Mười Lăm Năm Chờ Đợi Chim Di Trú

Chương 1




Võ công của Cổ Trúc Đình còn không cao bằng ca ca của mình, trên thực tế còn kém xa. Nếu nàng và huynh trưởng đánh nhau trực tiếp, nàng nhất định sẽ thua. Đây là sự khác biệt do thể chất của phụ nữ, mặc dù nàng tư chất thông minh, rất có tố chất học võ, nhưng cũng không được.

Nhưng nếu ngấm ngầm ra tay thì ba ca ca cũng không phải đối thủ của nàng. Xóa dấu vết, ám sát, đó chính là điểm mạnh của nàng. Ngoài ra, nhu cốt công của Cổ Trúc Đình kiệt xuất trong võ lâm, cũng là nổi tiếng nhất của Cổ gia. Nàng có thể biến mình thành các hình dạng không thể tưởng tượng được, có thể đi qua được những đường hầm nhỏ mà người khác không thể qua được, làm người khác ngủ sau để lấy mạng.

Thuật dịch dung của nàng cũng vô cùng tuyệt diệu. Nàng có thể dễ dàng biến mình trở thành một người khác, cho dù là biến thành đàn ông cũng ít người có thể phân biệt được.

Muốn biến thành người khác thì không chỉ cần giỏi thuật dịch dung, chỉ phủ da hổ lên thì không thể thành hổ được, còn cần hành động, dáng vẻ, giọng nói, vẻ mặt.

Cho nên, Cổ Trúc Đình có thể dễ dàng biến thành một nữ nhân khác từ trong ra ngoài. Nàng có thể biến thành một bà lão tám mươi, mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc, cũng có thể biến thành một thiếu nữ mười ba đầy ngây ngô thuần khiết, hay cao quý, tao nhã, lạnh lùng diễm lệ, quyến rũ, trẻ con đều được.

Lúc này, trên má của nàng đã có hai dòng nước mắt trong suốt, âm thanh sợ hãi, bộ dạng luống cuống của một cô gái chưa từng gặp mặt, ôm đầu Kiều Mộc, giọng nói mang theo tiếng khóc:

- Cậu, cậu làm sao vậy?

Kiều Lâm, Kiều Sâm và Trác Nhất Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn. Kiều Lâm cố mở to con mắt đang sưng húp chỉ còn lại một khe nhỏ, cứng họng nhìn cô thôn nữ dịu dàng đáng thương đang rơi nước mắt, thà nói là y đang kinh ngạc vì không biết từ khi nào mình lại có một đứa cháu như vậy còn hơn nói hắn đang vì sự khác biệt lớn trong biểu hiện của Cổ Trúc Đình.

- Cô là cháu của Kiều Mộc? Kiều gia sao lại có một nữ nhân giỏi như vậy!

Văn thiếu bang chủ sợ hãi không thôi. Trong mắt của Văn Bân, Thuận tự môn vốn là một miếng thịt có thể ăn dễ dàng, nhưng khi gã vừa mở miệng để ăn thịt thì không ngờ lại cắn phải xương, mà xương lại cứng đến nỗi khiến răng của gã rụng hết.

- Tình hình thay đổi rồi, mau báo cho phụ thân!

Người nhát gan như Văn Bân sẽ tìm cho mình một lý do rồi nhanh chóng trốn thoát.

Từ phó bang chủ của Thiên ưng bang cũng rất kinh ngạc. Một cao thủ võ công cao cường có thể không là gì ở nơi khác, nhưng ở Bá Thượng, nơi mà sức mạnh chính là điều kiện để sinh tồn thì không thể xem nhẹ một lực lượng nào.

Lực lượng như vậy đương nhiên không phải là lực lượng quyết định cuối cùng của Bá Thượng, Bá Thượng tuy là thiên hạ của người trong giang hồ nhưng những người chi phối lại là quan lại thân sĩ, rất nhiều quan lớn trong thành Trường An đều có thân sĩ đại diện, những người này đều trông cậy vào sức majnhh của lớp người quê mùa mà họ nắm trong tay.

Nhưng họ cũng sẽ không dễ dàng được đưa vào lực lượng của chính phủ. Mời thần thì dễ, đưa thần đi thì khó, vất vả lắm mới có thể để nơi này đặt ngoài vòng vương pháp, những người ở đây thích làm gì thì làm, không thể lừa đảo, coi trời bằng vung. Nhưng nếu đưa vào quân đội, phải dùng bao nhiêu lợi ích mới có thể khiến những người đó cam tâm ra khỏi nơi này?

