Mười Giờ Tối, Ngày Thứ Sáu

Chương 4: Lễ đính hôn hoang đường




Ba người đặt một phòng, Văn Kỳ kêu la đòi hát suốt đêm, vừa cầm được micro liền cất giọng hát rống lên, còn chọn một đống bài hát, bài “Dù chếtvẫn muốn yêu”(1) đã bị cô hát cao lên hai tông.

Từ Y Khả thực sự không chịu nổi nữa, quay sang Đinh Tĩnh nói: ”Bài tiếptheo cậu hát đi, nhớ là phải chọn bài trữ tình đó, còn hát rống lên nhưthế cổ họng cô ấy không đứt thì cái lỗ tai của tớ bị hỏng mất”

Văn Kỳ bị đuổi xuống, uống một ly rồi lại một ly nữa, xem bia cứ như nướclọc mà uống, Từ Y Khả cũng hiểu tâm trạng của bạn mình bây giờ không tốt cho nên cũng không khuyên ngăn gì. Văn Kỳ ngày thường chỉ là một con hổ giấy gió thổi một chút còn có thể phát ra vài tiếng, bây giờ người lạingấm rượu vào càng như một tờ giấy dính mềm nhũn thành một đống.

Cô ngồi dựa trên vai Y Khả không ngừng run run, trên mặt trông như hưởngthụ âm nhạc nhưng lại thút thít khóc nức nở, Đinh Tĩnh vẫn đang hát mộtbài tình ca buồn, giọng hát nhàn nhạt lại càng thêm bi thương.

Từ Y Khả đồng cảm , cho dù là loại phụ nữ nào thì đều không tránh khỏi đau khổ vì tình.

Buổi sáng, lúc ra khỏi Thiên Tinh, Văn Kỳ đã tỉnh rượu hơn phân nửa nhưng vì ba người thức thâu đêm nên đầu tóc rối tung, sắc mặt phờ phạc khôngkhác gì ba nữ quỷ là mấy.

Đinh Tĩnh cùng Văn Kỳ đều ở Thành Đông, hai bọn họ sống gần nhau nên đã láixe đi rồi .Y Khả vẫn trước sau như một chuẩn bị đợi xe buýt.

Cô tiện tay cào cào mái tóc rồi nhìn về phía xa xem xe buýt đến chưa, vừa nhìn ra liền làm cho Y Khả sợ mất hồn.

Ngay bên cạnh khu giải trí Thiên Tinh là một căn biệt thự sang trọng, mộtngười đàn ông tay cầm bó hoa tươi đi ra, Từ Y Khả vừa liếc mắt đã nhậnra đó là Hàn Việt.

Từ khi tốt nghiệp trở lại Giang Nhạc cô sợ nhất chính là bất ngờ gặp phảiHàn Việt. Cho nên bình thường khi ra đường đều cẩn thận mắt nhìn bốnphương tai nghe tám hướng.

Thành phố Giang Nhạc nói lớn nhưng không hẳn lớn nói nhỏ cũng không hẳn nhỏ,cô lại cố ý trốn tránh, trở về nửa năm cũng chưa một lần gặp phải khôngngờ sáng sớm như hôm nay lại chạm trán.

Từ lần bị đả kích năm đó, Từ Y Khả vẫn luôn né tránh, lòng tự ti của cô bị người kia làm tổn thương nghiêm trọng, mấy năm sau này ngay cả nhớ lạicô cũng không dám.

Từ Y Khả nhìn thấy bóng dáng Hàn Việt đang đi về phía cô, trong tình thếkhông còn đường lựa chọn, theo bản năng liền quay về hướng khu giải tríkhông muốn Hàn Việt ở phía sau nhìn thấy cô đang lẩn tránh.

