Mười Lăm Năm Chờ Đợi Chim Di Trú

Chương 41




Hôm nay, Viên Minh Nguyệt về Viên gia ăn tối, vừa kéo cửa vừa ôm hai cái hộp, người giúp việc chạy nhanh lại cầm lấy: "Mua cái gì vậy Minh Nguyệt?"

Trần Hiểu Vân cũng đi đến hỏi, Viên Minh Nguyệt vui vẻ nhìn mẹ nói: "Gần đây Thanh Huy đầu tư vào trang web Tây Đô, tình hình rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền vì vậy mua quà cho mẹ và bố ạ."

Trần Hiểu Vân hớn hở, "Đứa nhỏ Thanh Huy thật là hiểu chuyện! Đưa mẹ xem mua cái gì nào?"

Viên Minh Nguyệt mở một cái hộp ra, là một cái túi xách Fendi mới, Trần Hiểu Vân vui vẻ, "Hôm trước mẹ thấy bà Trương dùng cái túi sách này, mẹ hỏi bà ấy, bà ấy nói cái này trong nước chưa có bán."

"Vậy ạ? Con không biết nữa, chắc là Thanh Huy nhờ người ta mua từ Châu Âu."

Viên Khánh Niên cũng từ trong phòng đi ra: "Có chuyện gì mà vui vậy?"

Trần Hiểu Vân vội vàng đưa cho Viên Khánh Niên xem cái túi xách mới của bà: "Nhìn nè, con rể mua đấy!"

Viên Minh Nguyệt nhanh chóng mở cái hộp còn lại, "Bố, bố đến xem đi ạ, cái này là bố của Thanh Huy đưa cho anh ấy, nói là người ta tặng ông ấy xì gà Havana, Thanh Huy cố ý kêu con đem đến cho bố ạ."

Viên Khánh Niên nghe là của Hà Tâm Vũ, cầm lấy cẩn thận nhìn, rồi cầm một cây lên mũi ngửi một cái: "Đồ tốt!"

Trần Hiểu Vân gọi người giúp việc đem hai cái hộp đi cất, hỏi: "Sao Thanh Huy không về cùng với con? Lần trước thấy nó thích ăn bánh trôi đậu đỏ hoa quế, mẹ còn đặc biệt nhờ chị Tề đi tìm một đầu bếp người Hoài Dương học tập một chút."

"Gần đây Thanh Huy rất bận rộn, con nhìn mà xót, bây giờ đang ở công ty tăng ca đó!"

Viên Khánh Niên: "Bận cái gì?"

Viên Minh Nguyệt nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh Viên Khánh Niên, ôm cánh tay của ông: "Lúc trước Huy Đạt đầu tư vào trang web Tây Đô, bây giờ Tây Đô đang được Cao Thịnh để mắt tới, tiền đồ vô cùng sáng lạng, Huy Đạt cũng được mọi người xem trọng, tiền vốn không ngừng được chuyển vào, hiển nhiên là cần phải đầu tư vào hạng mục mới rồi, mỗi ngày Thanh Huy phải cùng một đám người nghiên cứu đề án, vô cùng bận rộn. Cứ tưởng như vậy là xong, ai ngờ bố anh ấy lại gây sự với anh ấy, nói là muốn biến số 17 Nguyệt Đàn thành nhà hàng. Vốn dĩ lần trước nói là phải phá bỏ và di dời đi nơi khác, Thanh Huy rất lo lắng liền nghĩ đến cách để cho truyền thông tạo áp lực, để phá bỏ và di dời đi nơi khác thành cải tạo lại. Nghĩ rằng như vậy là đã ổn rồi nhưng bố anh ấy lại nói như vậy."

Viên Khánh Niên nghi hoặc, "Nhà số 17 Nguyệt Đàn đang tốt như vậy tại sao phải đổi thành nhà hàng?"

