Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 51: Cầu xin anh




Đi đến trước cửa “Mặc Nguyệt lâu”- thanh lâu có thâm niên trong truyền thuyết, Phù Lạc một trận thổn thức. Thanh lâu bụi trần mà nhìn thế nào cũng không giống nơi vung tiền như rác a. Bên trong lại linh nhã thanh tú giống như nhà của những tiểu thư khuê các

"Vị công tử này, xin mời đi theo thiếp thân." Nữ tử đón khách bên ngoài xinh đẹp mà không tự kiêu, Phù Lạc đối với Mặc nguyệt lâu này có ấn tượng đầu tiên rất tốt.

Phù Lạc ba người đi theo kia nữ tử dẫn đường, vào phòng chính. Nàng kia rời khỏi không lâu, một nữ tử mười phần tao nhã liền xuất hiện. Nàng vừa thanh tú, vừa quyến rũ trí mạng, là một phu nhân thùy mị thành thục,quả là khiến người ta phải động tâm.

"Cô nương là người từ nơi khác tới phải không?"

Phù Lạc nghe xong đã biết thân phận bị bại lộ, nhưng cũng lường trước được chuyện này, ai bảo nàng khi hành tẩu giang hồ lại không chuẩn bị thuật dịch dung chứ.

"Đúng vậy."

"Hôm nay cô nương tới đây, không biết là để bắt kẻ thông dâm hay là để tiêu khiển?"

Phù Lạc thầm nghĩ nàng ta cũng thật trực tiếp a.

"Nếu là để bắt kẻ thông dâm thì sao?" Phù Lạc rất hứng thú muốn nghe thử.

"Nếu vậy xin mời cô nương chờ ở đây, rượu và thức ăn cô nương cứ chọn, bản lâu sẽ thiết đãi. Từ cửa sổ này nhìn ra ngoài, cô nương có thể thấy rất nhiều người đang ra vào, chỉ mong cô nương chờ người tình phụ bạc kia ra để nói chuyện thêm, vậy có được không? Tiểu điếm cũng chỉ là muốn kiếm cơm ăn, mong cô nương bao dung."

"Hảo, hảo, hảo, xem ra tới Mặc Nguyệt lâu không thể bắt gian rồi." Phù Lạc cười khẽ.

"Nếu như ta đến tiêu khiển thì sao?"

"Vậy cô nương thật sự đã tìm đúng nơi rồi, khắp thiên hạ chỉ có bản lâu chuyên vì nữ tử mở yến hội, tất cả hưởng thụ đều giống như nam tử, hơn nữa giá còn có thể giảm tới năm phần."

"Là thật sao?" Phù Lạc trong lòng kích động, Mặc nguyệt lâu này thật là có ý tứ.

"Cô nương muốn xem tiết mục gì?"

"Ta muốn hỏi Vân La cô nương bao giờ thì lên đài?"

"Cô nương quả nhiên biết nhìn người, Vân La tiểu thư mỗi tháng chỉ xuất hiện một lần, ngày mười lăm mới lên đài biểu diễn, mà ngày mai vừa lúc là mười lăm."

"Thế, phải cần bao nhiêu ngân lượng?"

"Nếu là nam tử, ba ngàn lượng bạc trắng mới có thể đi vào, nếu là nữ tử thì hai ngàn hai."

"Hai ngàn hai? Không thể bớt chút à?"

"Cô nương nghĩ đây là chợ sao?" Phụ nhân kia lại cười nói.

Phù Lạc trong lòng chua xót, quả nhiên một văn tiền bức tử hảo hán mà. Nàng nhỏ mấy giọt nước mắt, nhìn nhìn Làm Ảnh, lại nhìn nhìn Bích Ngô: "Phu nhân xem, hai nha đầu này của ta có thể bán được bao nhiêu tiền?"

"Phu nhân!" Làm Ảnh kêu to, liều mạng kéo Phù Lạc ra ngoài.

"Phu nhân, người làm sao có thể ~~" Làm Ảnh nước mắt lưng tròng nhìn Phù Lạc.

