Mười Giờ Tối, Ngày Thứ Sáu

Chương 2: Công tử nhà giàu sa vào lưới tình




Cục cưng

Khi bụng Phương Tình vừa mới lộ rõ đã bắt đầu tìm từ đặt tên cho cục cưng, lật trang từ điển Hán ngữ rất nặng, đặc biệt tìm từ hiếm có, thấy vùng chân mày Lục Hân càng nhíu càng chặt, mặt càng nhăn nhó...

Kết quả, liệt ra một loạt tên con gái trên một tờ giấy dài lớnlại sinh hạ một nhóc con.

Phương Tình ôm con trai khóc không ra nước mắt, cô làm sao thì sinh con trai chứ?? Cô vốn dự định sinh một công chúa để có thể khoe khoang một phen trước mặt Song Hỉ và Lưu Hiệp..

Lục Hân thở dài, cầm tấm giấy đó lên nói: "Đừng khó chịu nữa, sau này sinh thêm một bé gái.... tên này có thể sử dụng ..."

Phương Tình giận dữ: "Nếu như do anh sinh, em chẳng có ý kiến gì hết!"

Lục Hân sắc mặt không thay đổi: "Được, em bưng trà rót nước nấu cơm thái rau, nửa đêm thức dậy nấu bữa khuya, khi bụng lớn ngủ không được cùng ôm lấy tôi dỗ ngủ?"

Phương Tình lúng ta lúng túng giả vờ như không có nghe thấy, dỗ cục cưng ngủ trong lòng.

Khi đầy tháng, Phương Tình bị kích động mà ôm cục cưng ra ngoài cho mọi người nhìn mặt.

Đứa trẻ bụ bẫm rất đáng yêu, đường nét rất giống ba nó, mặt mày nhưng giống mẹ nhiều hơn, còn nhỏ chưa biết giống ai, cả ngày cười hì hì, cùng với Lục Hân mặt lạnh khác hoàn toàn, cũng không giống Phương Tình trang nhã trầm tĩnh.

Cố Mạch ôm nó, vươn một ngón tay chọc chọc nó, nó quơ ngón tay nhỏ muốn nắm ngón tay ngọc đưa vào trong miệng, nhưng Cố Mạch có ý xấu co rụt lại, co rụt lại khiến cho nó nắm không được

Sau đó nó sẽ không đòi nữa, miệng mở ra cười rất là dễ thương đáng yêu, khi Cố Mạch không để ý thả lỏng cảnh giác liền nắm bắt lấy, cười 'khanh khách' liên tục.

Cố Mạch thở dài: "Té ra là một tiểu tử bụng dạ đen tối!"

Phương Tình không hài lòng, con mình đương nhiên phải bao che khuyết điểm: "Cậu cho là nó cũng giống như cậu sao!"

Cố Mạch chẳng thèm so đo tính toán với trẻ con "ấu ba tháng" tính toán, trợn trắng mắt.

Tạ Xuân Hồng nhịn cười nói sang chuyện khác: "Cục cưng tên gọi là gì?"

Phương Tình còn không có trả lời, Song Hỉ đã nhất nhất giọng khẳng định theo lẽ thường chí lý nói: " Nhất định rất ngôn tình, rất văn nghệ, rất quái dị!"

Phương Tình hừ lạnh một tiếng: "Ai lại đặt tên như vậy, cục cưng gọi là Lục Dương, rất tốt, tên rất giống tớ cùng Lục Hân, ý tứ cùng gần, vừa nghe là biết một nhà."

Thực ra ban đầu Phương Tình đặt là Lục Minh, nhưng Lục Hân không hài lòng, nói tên này có liên quan tới Hạ Khải Minh, cho nên mới đổi thành Lục Dương.

Cố Mạch dịu dàng cười rộ lên động lòng người: "Ừ, đúng là rất tốt... mấy người một nhà cùng nhau 'nhật' mà!"

Tạ Xuân Hồng và Song Hỉ rất không khách khí cười ha hả.

Phương Tình giận dữ, đang nghĩ ngợi làm sao mắng ngược lại, chợt nghe Cố Mạch thét chói tai một tiếng.