Viên Minh Nguyệt cũng oán giận nói: "Đúng đấy ạ, ông ấy đến nhà chúng con nói chuyện này mà, nói là ông ấy sẽ dành được hạng mục cải tạo lại Nguyệt Đàn, số 17 Nguyệt Đàn đổi thành nhà hàng Quảng Đông cũng không tệ, con cũng bối rối. Thanh Huy rất quan tâm đến ngôi nhà đó, tuổi thơ của anh ấy đều ở đó, không biết ông ấy đang nghĩ cái gì nữa."

Viên Khánh Niên sửng sốt, "Hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn còn chưa bắt đầu cạnh tranh, làm sao Hà Tâm Vũ biết chắc được ông ta sẽ có nó?"

Viên Minh Nguyệt: "Đúng vậy ạ!"

Viên Khánh Niên như đang suy nghĩ cái gì đó, hỏi: "Nghe nói cha con Hà gia không hợp nhau?"

Viên Minh Nguyệt thao thao bất tuyệt: "Con cũng không biết nên nói như thế nào. Bố xem Thanh Huy tự mình làm ăn, chuyện của Vũ Hâm anh ấy không quan tâm. Nhưng bố anh ấy đối với chúng con không tệ, con với Thanh Huy kết hôn đã được một thời gian, sửa sang lại số 17 Nguyệt Đàn, muốn cái gì có cái đó, con thích mấy bức danh họa ông ấy không nói hai lời liền mua tranh cho con, hôn lễ của chúng con cũng đều là ông ấy chi trả, bố mẹ cũng thấy đó, đó chỉ là bề ngoài, con lớn như vậy nhưng đây là lần đầu thấy đấy ạ, bây giờ hay gọi chúng con về nhà ăn cơm, người giúp việc trong nhà cũng là ông ấy đưa đến, bình thường có thứ gì tốt cũng để cho người làm đem đến nhà chúng con. Nhưng ông ấy lại lúc nào cũng gây khó khăn cho Thanh Huy, ví dụ như chuyện của ngôi nhà lần này, con không thể hiểu nổi. Hỏi Thanh Huy thì anh ấy cũng không nói rõ với con, ngày nào cũng vội vàng đi ra ngoài."

Viên Khánh Niên trầm mặc một lúc mới nói: "Phương pháp dạy con trai của Hà Tâm Vũ thực sự là đặc biệt."

"Dạy con trai?"

Viên Khánh Niên: "Bố thấy Hà Tâm Vũ là cố ý gây khó khăn cho Thanh Huy để nó nghĩ cách giải quyết vấn đề."

Viên Minh Nguyệt há to mồm, "Hả? Thanh Huy lớn như vậy rồi còn muốn dạy dỗ anh ấy ạ?"

Viên Khánh Niên: "Con không hiểu đâu, Vũ Hâm là một tập đoàn lớn, Hà Tâm Vũ chỉ có một đứa con trai sau này chắc chắn để lại cho nó, vì vậy mới có yêu cầu cao đối với Thanh Huy. Ông ấy để cho nó tự mình lập nghiệp lại liên tục gây khó khăn cho nó dĩ nhiên là để huấn luyện nó rồi. nếu con là một đứa con trai bố cũng sẽ dạy dỗ con như vậy."

Viên Minh Nguyệt bĩu môi: "Vậy thôi bỏ đi. Bố không thấy Thanh Huy mỗi ngày xoay như chong chóng con rất đau lòng. Bố nói họ là cha con, có nhiều tiền như vậy, Thanh Huy dù như thế nào đi nữa cũng không thể kém hơn ông ấy, sao lại phải chỉnh anh ấy như vậy chứ."

Viên Khánh Niên trìu mến gõ lên đầu cô một cái: "Con chỉ được cái lười nhác. Nhưng Thanh Huy dự định làm thế nào đây? Hà Tâm Vũ làm như vậy dĩ nhiên là bài toán để Thanh Huy bảo vệ được số 17 Nguyệt Đàn, nó có tính toán gì không?"