Thuận tự môn đột nhiên có một cao thủ hạng nhất như vậy, còn chưa đủ để đưa Bá Thượng vào quy củ nhưng họ phải tự đánh giá lại thực lực của Thuận tự môn. Nếu không họ phải tìm ra một cao thủ có thể một địch một trăm thì mới có thể coi thường Thuận tự môn.

Từ Lâm vội vàng rời khỏi, lão ta muốn lập tức đem chuyện này nói với bang chủ.

Những đệ tử Thuận tự môn đang mặt mũi bầm dập, bể đầu chảy máu nâng môn chủ đang bất tỉnh của họ lại như những anh hùng vừa thắng lớn, khi đi tới đường phố phồn hoa nhất trấn ở bên bến tàu vẫn thấy vô số các đệ tử Giao Long Hội chạy tới ở phía trước kho thóc trống trước sân trống.

Họ không ngất nhưng tỉnh táo mới là người khổ sở nhất. Trong bọn họ có rất nhiều người cũng không nghiêm trọng như cái tên xui xẻo đi giày sắt có ý đồ ám hại Kiều bang chủ. Tên đó không cần lang y kiểm tra thì cũng có thể xác định là bắp chân đã bị dập nát.

Như họ không đứng dậy được. Đáng sợ là Cổ Trúc Đình dùng lực vừa đủ, không làm gãy xương của họ nhưng ít nhất cũng đã bị nứt, không có ai đỡ thì họ chỉ có thể bò đi. Còn có vài người bị đánh trúng bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể, trong vòng ba khắc có thể hoàn toàn mất năng lực hành động.

Đợi cho người của Thuận tự môn đi rồi, bọn họ mới lặng lẽ đi về.

Người dìu nhau, người cõng cùng nhau ra khỏi đó. Chờ đến khi họ cũng lên trên phố thì người trên phố mới biết được tại sao người của Thuận tự môn bị đánh cho thành ra như vậy nhưng lại thành ra chí khí của kẻ thắng trận lớn.

Hai mươi người đánh với hai trăm người, có thể đánh cho đối phương thành ra như vậy, thật là quá anh hùng! Bá Thượng là một nơi chỉ dựa vào nắm đấm nói chuyện, người ở đây chỉ sợ một loại người, đó chính là loại người nắm đấm mạnh hơn người khác.

Trong lúc này, nhìn những anh hùng hảo hán đó của Thuận tự môn, ánh mắt mỗi người đều có chút khác thường. Bọn họ vốn không nghĩ tới, một Thuận tự môn chỉ dựa vào cơ nghiệp tổ tông truyền lại, không có sức mạnh, lại miễn cưỡng chống lại một đám đại bang phái không ngờ lại khí thế như vậy.

Nhưng hai mươi đánh lại hai trăm người, tuy rằng đánh cho đối thủ thành ra như vậy đã là rất kinh hãi nhưng thương thế của họ mọi người cũng có thể thấy được, tiếp theo thì phải là sao? Giao Long Hội còn có hai nghìn người, trừ phi mỗi người của Thuận tự môn đều có bản lĩnh một chọi mười.

Lúc này, mọi người chỉ nghĩ là những người của Giao Long Hội này là do hai mươi người đàn ông của Thuận tự môn đánh chứ căn bản không hề nghĩ đến cô gái đang đi bên cạnh Kiều bang chủ khóc lóc nỉ non kia mới là người gây ra.

Nhưng khi đã về chiều, không chỉ họ, toàn bộ người của Bá Thượng đều đã biết hung thủ thật sự là ai. Người đánh người của Giao Long Hội thành ra như vậy chỉ là một cô thôn nữ nhỏ, chính là cháu gái của Kiều bang chủ.

*********

- Được rồi, các người đi ra ngoài đi!

Kiều bang chủ cau mày, nhìn các bạn bè và các đệ tử đang khóc lóc, nói một tiếng, lại nói:

- Lão nhị, lão tam, còn Đình Nhi nữa, mọi người ở lại.