Lục Dương anh bạn nhỏ ánh mắt to ướt sũng vẻ vô tội, xoay tròn liên tục, cười liên tục vừa ngây thơ vừa thảo hỉ.

Phương Tình cũng cười, ôm lấy cục cưng hôn một cái: "Thật láu lỉnh, không hổ do mẹ sinh!"

Tạ Xuân Hồng cùng Song Hỉ nhìn Cố Mạch toàn thân sát khí, mặt đen nghiêm không động đậy, trước ngực một mảng lớn nước tiểu nóng hổi, cười đến mức nước mắt chảy cả ra.

Khi Song Hỉ ôm Tiểu Tống Tử ( Bánh ú) nhà mình ngồi trên xe rời khỏi đó về nhà còn cười hì hì.

"Bà xã, có cái gì vui sao?" Lưu Hiệp vươn tay đùa con trai hỏi

Song Hỉ cười tủm tỉm hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai: "Cục cưng nhà Phương Tình hóa ra là một tiểu tử bụng dạ đen tối!"

Lưu Hiệp khinh thường "xùy" một tiếng: "Thì đúng rồi một đôi oán phu oán phụ người nào cũng tiểu nhân, sinh con cũng chắc chắn không khác gì mấy, nhớ kỹ hãy để Tiểu Tống Tử nhà chúng ta cách xa bọn họ ra!"

Song Hỉ trợn trắng.

Xưa kia Lưu Hiệp đáp ứng sẽ không để cho cô rơi vào tình huống không muốn mà có thai, kết quả chính là bị hắn tính kế. Sau khi sinh Tiểu Tống Tử chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà, vốn cho rằng ăn chua là trai ăn cay là nữ, lúc mang thai cô thích ăn cay, nhất định sẽ sinh một tiểu công chúa xinh đẹp. Lưu Hiệp cũng tràn đầy mong mỏi kỳ vọng chờ một công chúa béo mập bụ bẫm đi ra, kết quả vừa sinh lại là một hoàng tử, Lưu gia mừng điên, còn Lưu Hiệp buồn bực hồi lâu.

Mặt mày Tống Tử lớn lên rất giống Lưu Hiệp, phấn điêu ngọc mài rất khả ái, hay làm ầm ĩ, khóc rõ to, gào thét khiến Lưu Hiệp trong lòng rất bực, hận không thể đem gởi cho ba mẹ.

Song Hỉ tình mẹ lan tràn, đâu bỏ được, tự mình mang theo trên người.

"Hiệp Hiệp, Tống Tử so với Tiểu Dương Dương còn lớn hơn, bây giờ tên còn chưa có, chúng ta cũng nên đặt tên cho nó đi?"

Lưu Hiệp ghét nhìn vợ mình ôm ấp con trai liếc một cái, không nhịn được nói: "Không phải có tên rồi sao? Tống Tử dễ nghe....."

Song Hỉ không vừa lòng thái độ của hắn "Dù sao cũng không thể gọi Tống Tử?"

"Ồ, vậy tùy em đặt!!"

Tiểu Tống Tử bám vào mẹ, đôi mắt ai oán trừng trừng nhìn ba mình.

Song Hỉ suy nghĩ khổ sở thật lâu, nghĩ nếu như là "Lưu Hỉ ", rất khả năng sau này lớn lên Tiểu Tống Tử sẽ không nhận mình làm mẹ.

Lưu Hiệp nghe qua ngọn nguồn tên của Lục Dương, biết cũng muốn đặt một cái tên có thâm ý bao hàm như vậy, suy nghĩ một chút kiến nghị: "Không bằng đem ‘Hỉ ’ đổi thành ‘Duyệt ’?"

Song Hỉ hai mắt sáng ngời, nhào tới hôn hắn một cái: "Ông xã tên này hay! Tống Tử sau này gọi Lưu Duyệt! chúng ta người một nhà nhiều niềm vui...."

Lưu Hiệp lập tức nhân cơ hội đè người nào đó trên người xuống, vừa gặm vừa giở trò.

"Tốt..." Lưu Hiệp hơi thở bất ổn nói, "Chúng ta sinh tiếp, lại sinh thêm một đứa gọi Lưu Nhạc, Lưu Hoan, Lưu Cao Hưng......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.