"Con gọi cho anh ấy hỏi hôm nay có đến đây không, anh ấy nói là đang họp ở bất động sản Hoành Nhuận, lúc đó con cũng không nghĩ gì nhiều, bây giờ nghĩ lại thì còn chưa bắt đầu cạnh tranh, chắc là Thanh Huy muốn tìm công ty bất động sản đầu tư, sau đó chắc là cạnh tranh với tập đoàn Vũ Hâm."

Viên Khánh Niên trầm mặc, một lúc sau mới nói: "À!"

Viên Minh Nguyệt chờ một hồi lâu, nhìn xuống dưới đất, trong lòng không khỏi sốt ruột, cô hiểu rõ những lời tiếp theo không thể nói, cô nắm chặt bàn tay để giảm bớt căng thẳng, quyết định đợi. Cô nới với Trần Hiểu Vân: "Mẹ, mẹ có biết không? Co nghi ngờ gần đây em trai đang yêu đương đấy ạ, bữa đó đi ăn cơm với con mà điện thoại reo liên tục, nếu không phải yêu đương thì sẽ không như vậy. Thanh Huy cũng nói như thế."

Trần Hiểu Vân: "Vậy sao? Nó về mẹ phải hỏi nó mới được. Không biết là con gái nhà ai, có đáng tin không đây. Lãng Lãng nếu tìm được một người vợ như con và Thanh Huy thì tốt biết mấy!"

Viên Minh Nguyệt vội vàng nói: "Lúc đầu con cứ lo Thanh Huy giống với bố của anh ấy thích hoa hòe, ai dè lại trái ngược nhau hoàn toàn, ngoại trừ lúc làm việc ra thì không nói với người phụ nữ khác một câu nào. Nhưng lại mua cho con thứ này thứ kia, bố mẹ xem, cái đồng hồ đeo tay này mấy hôm trước anh ấy mới mua cho con." Nói rồi đưa cổ tay mình ra, là một cái đồng hồ Omega khảm kim cương.

Trần Hiểu Vân gật đầu liên tục, "Thật là tốt! Trước đây mẹ đã nói rồi, con phải trói buộc được nó. Bây giờ nó còn trẻ, chờ thêm vài năm nữa sẽ thành thục hơn một chút, thừa kế tập đoàn Vũ Hâm rồi con muốn mua cái gì mà chả được."

Viên Minh Nguyệt rất tán thành: "Con cũng nghĩ như vậy!"

Hai mẹ con đang nói chuyện vui vẻ thì Viên Khánh Niên bỗng nhiên nói: "Nguyệt Nguyệt, con theo bố vào thư phòng một chút."

Trong lòng Viên Minh Nguyệt mừng như điên nhưng nét mặt lại rất bình tĩnh, đi theo Viên Khánh Niên vào thư phòng. Cửa thư phòng vừa đóng, Viên Khánh Niên hỏi: "Nguyệt Nguyệt, Thanh Huy thực sự tìm bất động sản Hoành Nhuận?"

Viên Minh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Hôm nay anh ấy nói trong điện thoại với con, không sai đâu ạ!"

Viên Khánh Niên bực bội, "Nó không biết Hoành Nhuận và Bách Niên là đối thủ cạnh tranh sao? Tại sao không tìm Bách Niên?"

Viên Minh Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ: "A, đúng vậy ạ! Hà Thanh Huy thật là! Nhưng bố à, bố cũng có hứng thú với dự án cải tạo Nguyệt Đàn?"

Viên Khánh Niên bất mãn, "Con gái đúng là người ngoài. Con gái đã kết hôn sẽ không suy nghĩ cho nhà mẹ đẻ nữa, nếu như có thể dành được dự án cải tạo Nguyệt Đàn đối với Bách Niên mà nói là cơ hội vô cùng tuyệt vời."

