Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 42: Tư ĐồThác uy hiếp




Sáng sớm hôm sau khi Phù Lạc tỉnh lại sớm đã không thấy Long hiên đế, Bích Ngô và Làm Ảnh vào hầu hạ nàng rửa mặt.

Phù Lạc quay đầu nhìn đến giường ngủ cuả chính mình, cùng với gian phòng đơn giản này không có chút hài hòa nào. Đoạn đan cẩm nhục, tính ra cũng không thua kém đồ trong cung là mấy

"Phu nhân, đây đều là đồ mang từ nhà đi, gia sợ phu nhân không quen dùng đồ thô lậu bên ngoài" Bích Ngô nhạy bén giải thích nghi hoặc trong lòng Phù lạc.

Bất quá điều này quả thật làm cho Phù Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng thực sự không quen ngủ bên ngoài, dùng đệm chăn người khác đã từng dùng chút nào.

"Gia, cũng rất thương tiếc phu nhân của chúng ta đó." Làm Ảnh xinh đẹp nói.

Phù Lạc quay đi. Chính cái gọi là “Thương tiếc”, hay có người gọi là “ôn nhu” này, đã làm cho nữ nhân hậu cung sống không bằng chết, khi còn được yêu thích, thì được coi như trân nhược châu báu, khi không thích thì ngược đãi lạnh nhạt, nhưng cho tới giờ cũng chưa khi nào được coi là quan trọng

Phù Lạc một trận phiền lòng.

Bích Ngô Làm Ảnh thấy thần sắc nàng không tốt, cũng không dám nói gì nữa.

Phù Lạc vừa xuống lầu đã nhìn thấy Long hiên đế ba người ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, tiểu nhị bưng lên cháo và bánh bao nóng hổi. Trong nháy mắt khi nàng bước xuống lầu, nhà ăn đang ong ong ruồi ruồi nhất thời im lặng không một tiếng động.

Khách nhân đang ngồi đều trợn tròn mắt nhìn Phù Lạc đi xuống, thời gian tựa như dừng lại trong tức thì vậy.

Ánh mắt lạnh như băng của Long hiên đế ngay lập tức quét về phía chủ tớ ba người, Làm Ảnh sợ tới mức run lên.

Phù Lạc khi này mới ý thức được dung mạo của mình có vấn đề, đại khái ở trong cung nhìn quen mỹ nhân, cũng không cảm thấy bản thân có gì đặc biệt, nhưng đến thị trấn nhỏ này thì khác, Phù Lạc vì không quen bị mọi người chú ý nên mặt trở nên đỏ bừng.

Chạy nhanh hai ba bước tiêu sái đến ngồi trước mặt Long hiên đế.

Trong nhà ăn lại khôi phục những tiếng cúi đầu nói chuyện khe khẽ, mọi người trong chốc lát phiêu phiêu đến bên cửa sổ sáu người ngồi, rồi trong chốc lát vùi đầu thảo luận, tỏ ra rất thích thú.

Long hiên đế nghiêng đầu nói nhỏ với Bích Ngô một câu, tiểu nha đầu liền bước nhanh ra khỏi khách sạn. Bích Ngô chờ ba người ngồi ở một bàn sát vách, không dám ngồi cùng bàn với Long hiên đế

Lúc Vạn toàn cắn một miếng bánh bao nóng hổi, Phù Lạc bưng kín miệng một chút, bắt đầu nôn khan.

Cái loại hương vị xanh miết này, làm cho người ta liên tưởng đến mùi nước gạo trong lãnh cung, khiến Phù Lạc không tự chủ được mà ghê tởm.

Tay Long hiên đế xoa nhẹ lưng Phù lạc, ánh mắt dường như nhớ tới gì đó, nhất thời sáng rực như ánh mặt trời.

Làm Ảnh còn chưa kịp tới gần, đã thấy Long hiên đế ôm lấy Phù lạc, đi nhanh lên trên lầu

"Vạn toàn, mau thỉnh đại phu."

Đến khi mùi vị bánh bao tan bớt đi, Phù Lạc mới hòa hoãn: "Ta không sao, không cần thỉnh đại phu." Nàng nói với Long hiên đế

Chỉ thấy hắn mỉm cười, cánh tay nắm lấy tay Phù Lạc, tâm tình xem ra rất sung sướng.

Đại phu chẩn mạch xong, gọi Long hiên đế ra ngoài cửa. Không biết Long hiên đế thấp giọng hỏi câu gì, chỉ nghe đại phu đáp: "Phu nhân có thể là tức giận hoặc mẫn cảm với mùi vị gì đó, chứ không phải hỉ mạch."