Cô biết hành động của mình giờ đây có chút buồn cười cũng có chút dư thừa, có lẽ Hàn Việt cũng không nhận ra cô. Anh ta không phải đã từng nóirằng: cô cùng anh ta không có chút quan hệ gì hay sao nhất là bây giờnghe nói rằng anh ta đã có bạn gái và chuẩn bị kết hôn.

Từ Y Khả, có lẽ 3 chữ này đối với anh ta không có gì đặc biệt so với đámbạn học cấp ba của anh thì cũng như nhau thôi, chỉ có cô là ngu ngốc tựdày vò chính bản thân mình.

Trong thâm tâm thì nghĩ như vậy nhưng bước đi vẫn không thể dừng lại.

Cô chỉ không muốn gặp Hàn Việt, không muốn chào hỏi anh ta, không muốn để anh ta nhìn thấy bộ dạng thất thần của mình.

Cô cúi đầu, chân trái va vào chân phải thất tha thất thểu đi nhanh vàophía trong. Bỗng dưng đầu đụng phải một lồng ngực rắn chắc, người đànông rất cao, cô nhìn thẳng chỉ thấy được chỗ xương quai xanh sau lớp áomở rộng ra của hắn, ấp a ấp úng xin lỗi liền đi sang hướng bên cạnh.

Cô không nghĩ tới rằng người đàn ông kia tính tình thật thô bạo, một taytúm lấy cô, không chút thương hoa tiếc ngọc hất cô ra nói:

- Cô sao thế hả? Uống thuốc nhiều quá hả ?

Từ Y Khảcắn răng không nói một lời cũng không dám lớn tiếng nói đau, rồibất chợt nhìn thoáng qua chỗ cổ áo của hắn thấy được một góc hình xămnhư ẩn như hiện phía sau y phục.

Từ Y Khả theo bản năng ngẩng đầu nhìn đối phương, không có đủ dũng khínhìn đối diện chỉ dám liếc mắt một cái. Anh ta rất trẻ, ngũ quan tinh tế nhưng trên khuôn mặt kiên cường ấy lại lộ ra biểu tình lạnh như băng và còn có một chút gì đó tàn nhẫn. Đôi mắt lạnh lùng tỏa ra hàn quang nhưdao lam bắn tới.

Tại chỗ ăn chơi này có nhiều loại người phức tạp, trên người họ phát ranhững khí chất cường đại. Từ Y Khả một tiếng cũng không dám nói, khôngnghĩ ra mình đã gây ra phiền phức gì chọc tức đến hắn. Nói gì thì nói cô vẫn chỉ là một cô bé vừa bước ra khỏi cánh cổng trường học. Tuy rằng đã đi làm nửa năm cũng nếm trải không ít thử thách khó khăn, cũng trưởngthành không ít nhưng cũng không thể biến một người đơn thuần quanh nămchỉ ở bên bố mẹ cùng trường học trưởng thành đến nỗi đối với mọi loạitình huống sinh đột ngột đều biết cách xoay xở ứng phó. Cho nên trên mặt vẫn là loại biểu tình không biết xử trí ra sao nhất là từ khi xảy racái đêm hồn vía lên mây ấy, Từ Y Khả đối với loại đàn ông “hắc ám khítức” vẫn không tránh được trong lòng sợ hãi.

Từ Y Khả bộ dạng đơn thuần, khí chất trong sáng thuần khiết, lúc này trênmặt “vô thố”(2),vô tội cùng biểu hiện ngốc nghếch khiến cho cô thoạtnhìn càng điềm đạm đáng yêu.

Người đàn ông trước mặt thấy bộ dạng của cô lại có chút bực bội, tiến gần một chút nhặt lên chìa khóa lúc nãy bị đánh rơi xoay người bước đi.

Từ Y Khả vỗ vỗ ngực tự an ủi , thực là xui xẻo sáng sớm liền gặp một đống chuyện kinh hãi.

(1) http: //www.youtube.com/watch?v=rEmbtS10Yx4

(2) vô thố: không biết sử trí như thế nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.