Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 46: Mười vạn tiền bảo lãnh




Lần trước thư nói đến, Phù Lạc đang cố gắng nịnh nọt Long hiên đế, để hắn đồng ý cho nàng tới "Nhĩ Tát Tiết".

Đột nhiên, thân mình Phù Lạc cứng đờ, khuôn mặt tái nhợt, cái kia…phía dưới… chẳng lẽ ~~

"Ta, ta muốn ngồi cùng Bích Ngô, Làm Ảnh"

Long hiên đế đang được mát xa thoải mái, vẻ mặt chợt không kiên nhẫn, dùng ánh mắt nói: "Ngươi muốn chết phải không?"

Phù Lạc lớn tiếng một chút: "Dừng xe, ta muốn ngồi với Bích Ngô Làm Ảnh."

"Đừng nháo loạn nữa." Long hiên đế bắt đầu đại hỏa.

"Dừng xe đi, ta muốn ngồi với Bích Ngô Làm Ảnh." Phù Lạc thét chói tai.

Long hiên đế nào biết, người tốt khi bị ức hiếp, thì dù không trúng cổ độc cũng sẽ đột nhiên biến thân

Hắn nào biết rằng, nữ nhân một khi “cái đó” đến, cơ thể sẽ phản ứng, nội tiết sẽ mất cân đối nghiêm trọng, tâm tình trở nên nóng nảy, đau đớn khó nhịn a.

"Đừng-có-làm-loạn." Hắn từng chữ từng chữ phun ra, lực đạo nắm trên cổ tay Phù Lạc càng mạnh

Phù Lạc đau đến nức nở, "không tự chủ được" liền “pia” ra ngoài: “Quỳ thủy [*kinh nguyệt] của ta tới cũng không được sao”. Phù Lạc chột dạ kêu to.

Long hiên đế kéo Phù Lạc ngồi xuống, khuôn mặt hắn nháy mắt trở nên đen, rồi hiện lên một tia đỏ ửng. Nhưng ánh mắt như sông băng ngàn năm ngưng tụ vẫn không thay đổi, âm hàn khiến người ta phát run.

Vạn Toàn đang đánh xe bên ngoài hoàn toàn đông cứng

Tiếng “pia” kia, làm cho hắn ngây ra như phỗng, nghĩ rằng lần này chết chắc rồi.

Nhưng sau khi nàng thét chói tai việc kia, lại làm cho máu của hắn phun cả về phía trước, thiếu chút nữa chảy máu não tử vong.

Lại nhìn hắc y thính lực minh mẫn đằng sau, đầu tiên là bộ dáng dửng dưng, sau đó thực khinh thường quay đầu, mặt đỏ ửng.

Phù Lạc đau đến nỗi nằm phủ phục, lúc này thật sự rất đau, nàng vốn đau bụng kinh lợi hại, hơn nữa vừa phải nếm qua sói hổ chi dược [ý chị ấy chính là thuốc tránh thai ấy mà], đúng là họa vô đơn chí a.

Nhưng trong một chốc đau đến xuýt ngất xỉu kia, trong lòng nàng nghĩ tới lại là: “Mẹ nó, ngươi đừng có mà quên đã đáp ứng chuyện của ta đó, vì soái ca mà ta phải liều mạng”

[ Mỗ đang* rùng mình một cái*, cô tính toán thật lợi hại.]

"Dừng xe. Kêu Bích Ngô Làm Ảnh lại đây, dìu phu nhân qua đó." Long hiên đế sau mấy lần hít sâu, bình tĩnh nói.

Sau đó, Bích Ngô Làm Ảnh ở trong xe việc đến giúp Phù Lạc thay quần áo, rồi dùng bao lớn gói lại

Phù Lạc đau quá ở trên xe lăn lộn, cũng may cái bộ dáng chật vật này không bị Long hiên đế thấy.

Tóc tai bù xù, mồ hôi chảy như suối, mặt tái nhợt như tờ giấy, trông hệt như một nữ quỷ.

Giấy đổi một bịch, rồi lại một bịch nữa.

"Phu nhân, người chảy thiệt nhiều huyết a, có cần tìm đại phu xem qua không?" Làm Ảnh hỏi.

Làm Ảnh tự mắng trong lòng, nàng thật sự là ngốc nghếch, loại bệnh này thật sự dọa người a

Bích Ngô ở một bên xoa nhẹ bụng Phù lạc, nhưng vẫn không giảm bớt được nỗi đau của nàng.

"Chườm nóng, phải chườm nóng mới được." Phù Lạc thì thào.

"Nhưng ~~" Bích Ngô thấy Phù Lạc khó chịu như vậy cũng rất lo lắng, nhưng ở vùng hoang vu hẻo lánh này làm sao tìm được nước ấm đây

Không bao lâu sau, Long hiên đế lại hạ lệnh dừng xe.

