm xuống, có thể thấy một chút khỏi đỏ lơ lửng bên trong chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ năm, bỗng nhiên có một ít Hỏa Tinh xuất hiện, sau đó ngưng tụ lại cuối cùng cũng bốc cháy.

Chén nhỏ thứ năm Thanh Đồng Đăng thắp sáng!

Khuôn mặt bọn Mục Trần bình tĩnh nhưng ánh mắt dán chặt vào chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ sáu. Sức mạnh của Từ Côn đã thắp sáng năm chén nhỏ Thanh Đồng Đằng đều nằm trong dự đoán của họ, tuy nhiên có thể thắp sáng chén nhỏ thứ sau hay không mới là vấn đề quan trọng mà họ quan tâm.

Xùy xùy!

Chén nhỏ thứ năm thắp sáng được một lúc thì bên trong chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ sáu hỏa diễm dần dần ngưng tụ một cách khó khắn sau đó bên trong đôi mắt đỏ thấm của Từ Côn tách ra một đốm hỏa diễm.

Nhưng ngay khi ngọn lửa kia vừa mới sáng lên một chút thì Hỏa Tinh bất ngờ ảm đạm, cuối cùng tắt ngúm chỉ để lại một màu đen.

Chén nhỏ thứ sáu Thanh Đồng Đăng thất bại!

Sắc mặt Từ Côn sau chuyện vừa rồi vô cùng nhợt nhạt, hắn không thể tin được bản thân dốc hết sức vào một quyền đó mà ngay cả chén Thanh Đồng Đằng thứ sau cũng không thể thắp sáng lên được?

Đám người Mục Trần ở phía sau thấy như vậy thì sắc mặt cũng trở nên cẩn thận hơn, bọn họ nghĩ Từ Côn có hơn năm mươi phần trăm có thể đốt cháy chén nhỏ thứ sáu Thanh Đông Đằng nhưng không ngờ lại thật bại ở giây cuối cùng.

Ô...ô...n...g.

Đang lúc bọn hắn còn cảm tiếc nuối cho Từ Cồn thì bia đá màu đen bỗng nhiên rung lên, từ bên trong cố một tia năng lượng Hỗn Độn phát ra, theo hơi thở của Từ Côn chui vào thân thể hắn.

Thân thể Từ Côn trở nên cứng ngắc, khí huyết quanh người hắn tụ lại, một làn khí huyết đỏ thẫm từ bên trong cơ thể phát ra, chỉ trong thời gian hơn mười hơi thở, thân thể Từ Côn đã được cường hóa rất nhiều.

"Đó chính là tinh khí của Thôn Thiên Thần Thú?" Mục Trần thấy vậy ánh mắt bỗng lóe lên, trong mắt hắn hiện lên một chút them muốn. Bởi vì hắn cảm nhận được Từ Côn chỉ trong vòng mười hơi thở mà thân thể hắn đã trở lên mạnh mẽ như vậy, nêu đem so sánh vơi lôi tủy tẩy lễ thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Tinh khí Thôn Thiên Thần Thú đối với sức mạnh cơ thể thật sự là vật đại bổ a.

Bây giờ nếu Từ Côn có thêm một cơ hội nữa, có lẽ hắn có tám phần có thể thắp sáng chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ sau và đạt được tư cách tiến vào tầng cuối cùng.

Thật sự đáng tiếc a...

Về việc này Từ Côn cũng chỉ cắn răng chịu đựng mà thôi, hắn thật sự không thể chấp nhận chuyện này, tuy nhiên vào lúc này ánh sáng quanh thân thể hắn trở nên rực rỡ sau đó đem thân thể hắn ném ra ngoài. Vì hắn không thắp sáng chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ sau nên trức tiếp bị đá bay ra ngoài Luyện Thể Tháp.

Đám người Mục Trần trơ mắt nhìn Từ Côn bị Luyện Thể Tháp đá ra ngoài, không khí nơi đây bỗng nhiên có chút yên tĩnh nhưng sự yên tĩnh này khiến cho bọn họ càng trở nên cẩn thận hơn.

Yên tĩnh một lát thì Tông Đằng chầm chậm bước ra, cười nói: “ Kẻ xuất thủ thứ hai là ta a.”

Nói xong hắn liền bước tới đứng trước bia đá màu đen, thoáng Ngưng Thần, bỗng nhiên ánh sáng trong cơ thể bộc phát, khi ánh sáng tỏa ra thì khiến thân thể hắn biến thành một con Thiên Bằng khổng lồ khoảng mấy ngàn trượng.

Thiên Bằng ngạo nghễ đứng trên không trung, đôi cánh chim khổng lồ tỏa ra một chút uy áp màu vàng, uy nghiêm và cũng vô cùng bá đạo.

Lê-eeee-eezz~!!

Một tiếng chim hót vang vọng trời đất, trong nháy mắt cự trảo màu vàng của Thiên Bằng trực tiếp lao xuống giống như xuyên qua không gian, một chiếc vuốt cũng có thể đánh một ngọn núi thành bụi phấn cùng phân chia biển lớn.

Oành!