Viên Minh Nguyệt mím môi: "Bố, bố nói con không suy nghĩ cho nhà mẹ đẻ, ở công ty địa vị của con không vững chắc, nhưng con lại cố gắng làm việc như vậy."

"Bán được có hai ngôi nhà mà cũng tự hào! Con nên vì Bách Niên mà tính toán một chút đi."

"Được rồi ạ. Nhưng chuyện cải tạo Nguyệt Đàn này bố có cơ hội không? Nếu như Vũ Hâm tham gia cạnh tranh thì không có công ty nào là đối thủ của họ?"

"Nếu như Bách Niên một mình đi cạnh tranh chắc chắn là không được! Nhưng nếu như Thanh Huy đầu tư tiền vốn, Bách Niên lại đi cạnh tranh thì sẽ không giống ban đầu nữa. Hà Tâm Vũ chỉ muốn rèn luyện cho Thanh Huy, chắc chắn sẽ không chặn tất cả con đường thoát thân của nó, bố thấy Thanh Huy sẽ có cơ hội rất lớn."

"Vậy là con yên tâm rồi, hôm nay về con sẽ nới với nói với Thanh Huy, nói với anh ấy ngày mai đi gặp bố ạ."

Viên Khánh Niên vẫn không yên lòng, "Con có chắc chắn thuyết phục được Thanh Huy không?"

"Không có vấn đề gì đâu ạ."

Lúc ăn cơm Viên Minh Nguyệt nói: "Mẹ, mẹ bảo chị Tề làm một ít bánh trôi đậu đỏ hoa quế để con mang về cho Thanh Huy."

Trần Hiểu Vân: "Còn cần con nói sao, mẹ đã sớm bảo chị Tề chuẩn bị xong rồi! Con nói với Thanh Huy, lúc nào muốn ăn thì cứ việc gọi điện thoại cho mẹ rồi gọi Trương Tỷ tới lấy là được."

Viên Minh Nguyệt trong lòng hờn giận, mẹ chưa bao giờ đối với cô như vậy, cô gả ra ngoài lâu như thế mà mẹ cũng không hỏi xem cô sống như thế nào, có muốn ăn cái gì không. Nghĩ tới đây, cô vội vàng thu lại tâm tình yếu đuối, cảnh cáo mình không được tự tìm phiền phức, mục đích ngày hôm nay coi như đã đạt được.

Hôm nay nói với Viên Khánh Niên những lời đó, Viên Minh Nguyệt đã luyện tập nhiều lần ở trong lòng, cô vẫn không thoải mái, từ nhỏ đến lớn hễ cô giấu diếm chuyện gì với bố mẹ thì họ lúc nào cũng dễ dàng phát hiện ra. Cô cũng muốn ăn ngay nói thật với Viên Khánh Niên, xin ông ấy giúp đỡ, nhưng qua chuyện của Diệp Thánh Phi, họ để cho cô hoàn toàn chết tâm, cô không chắc rằng ông ấy sẽ giúp họ. Bây giờ cô đã thành công, nhưng không khỏi cảm thấy mất mác, không biết từ lúc nào quan hệ giữa cô và bố mẹ không thể trở về lúc ban đầu được.

Cô về số 17 Nguyệt Đàn, đưa điểm tâm cho Trương Tỷ. Hà Thanh Huy cũng vừa về tới nhà, đứng trong sân hỏi cô: "Đi đâu vậy? Sao về trễ thế?"

Viên Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cây ngọc lan ở trong sân, trên cây từ từ mọc ra những tán lá xanh, những đóa hoa màu trắng nở đến mức sắp suy tàn. Cô lơ đãng nói: "Hà Thanh Huy, ngày mai anh đến Bách Niên tìm bố tôi, ông ấy rất có hứng thũ với dự án cải tạo Nguyệt Đàn."

Hà Thanh Huy nghe xong bắt đầu tức giận, "Không phải đã nói với cô là mặc kệ chuyện đó rồi sao!"