Đi đến trước xe ngựa của Phù lạc, "xoạt" vén rèm lên. Chỉ thấy Phù Lạc đang nằm cuộn tròn thành một khúc trên xe

"Gia." Hai giọng nữ êm ái truyền tới tai Phù lạc, nàng cũng không dám ngẩng đầu, chỉ lui mình vào bên trong. Không muốn cho hắn thấy bộ dáng chật vật xấu xí này.

Long hiên đế cau mày, đem Phù Lạc bế ra,nàng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, đầu dụi vào trong lòng hắn.

Khi hắn đem nàng ôm đến xe ngựa của mình, Phù Lạc liền nhanh chóng điều chỉnh tư thế, đưa lưng về phía hắn.

Hắn lên xe, đoàn người tiếp tục tiến lên.

"Sao lại không dám gặp ta?" Thanh âm lạnh lẽo từ phía sau vang lên.

"Xấu." Hồi lâu, nàng đánh giá cẩn thận mới trả lời

Một tiếng thở dài phía sau.

Phù Lạc cảm giác hắn để đầu của nàng nằm lên trên đùi hắn, lòng bàn tay mang theo cái kén thâm nhập vào áo lót, xoa lên cái bụng lạnh ngắt của nàng. Một cỗ nhiệt lực ồ ồ truyền đến, thật thoải mái a, thật sự là ngọn lửa ấm áp.

Phù Lạc nhíu chặt mày định kêu lên, rồi lại cắn môi, không dám nữa.

Long hiên đế cúi đầu thấy môi của nàng bị cắn đến sắp chảy máu, nói: "Đừng cắn, muốn kêu thì cứ kêu ra đi." Dứt lời, lấy tay tách hai cánh môi của nàng.

Nhưng Phù Lạc vẫn không muốn kêu lên. Hắn thích im lặng, nàng sợ hắn trong một phút không kiên nhẫn, sẽ đem nàng bẻ răng rắc, kêu, sẽ làm cho tâm tình của hắn càng âm lãnh không chừng. Chỉ còn cách cuối cùng là cắn lên đùi hắn, vừa giải hận vừa đỡ đau.

Trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có một bàn tay sưởi ấm, vuốt ve mái tóc dài của nàng.

Cả một đêm đều đau đớn, lệ không ngừng rơi.

Ngày hôm sau tình hình đã đỡ nhiều, nhưng vẫn còn đau. Khi đến lúc thì xe ngựa sẽ dừng lại, vẫn là Bích Ngô Làm Ảnh đi lên hầu hạ nàng thay quần áo

Nhớ tới việc tất cả đều bị Long hiên đế chứng kiến, liền cảm thấy muốn quên đi cái việc xấu hổ đến chết kia

Ngày cuối cùng thì bụng không đau, nhưng tay và miệng lại đau vạn phần

Long hiên đế dục tình chết tiệt, vô lương tâm, cư nhiên hiếp bức nàng cắn hắn. Chà chà chà, một chiêu này thật lợi hại, nàng thực sợ đây sẽ trở thành thói quen của hắn mất.

Quả nhiên hắn không có lỗ vốn một chút nào-Phù Lạc nghĩ thầm

Năm ngày sau, Phù Lạc rốt cục có thể sống lại nhảy loạn.

[Trước kia không thể sao? Vô nghĩa, cái gói lớn như vậy mà cũng dễ dàng “rơi” mất a]

Ở trong núi tìm một cái ôn tuyền, tắm rửa sạch sẽ mĩ miều một chút, bị hung hăng khi dễ một chút, nhưng Phù Lạc vẫn rất cao hứng. Hắn, xem ra cũng không nhiễm phải thói quen bất lương đâu

Xe ngựa cuối cùng cũng tới được Mỹ nhân cốc-Thánh địa của Gia nhung tộc[Ruby: Tức tộc người Jiarong đấy nha]

Hàng năm "Nhĩ Tát Tiết" đều được cử hành ở đây, các tộc nhân từ khắp mọi nơi trong nước đều sẽ ở đây trong ngày đó, để ăn mừng ngày hội long trọng nhất của họ.

Thiếu niên trẻ tuổi và các cô nương sẽ nhân sự kiện này tìm kiếm người yêu cho chình mình.

Mỗi năm còn tuyển ra cô gái xinh đẹp nhất trong tộc, trở thành thánh nữ hiến tế trong một năm đó

Tiết mục cuối cùng của “Nhĩ Tát Tiết” là, tộc trưởng và thánh nữ đại biểu cho toàn tộc hiến tế cho tổ tiên của Gia nhung tộc

Mà năm nay thánh nữ còn được thêm một danh phận nữa, đó là sau khi hiến tế có thể trở thành thê tử của tân tộc trưởng, bọn họ gọi là "Nhĩ Tát Na."