Cự trảo kim sắc ầm ầm va chạm với bia đá màu đen, bia đá màu đen so với cự trảo thì vô cùng nhỏ bé nhưng lại không hề sụp đổ như tưởng tượng mà hiên ngang đứng trên quảng trường, cho dù là Thiên Bằng khổng lồ cũng không có cách nào có thể lay chuyển dù chỉ một chút.

Sức mạnh từ cự trảo truyền vào bia đá màu đen.

Hừng hực!

Bên trên bia đá màu đen, chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ nhất nhanh chóng được thắp sáng.

Chỉ sau mấy giây thì năm chén nhỏ Thanh Đồng Đằng đồng loạt thắp sáng, tốc độ thắp sáng của Tông Đằng so với Từ Côn hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều.

Sau khi chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ năm được thắp sáng thì bên trong chén nhỏ thứ sáu cũng bắt đầu nhen nhóm Hỏa Tinh, cuối cùng dưới sự quan sát của bọn Mục Trần thì cũng thắp sáng thành công.

Chén nhỏ Thanh Đồng Đăng thứ sáu thắp sáng thành công!

Tại thời điểm chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ sáu được tháp sáng khiến cho không ít cường giả bên ngoài Luyện Thể Tháp phát ra nhưng âm thanh kinh ngac cùng sợ hãi. Tông Đằng này quả nhiên là kẻ hơn người, việc này ngay cả Từ Côn cũng không làm được mà đối với hắn lại không thể gây ra một chút khó khăn nào.

Phía sau những tiếng hô kinh ngạc cùng sợ hãi là đám người Liễu Thanh, khuôn mặt họ vô cùng đắc ý, từ đầu đến giờ luôn luôn bị Mục Trần áp chế nhuệ khí nhưng bây giờ họ có thể ngẳng cao đầu một chút rồi.

"Tên này đúng là có chút lợi hại." Mục Trần đứng trên quảng trường cổ xưa cũng nhịn không được gật đầu một cái. Tên Tông Đằng này khiến người ta chán ghét nhưng cũng không thể không công nhận sức mạnh của hắn.

Mặc Phong nhẹ nhàng gật đầu, cũng không phủ nhận sức mạnh của Tông Đằng.

Ô...ô...n...g!

Trong khi bọn hắn đang thì thầm to nhỏ với nhau thì bia đá màu đen lại rung lên một lần nữa, từ bên trong có một tia năng lượng Hỗ Độn phun ra, lao thẳng tới Thiên Bằng khổng lồ.

Thiên Bằng hút một cái, nuốt tinh khí Thôn Thiên Thần Thú vào trong cơ thể, lập tức kim quang từ kia trong cơ thể tỏa ra, lông vũ vốn đã óng ánh nhưng vào lúc này lại trở nên vô cùn rực rỡ.

Trong lúc ánh sáng màu vàng khởi động thì Thiên Bằng nhanh chóng thu nhỏ lại cuối cùng biến thành một bóng người đứng trên quảng trường.

Tông Đằng đứng chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt hiên lên một nụ cười tươi, ánh mắt hắn nhìn về phía Mặc Phong cùng Mục Trần, mỉm cười nói: “ Tiếp theo là đến lượt các vị biểu diễn rồi.”

Lời nói của hắn tuy bình thản nhưng bên trong vẫn có chút kiêu ngạo.

Mặc Phong nhìn hắn một cái cũng không nói gì, nhấc chân bước đi.

Hắn đứng trước tấm bia đá, thân thể cũng không thay đổi chút nào, đơn giản đánh ra một quyền, nhìn vô cùng bình thường nhưng ngay khi đánh ra thì trên năm ngón tay của Mặc Phong trở nên vô cùng sắc bén, mơ hồ có thể thấy được Kim sắc Phượng vũ hiển hiện, dán chặt lấy bàn tay, phảng phất là Phượng vũ bao tay.

Một chưởng đánh ra, Phượng Minh Hồi Đãng.

Đông!

Chưởng phong mạnh mẽ vỗ lên trên mặt bia đá, bên trên có từng gợn sóng lan ra. Phía trên bia đá, chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ nhất lập tức bốc cháy.

Một lát sau cả năm chén nhỏ Thanh Đồng Đăng cũng được thắp sáng!

Sau chén nhỏ thứ năm thì bên trong chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ sau cũng có một chút Hỏa Tinh hiện lên, cuối cùng bùng cháy!

Lông mày của Tông Đằng nhăn lại, hắn biết Mặc Phong lợi hại nhưng hăn không ngờ Mặc Phong lại có thể dễ dàng thắp sáng được sáu chén nhỏ Thanh Đồng Đoàn. Thành tích như vậy khác gì đã ngang hang với hắn.

Bất quá, trong lúc còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên trợn mắt lên vì hắn nhìn thấy chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ sáu đã cháy lên một lúc nhưng vẫn không hề tắt. Bên trong chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ bảy cũng nhen nhóm cháy lên một chút rồi cũng tắt ngúm.

Tuy nhiên, biểu hiện vừa rồi của Mặc Phong so với hắn thì hiển nhiên tốt hơn rất nhiều!

Nếu Mặc Phong muốn thì hắn có thể có tư cách thắp sáng chén nhỏ Thanh Đồng Đằng thứ bảy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.