Viên Minh Nguyệt cũng tức giận, "Sao tôi phải mặc kệ! Bây giờ tôi cũng ở ngôi nhà này! Noi này mất đi thì tôi ở chỗ nào?"

Hà Thanh Huy nghe cô nói lớn tiếng hơn anh, không khỏi nhíu mày, kéo cô lên phòng khách nhỏ ở trên lầu, "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Viên Minh Nguyệt hất tay của anh ra, "xảy ra chuyện gì là sao?"

"Tại sao bố cô lại hứng thú với cải tạo Nguyệt Đàn?"

Viên Minh Nguyệt cúi đầu ngồi ở một góc, cô nói hết sự việc ngày hôm nay cho Hà Thanh Huy nghe. Hà Thanh Huy nghe xong nói: "Túi xách và xì gà bao nhiêu tiền, đi nói với nói với Dương Thận trả lại cho cô."

Viên Minh Nguyệt lại tức giận, "Hà Thanh Huy, mỗi lần người ta nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, anh lại cứ nghĩ đến tiền tiền tiền!"

Hà Thanh Huy bình tĩnh nhìn cô: "Đó không phải là điều cô muốn sao? Sao lại không vui?"

Viên Minh Nguyệt thấy anh vô ba vô lan , cô cũng không phát lửa nữa, chỉ buồn buồn nói: "Trước đây mỗi lần tôi nói dối họ đều phát hiện ra, nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ của bố tôi, hình như là rất tin tưởng không hề nghi ngờ."

(*lúc tĩnh lặng lúc lại ầm ầm sóng vỗ)

Hà Thanh Huy biết cô đang suy nghĩ cái gì, "Cũng không coi đó là nói dối, chỉ là không nói ra toàn bộ sự thực mà thôi, mà bố cô tin tưởng cô đơn giản là bởi vì cô cho ông ấy điều ông ấy muốn, giống như cô sẽ bị Phạm Hân Hân lừa vì cô ta biết cô rất quan tâm đến ngôi nhà này."

"Vừa rồi còn nói tôi mặc kẹ đi mà, bây giờ cũng biết tôi quan tâm đến ngôi nhà này sao."

Hà Thanh Huy sửng sốt, không ngờ lối suy nghĩ của cô nhảy loạn xạ như thế, anh hiếm khi nhẫn nại, nói: "Được rồi, tôi biết rồi! Nếu như sau này bố mẹ cô không cần cô nữa, chỗ này cho cô được chưa."

Viên Minh Nguyệt lập tức bật cười, "Hà Thanh Huy, anh nói thật sao?"

Hà Thanh Huy bực bội, "Chưa bao giờ thấy người lớn to đầu từng này mà còn sợ bị bố mẹ bỏ rơi!"

Viên Minh Nguyệt không để ý tới anh nói, chỉ hỏi: "Vậy ngày mai anh có đi gặp bố tôi không?"

Hà Thanh Huy suy nghĩ một chút, bất luận thế nào chuyện này đối với anh là một cơ hội tốt, anh không có lí do cự tuyệt: "Đi, tất nhiên là muốn đi. Cô vất vả như vậy mới có được cơ hội tôi làm sao có thể buông ra." Viên Minh Nguyệt không nén nổi vui mừng, Hà Thanh Huy còn nói: "Lúc này thấy cô đưa cho Trương Tỷ một cái hộp, đó là cái gì vậy?"

Viên Minh Nguyệt đi ra ngoài gọi Trương Tỷ đem đồ ăn đã hâm nóng mang lên, Hà Thanh Huy vừa nhìn quả nhiên sắc mặt thay đổi nhu hòa, lần đầu tiên Viên Minh Nguyệt thấy anh có thái độ thích thú như vậy, không khỏi cười nhạo: "Đứa trẻ thích ăn đồ ngọt!"

Hà Thanh Huy bỏ một viên bánh trôi vào trong miệng, nghiêm túc ăn xong, nói: "Như nhau thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.