Hỉ mạch? Phù Lạc cả kinh, che ngực, may mắn không phải hỉ mạch, nàng sao có thể hồ đồ vậy chứ, thường xuyên thị tẩm như thế, vạn nhất ~~ thật sự là không dám nghĩ tới.

Long hiên đế tiến vào, chỉ thấy Phù Lạc khổ sở che ngực, sắc mặt tái nhợt.

Hắn nhẹ nhàng kéo Phù Lạc vào trong lòng, khẽ hôn tóc mai của nàng: "Xem ra ta vẫn chưa đủ cố gắng."

Phù Lạc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Long hiên đế, nhìn không thấy sự mất mát trong mắt hắn. Hắn đang nói giỡn với nàng sao, đây quả là thiên hạ hồng vũ

Bích Ngô sau khi trở về, trong tay cầm thứ gì đó-là chiếc khăn che mặt.

Lúc này hai người hầu hạ Phù Lạc rửa mặt, mới dám xuống lầu, tiếp tục chạy đi.

Đoàn người đi tiếp về phía nam, cả quãng đường đều là sơn đạo gập ghềnh, xóc nảy vô cùng, làm cho xương cốt Phù Lạc đều như gẫy hết cả, nghe nói một ngày sau mới đến được thành thị đầu tiên, ngải châu châu phủ, huyện Thanh Thành.

Chạng vạng, xe ngựa dừng ở một chỗ trong sơn cốc. Phù Lạc thấy ở đây trước không thôn, sau không điếm, cảnh sắc bình thường, không biết vì sao lại dừng lại.

Đã thấy Long hiên đế xuống ngựa, cũng đem Phù Lạc ôm xuống, phỏng chừng là do có chút bất mãn với phương thức xuống xe của nàng, nàng luôn nóng vội nhảy xuống, không đợi Vạn toàn đưa ghế các chân đến.

Cũng không thể trách nàng a, cái xe kia đi lại như điên, có thể xuống xe nghỉ ngơi thật sự là khẩn cấp, cầu còn không được.

Long hiên đế dắt tay Phù lạc, đi theo con đường hẹp quanh co.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Không thấy đáp lời,nàng cũng không dám hỏi nhiều, đành phải tuân mệnh đi theo.

Không bao lâu sau, đã thấy Long hiên đế tách một lùm cây rậm rạp ra, một màn khói trắng bao phủ ôn tuyền đột nhiên hiện lên rõ ràng trước mắt.

Phù Lạc hưng phấn chạy lên phía trước, trời ơi, thật sự quá tuyệt vời! Cả quãng đường phong trần mệt mỏi nàng cũng chưa được tắm rửa cẩn thận lần nào.

Đang muốn quay đầu phân phó hai nha đầu này mang đồ rửa mặt đến, đã thấy các nàng ta sớm chuẩn bị tốt.

Long hiên đế cùng Phù lạc, hai người đi tới bên cạnh hồ, bốn người còn lại đều ở bên ngoài chờ.

Nơi này ôn tuyền thấp thoáng, nếu như không có ai dẫn đường, thật sự là không dễ dàng phát hiện, tứ phía che đậy vô cùng kỹ, cũng không sợ người khác nhìn thấy, quả nhiên là chỗ tắm tuyệt hảo.

Chỉ thấy Long hiên đế tự mình cởi bỏ quần áo, xuống nước. Phù Lạc nhìn thấy cơ bắp của hắn thì hít sâu, không ngờ hắn lại rèn luyện cơ thể tốt đến thế, ngày thường nàng cũng không có cơ hội cẩn thận nhìn ngắm.

"Chúng ta đang rất vội đó." Long hiên đế lạnh lùng nói. Ngụ ý là, ngươi như thế nào còn chưa xuống nước, không xuống chúng ta cũng không thể chờ ngươi, ngươi có muốn tắm hay không vậy-Đây là Phù Lạc tự mình phiên dịch.

Phù Lạc dậm chân một cái, tắm uyên ương thì tắm uyên ương, chứ không tắm rửa thật sự là chịu không nổi.

Như thế này thì không thể mặc quần áo, vẫn là phải cởi ra thôi

Không dám nhìn ánh mắt Long hiên đế, nàng chỉ có thể rất nhanh ngâm mình xuống nước, thủy ôn vừa phải, không khó để ngửi thấy mùi lưu huỳnh, quả không hổ danh là bể tắm thiên nhiên tuyệt hảo mà ngay cả hoàng đế cũng phải lựa chọn.

Sau này nếu có định đào thoát, nàng cũng muốn tới nơi này mở một cuộc du lịch khám phá, đương nhiên mánh lới sẽ là “Long tuyền mà Long hiên đế đã từng tắm qua”. Nghĩ đến việc phát tài đã muốn cười, nhưng đảo mắt nhìn lại chính mình, có thể nói là không xu dính túi, nhất định phải ở bên cạnh Long hiên đế lấy cho đủ bạc rồi mới hành động.