Phù Lạc giữ chặt hai người, vùi đầu thương lượng nói: "Không muốn ta bán các ngươi, thì mau đem hết bạc trên người ra đây, bằng không ~~" Phù Lạc cười gian trá.

Kết quả, Làm ảnh tự nguyện nộp hết bạc, Bích Ngô cũng rất phối hợp đem ra, tuy rằng nàng ta tuyệt không lo lắng Phù Lạc sẽ đem các nàng đi bán.

Kết quả, bạc của ba người gộp lại cũng chỉ có một ngàn ba trăm lượng, Phù Lạc lại đùa dai nhìn Làm ảnh.

"Phu nhân người đừng bán Làm Ảnh, Làm Ảnh về sau sẽ nghe lời mà."

Phù Lạc nhìn Làm Ảnh rồi lại nhìn Bích Ngô, có cho nàng lá gan lớn bằng trời nàng cũng đâu dám bán họ chứ.

Bây giờ có cách nào để có thể trong vòng một ngày kiếm được bảy trăm lượng bạc đây?

Nhìn Mặc nguyệt lâu, chẳng lẽ, chẳng lẽ, nàng cũng có ngày phải thể hiện tài hoa ở thanh lâu sao?

Phù Lạc cắn chặt răng, không thể bán hai người bọn họ, vậy bán chính mình chắc là được, đây có thể xem như cách ngắn nhất để có thể nhìn thấy Vân La.

Phù Lạc lấy dũng khí bán mình hướng đến Mặc nguyệt lâu, kết cục là bị Bích Ngô chạy nhanh giữ lại: "Phu nhân, không bằng trở về cùng gia thương lượng một chút xem?" Lòng bàn tay Bích Ngô thấm đầy mồ hôi.

Phù Lạc bị Bích ngô Làm Ảnh giằng co đến tận khách sạn, nàng thầm than thật sự là ác nô khi dễ chủ a.

Long hiên đế tới khuya mới trở lại khách sạn, làm Phù Lạc phải chống mắt chờ đợi.

Đợi hắn vào cửa, nàng nịnh nọt bưng trà rót nước, còn thoát miệt thay giày. Long hiên đế thực buồn bực vì nhiệt tình của nàng, loại đãi ngộ cao quý này, khi đang là hoàng đế, hắn cũng chưa từng được hưởng thụ qua.

"Gia, đêm nay chúng ta chơi trò gì đó mới mẻ nhé?" Phù Lạc quyến rũ nháy mắt, tần suất cực nhanh làm cho Long hiên đế cứ nghĩ mắt nàng đang rút gân.

Long hiên đế mâu sắc u ám một chút, chớp mi có ý hỏi.

"Hay là, chúng ta chơi trò khách làng chơi và kỹ nữ đi?" Phù Lạc nhắm chặt mắt, lấy hết dũng khí nói.

"Phụt" một tiếng, cũng may Phù Lạc thân mình linh hoạt tránh được cảnh rửa mặt bằng nước trà

Long hiên đế vốn vững như thái sơn cũng khống chế không nổi mà phun trà ra.

Phù Lạc chạy nhanh lấy khăn tay lau sạch nước trà cho hắn

"Có điều kiện gì không?" Long hiên đế mất một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại.

"Ba ngàn lượng bạc, trả hết một lần." Phù Lạc nhanh nhảu thêm vào

"Đắt như vậy, không có người mời khách, ta sẽ không ~~" dừng một chút, Long hiên đế tiếp tục nói: "Có điều, nếu đối tượng là ngươi, ta có thể chấp nhận."

"Chụt." Phù Lạc hôn một cái lên mặt Long hiên đế

"Vậy nếu ta không hài lòng ~~" Long hiên đế hỏi.

"Đảm bảo sẽ vừa lòng." Mắt Phù Lạc cười như trăng rằm, nghĩ rằng hắn chắc chắn sẽ vừa ý.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Phù Lạc kéo thấp cổ áo, tà tứ kéo lộ ra bên vai, tay nới lỏng thắt lưng, mở cửa đón Long hiên đế từ ngoài vào

Khăn tay nhoáng lên trước mặt Long hiên đế một cái,dùng thanh âm ngọt phát ngấy nói: "A, Tuyên gia, ngài thật lâu cũng không đến chỗ ta, muốn hại chết ta sao." Phù Lạc dẫn Long hiên đế tới bên giường, tung mị nhãn ngồi lên đùi hắn

Long hiên đế miệng mím chặt, nhẫn nhịn thật sự vất vả.