Ngày hội long trọng nhất của Gia nhung tộc, không những chỉ hoan nghênh tộc nhân của mình, mà còn hoan nghênh khách nhân từ nơi xa tới, văn hóa ôn hòa này, là điều Phù Lạc thích nhất

Vây quanh Mỹ nhân cốc này đều là người của Gia nhung tộc, mỗi gia mỗi hộ đều có đầy lầu canh, trên lầu còn có nơi ở của những cô nương chưa chồng. Các huynh đệ nếu muốn cùng cô nương mà mình yêu thích hẹn hò, trước hết phải xây một lầu canh thật cao lên tảng đá kia

Đoàn người của Long hiên đế nghỉ lại ở một khách sạn trong cốc, lấy số tiền lớn ra dụ dỗ, khuyên nhủ mãi, chủ nhân ở đó mới cho thuê ba gian phòng. Khách sạn trong cốc sớm đã kín người hết chỗ, ngủ lại đây còn có thậm giả, khách đi đường và thương nhân từ xa đến.

Bích Ngô lấy một bộ quần áo của Gia nhung tộc đưa cho Phù lạc

Phù Lạc mặc một bộ y phục vàng nhạt, thêu một bông hoa mẫu đơn hồng ở tay áo, cổ áo xẻ sâu hình chữ V, ngực như lộ ra, không hề bị cản trở. Phía dưới là chiếc váy như một cánh đồng hoa lớn, làn váy cũng có hình một bông hồng mẫu đơn lớn, hoa lệ mà quyến rũ. Khăn choàng đính kim tuyến che sau lưng, theo cái mông đong đưa mà kịch liệt lay động, thật là hấp dẫn ánh mắt người khác. Chân mang chiếc giày mây tre lá lộ, phần trên mắt cá chân lại càng nhiều màu sắc, ngón chân trắng noãn đáng yêu còn được Bích Ngô bôi lên hỗn kim phấn đan khấu, sáng rỡ kì diệu. Các cô nương nơi này thật sự quá lớn mật a, Viêm hạ tuy rằng phóng khoáng cởi mở, nhưng đối với việc để lộ chân ngọc lại rất khắt khe, nên Long hiên đế đối với việc Phù Lạc tùy tiện liền cởi giày xuống hồ mới vạn phần tức giận như thế.

Hai bên cổ tay và chân trái đều đeo những chiếc chuông vàng kêu linh linh, đây là thứ mà các cô nương Gia nhung tộc yêu thích nhất, mỗi khi nhảy, thân cử động chuông kêu vang, rất xinh đẹp, không chỉ đẹp mắt, mà còn vô cùng êm tai.

Cuối cùng mái tóc được buộc thành một búi tóc lớn,uốn lượn thả xuống một bên, lấy đóa hoa lê trắng làm trang sức, thật sự là xinh đẹp vô cùng.

Trên đầu đeo ba chiếc trâm vàng đẹp đến chết người, ở chính giữa còn cài một miếng bạch ngọc, mỗi món trang sức đều tỏa ra dương quang mị lực. Phù Lạc nhìn chính mình, cảm thấy rất cao hứng, không ngờ quần áo của cô nương Gia nhung tộc lại chỉn chu đẹp đẽ như vậy

"Đây là ngươi mua sao, Bích Ngô?"

"Không phải, là Vạn quản gia mang từ nhà đi."

Phù Lạc đứng bật lên, lửa giận hừng hực thiêu đốt, Long hiên đế cái tên lừa gạt này, cứ vân đạm phong khinh như thế, làm cho nàng cứ tưởng là trùng hợp được chứng kiến buổi lễ long trọng này, còn tưởng đại gia hắn không hề thích mấy trò náo nhiệt

Thì ra từ khi còn trong cung đã an bài tới nơi này rồi, thật quá đáng.

Bích Ngô giữ chặt Phù Lạc một chút: "Phu nhân, còn chưa trang điểm xong đâu."

Phù Lạc lại ngồi xuống, phải rồi, lông mi mới vẽ được một nửa, đi ra ngoài không phải dọa chết người sao.

Bích Ngô thuần thục ra tay, rất nhanh đã trang điểm đẹp đẽ cho Phù lạc, nàng xấu hổ nhìn mình trong gương, nhẹ nhàng xoa đôi môi, người trong gương thật quá mức xinh đẹp, vậy mà lâu nay không biết, quả nhiên vẫn là sơn thủy ngoài cung dưỡng nhân a.

"Phu nhân, thật sự là càng ngày càng đẹp." Làm Ảnh đứng một bên tiện diễm nhìn.

Sau khi ra cung chưa từng dùng phấn trang điểm, hôm nay mặc trang phục như thế, quả là đẹp đến kinh tâm động phách. Phù Lạc tự cười một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.