Kiều bang chủ không có con trai, chỉ có ba đứa con gái, con rể đều là người của Thuận tự môn. Lão nhị lúc còn trẻ từng bị tổn thương chỗ đó nên cả đời không cưới vợ, lão tam có con trai, từ nhỏ thông minh, thích đọc sách, cho nên Kiều bang chủ không giữ lại trong bang mà tìm cách cho đi học.

Thuận tự môn bị suy tàn tới mức này chủ yếu cũng bởi vì lúc trước trốn tránh thời điểm khó khăn. Khi Đại Tùy sụp đổ, Lý Đường mới lên lại không có biện pháp nào ngăn chặn các thuế quan vơ vét tài sản ở các bến tàu.

Đợi đến khi sóng yên biển lặng, thì bọn họ đã trở thành một bang phái nhỏ mà các quan lại không thèm để ý tới, vất vả có được một tuyến cũng sẽ bị những bang khác âm thầm phá hoại, điều này Kiều bang chủ hiểu rất rõ.

Khi đó tuy rằng Thuận tự môn đã suy tàn nhưng danh tiếng của họ vẫn còn. Các bang phái đều sợ Thuận tự môn có thể lớn mạnh trở lại, không những sợ họ lớn mạnh trở lại có thể tranh giành với họ mà có thể dựa vào uy danh của Kiều gia ngày xưa mà một lần nữa hợp nhất các bang.

Cho nên, dưới sự chèn ép của tất cả các bang khắp nơi, Kiều gia trước sau không có hậu thuẫn của người trong chính quyền. May mà Kiều gia có một người đi học, họ đương nhiên dốc hết sức ủng hộ, một khi đứa nhỏ thành công danh thì sẽ là hy vọng lớn nhất của Thuận tự môn.

Cho nên xung đột lần này, Kiều bang chủ không cho phép ai nói với đứa cháu đang đi học của mình. Đó là hy vọng của cả Kiều gia, không thể làm ảnh hưởng đến chí phấn đấu của nó. Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại Cổ Trúc Đình và ba huynh đệ Kiều gia.

Ba huynh đệ người đầy thương tích, Kiều Mộc nằm trên giường, hai huynh đệ ngồi ở ghế, khắp người đều bị băng bó và đắp thuốc. Kiều Mộc nhìn Cổ Trúc Đình, sắc mặt lạnh lại, trong mắt tràn đầy thái độ thù địch, nói:

- Cổ cô nương hôm nay giải vây cho Thuận tự môn, ta thay mặt cho Thuận tự môn chân thành cảm tạ. Tuy nhiên, ta muốn biết, Cô cô nương muốn gì?

Kiều Mộc đương nhiên biết rõ mình có bao nhiêu đứa cháu gái, rõ ràng là nhà họ không có đứa cháu gái nào đáng sợ như vậy. Nhưng vừa rồi y không thể phủ nhận, y cần cho các đệ tử một chút lòng tin. Giống như một người đã rơi xuống nước, biết rõ là mình đã kiệt sức, sớm muộn gì thì cũng chìm xuống đáy, nhưng hiện giờ chỉ cần còn một chút sức lực thì y cũng muốn nổi lên mặt nước thở một cái.

Cổ Trúc Đình cứu y, tạm thời đưa họ thoát khỏi đại nạn lần này. Nhưng y không tin ở Bá Thượng lại vô duyên vô cớ có người rút đao tương trợ. Cho dù vậy thì người này cũng đã sớm biến mất rồi, người này còn lại là một người con gái, càng không thể tự xưng là cháu gái của mình.

Bởi vậy, trước khi bày tỏ sự cảm kích thì Kiều Mộc muốn biết rõ thân phận và mục đích của người này. Nếu người này cũng có ý định thâu tóm Thuận tự môn thì sự cảm kích của Kiều Mộc sẽ trở thành trò cười. Kiều Lâm và Kiều Sâm tuy biết người này võ công cao cường, lúc này cũng đứng lên theo bản năng thủ thế.

Khi trong phòng chỉ còn bọn họ, bộ dạng dịu dàng sợ hãi của Cổ Trúc Đình không còn nữa, nàng ôm tay, lạnh lùng liếc nhìn Kiều Lâm và Kiều Sâm đang thủ thế, cười nói:

- Ta muốn gì ư? Ta chẳng muốn cái gì cả. Thuận tự môn đối với các người là bảo bối nhưng với ta thì chẳng là cái gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.