"Gia, không tin ư ~" Phù Lạc cầm tay hắn đưa tới ngực mình. "Tim ta đập rất nhanh đó ~" Âm cuối kéo dài đến nỗi chính nàng còn cảm thấy ghê.

Không ngừng nóng bỏng, Phù Lạc dựa vào ngực hắn, truyền đến một trận phập phồng, Long hiên đế cười to thành tiếng.

"Lạc nhi, ngươi từ đâu mà học được bộ dạng này vậy?"

Phù Lạc cũng thu lại cảm giác ác hàn:"Chẳng lẽ không đúng sao?" Nàng thấy trong phim truyền hình đều diễn như vậy mà

"Chưa từng thấy kỹ nữ nào thấp kém như thế."

"Ngươi ~~" Phù Lạc một tay chống nạnh, một tay xòe ra, "Bạc!"

"Bạc nào?" Long hiên đế giả ngu.

"Ngươi không phải vừa mới đáp ứng rồi sao?"

"Ngươi thấy thế này là hết sức vừa lòng à?" Long hiên đế trêu tức hỏi.

Phù Lạc một chân chạm đất, một trên đặt lên trên giường, rõ ràng giống hệt thổ phỉ: "Đương nhiên, mặc kệ là dùng cách gì, cũng khiến đại gia ngươi vui vẻ rồi, không phải sao?" Phù Lạc tiếp tục xòe tay ra

"Nếu thế thì ngừng đi, ta không vừa lòng." Dứt lời một cái liền xoay người đem Phù Lạc đặt dưới thân, "Không bằng chơi trò cường đạo và con gái nhà lành đi." Long hiên đế nhẹ nhàng phả vào tai Phù Lạc

Kết quả là cả đêm nghe thấy Phù Lạc kêu, "Đừng, tên cường đạo này.""Dừng tay đi, tên cường đạo này" "Cứu mạng a, có cường đạo~~"

Nhưng lại không đủ sức phản kháng, chưa bao giờ mệt như đêm qua.

Khi Long hiên đế đứng dậy, Phù Lạc cũng giãy dụa đứng lên, xòe lòng bàn tay

Long hiên đế thực vô sỉ nói: "Ngươi đã thấy có tên cường đạo nào mà lại trả tiền chưa?"

Phù Lạc tức giận đến mức toàn thân phát run, ánh mắt Long hiên đế vì hai bên tuyết trắng kia mà trở nên âm trầm. Bàn tay to không ngừng xoa nắn: "Đêm nay hay là chơi trò lão gia và tiểu nha đầu đi." Hắn đề nghị.

Phù Lạc hận không thể một cước đá chết hắn. Đang muốn dùng lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt, lại chợt nghe hắn nói: "Đêm nay có muốn tới Mặc nguyệt lâu không?"

Phù Lạc mở to hai mắt, tỏ vẻ không tin.

Long hiên đế bồi thêm một câu: "Có người mời."

Lúc này Phù Lạc mới tin hắn muốn đi, nhưng vẫn không tin hắn sẽ mang nàng đi, có bao giờ thấy trượng phu chủ động mang thê tử dạo kỹ viện chứ.

"Ngươi có thể tới xem Mặc Nguyệt lâu, thuận tiện nhìn xem thế nào gọi là kỹ nữ thực sự." Long hiên đế cười nói.

Phù Lạc hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

"Vậy đêm nay có muốn chơi trò chơi không?" Long hiên đế nhẹ nhàng xoa xoa tiêu nhũ của Phù Lạc

Phù Lạc đáy lòng mắng chửi hắn cả trăm lần, lại mắng mình tự làm bậy không thể sống, mới khiến hắn tăng thêm một cái biến thái "Thú tính". Trên mặt nàng nở nụ cười mị hoặc: "Lão gia nói, nô tỳ đương nhiên phải vâng theo rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.