Đang muốn nhập thần, bỗng thấy dưới chân trầm xuống, có người kéo chân nàng. Đang muốn hô to thủy quái, đã bị kéo hoàn toàn xuống nước, bị môi của Long hiên đế áp lên, Phù Lạc tham lam hít thở không khí bên trong, hắn dường như rất thích làm thế này, không ngừng hôn môi để hít thở, chính là không muốn cho Phù Lạc trồi lên mặt nước.

Cuối cùng cũng ngoi được lên khỏi mặt nước, Phù Lạc hít thở từng ngụm từng ngụm, cảm giác có thể tự mình thở thật tốt a. Ánh mắt không từ oán hận nhìn về phía Long hiên đế, bộ dáng của hắn như còn như đang nói “Đây là ngươi tự chuốc lấy”. Phù Lạc giận lắm mà không dám nói gì.

"Kỳ lưng cho ta." Hắn đem nhuyễn xoát quăng cho Phù Lạc.

Phù Lạc đáy lòng thầm mắng, nhưng tay lại ngoan ngoãn nghe lời mà lau người cho Long hiên đế, thật sự là hận không thể lau tróc một tầng da của hắn, có điều, đó cũng chỉ là nghĩ mà thôi, chứ nàng thật sự rất nhát gan sợ chết a.

"Phía dưới."

"Gì?" Phù Lạc đỏ bừng mặt, "Ta bảo Bích Ngô tới đây kỳ cho ngươi được không?"

Kết quả là kiểu trừng phạt “chết chìm” đó lại phát sinh

Cuối cùng Phù Lạc chỉ có thể nhận mệnh hầu hạ đại gia hắn tắm rửa, cẩn thận không dám đụng vào chỗ đó của hắn, chỉ sợ súng khai hỏa, người khổ sẽ là nàng. Trước kia ở trong cung, mỗi tháng thị tẩm một lần, chỉ cảm thấy loại sự tình này làm cho người ta rất khó để bình thường trở lại, nhưng hôm nay, quả thật là mệt chết người không đền mạng, Phù Lạc bình tĩnh xem xét, cảm thấy một mình nàng quả là hầu hạ không nổi tinh thần long hổ của Long hiên đế.

Kỳ cọ xong xuôi, đã thấy Long hiên đế thuận tay cầm lấy bàn chải, cọ lên người Phù Lạc.

"Không, không cần, ta tự làm được, gia ~~" những lời phía sau bị ánh mắt uy hiếp của Long hiên đế làm cho tự động nuốt trở lại. Được, ngươi nguyện ý hầu hạ, chẳng lẽ ta còn sợ ngươi hầu hạ không nổi sao?

Nhưng hắn không giống nàng,chỗ nào cũng không buông tha, lặp lại khiêu khích, cho đến khi Phù Lạc cảm thấy chính mình đã cỏ dại lan tràn, hắn lại đột nhiên thu tay

Ngược lại tháo búi tóc của Phù lạc, ôn nhu, tuyệt đối có thể gọi là ôn nhu, hắn nhẹ nhàng rửa mặt chải đầu cho nàng, bôi lên loại dầu đặc chế trong cung, ngón tay như có chút vô ý đụng chạm bên tai nàng, vành tai ~~, thật sự là đòi mạng a.

Hắn, là vì nàng gội đầu sao?

Sau khi kết thúc hết thảy mọi việc, hắn ở bên tai Phù Lạc nhẹ nhàng nói: "Ta vẫn thích ở trên xe ngựa hơn, hoạt động mạnh có vẻ ít tốn sức." Ruby: đúng là biến thái mà

Phù Lạc máu nhất thời dồn tới đỉnh đầu, cảm giác sắp nổ mạnh

Tức giận đẩy hắn ngã lên tảng đá trên mặt nước.

Tức giận ngồi trên người hắn. (chị này cũng mạnh mẽ cóa đi, đích thực sắc nữ a)

Tức giận nhìn hắn mỉm cười tinh quang. (đúng là a này vẫn gian tà hơn a)

Thì ra, thì ra, hắn quả nhiên là thích bị cưỡng gian.

Phù Lạc đột nhiên đứng phắt dậy muốn chạy trốn, tuyệt đối không thể để cho tên BT này được như ý muốn

Kết quả là, hắn xoay lưng nằm lên trên nàng, tư thế thoắt biến thành hình cánh cung. Kỳ thật ngẫu nhiên có tâm tư cho bọn họ nếm thử một chút chiêu thức trong “Sắc giới”, yêu cầu rất cao a, có điều khẳng định là không làm khó được Long hiên đế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.